Saved Font

Trước/151Sau

Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 29: Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Môi Bùi An bắt đầu động, hơi thở Vân Nương hoàn toàn hỗn độn, đầu óc cũng không khá hơn chút nào, loạn như ma.

Chuyện này nàng không có kinh nghiệm, chỉ mới tiếp xúc qua quyển kia tập tranh, giờ này người thật việc thật, trong đầu không thể khống chế hiện ra một màn hoạt sắc sinh hương kia.

Đêm qua lúc nàng xem, người trong tập tranh cũng miệng đối miệng, nhưng hình ảnh là bất động, bây giờ bị hắn chậm rãi cắn môi, buông ra rồi cắn, cắn rồi lại buông lỏng, hơi thở của hắn ở trên môi nàng, xa lạ lại quen thuộc, hắn vừa mới uống hơn mười chén rượu mạnh nhưng ngửi lại chẳng có chút mùi rượu nào, chỉ có một hương hoa lê sâu kín, khi thì thanh đạm, khi thì nồng đậm xâm nhập thần trí của nàng.

Đang lúc hỗn độn không chịu nổi, trên cánh môi đột nhiên xẹt qua một tia ướt át, nàng giật mình, còn chưa định hồn, đầu lưỡi Bùi An đã nhẹ nhàng lướt qua cánh môi nàng mà đi vào.

Như bị thứ gì đó đánh động hồn nhi trong thân thể nàng, quanh thân tê dại.

Trong sách, không viết như vậy……

Bùi An cảm nhận được sự cứng ngắc của nàng, không có lý do dừng lại nữa, đầu lưỡi thăm dò hàm răng của nàng, nàng quá khẩn lo lắng, càng không biết hắn đang làm gì, hàm răng vẫn nghiến chặt bất động.

Không dò được, Bùi An đành phải thôi trước, môi nhẹ nhàng hôn nàng một cái, sau đó lui ra, cúi đầu dò xét sắc mặt của nàng.

Đỏ ửng đã bò đầy khuôn mặt nàng, ngay cả khóe mắt cũng nhuộm phấn đào, kéo dài đến bên tai nàng, hạt trân châu trắng như tuyết kia đang lắc lư, phản chiếu đôi tai đỏ thẫm của nàng, kiều diễm ướt át.

Cổ họng Bùi An khô khốc, tựa như bị ma ám, nghiêng đầu cắn lên.

Nàng không ngờ hắn sẽ cắn lỗ tai mình, cảm giác tê dại trước nay chưa từng có, sóng sau cao hơn sóng trước, Vân Nương lên tiếng, “Lang quân……”

Thanh âm của nàng vốn có chút kiều, lúc này lại mang theo run rẩy, một tiếng này giống như rắn bị nắm chặt bảy tấc, đột nhiên có vài phần khó chịu muốn lấy mạng hắn.

Bùi An toát mồ hôi nóng, thở phào nhẹ nhõm, môi xoa vành tai nàng, thấp giọng nói, “Nàng há miệng ra đi.”

Sợ hắn lại cắn lỗ tai mình, Vân Nương nghe xong lời của hắn, trong nháy mắt liền mở to cánh môi, Bùi An bứt ra trở về, cúi mắt quan sát nàng, màu sắc cánh môi so với vừa rồi càng thêm diễm lệ, thậm chí vết hôn lúc nãy còn lưu lại.

Trong lòng khô nóng xông lên, ‘rượu trái cây’ hắn uống tác dụng chậm, lúc này phảng phất đã phát huy đến cực hạn, đôi mắt hắn dần dần chuyển sâu, trong khoảnh khắc đen như vực thẳm.

Cánh môi rơi xuống, không thể vãn hồi.

Trong nháy mắt đầu lưỡi bị cuốn lại, trong đầu Vân Nương ù ù, ngoài ý muốn.

Là hôn cái miệng, lại, lại còn có thể hôn như vậy……

Trong chốc lát, Vân Nương cảm nhận được mùi vị khó thở.

Thân thể nàng mềm nhũn, đứng không dậy nổi, không thở nổi, muốn trốn nhưng thắt lưng bị hắn ôm, ôm rất chặt, so với lúc trước còn chặt hơn, ngực của nàng cũng dán ở trên người hắn.

Cánh mũi, miệng lưỡi…… Tất cả những nơi nàng có thể cảm nhận, đều chỉ còn lại hơi thở của Bùi An.

Nàng trốn không thoát, cũng đẩy không nổi, nghẹn đến sắp tắt thở, theo bản năng bắt đầu thở hổn hển, chậm rãi vụn vặt.

Nàng cũng không biết, hôn cái miệng, cũng có thể mất mạng……

Rốt cục tìm được cách th ở dốc, nàng không còn khó khăn như trước nữa, từng chút từng chút thích ứng, dần dần trong đầu đột nhiên nảy sinh ra một loại hưởng thụ khó có thể nói thành lời, hai mắt nhắm chặt.

Lúc chậm rãi mở ra, cũng nhìn thấy hai hàng lông mi vừa dày vừa dài kề sát trước mắt nàng.

Sống mũi rất cao, chóp mũi hắn đang kề sát chóp mũi nàng……

Mặt nóng lên, đang muốn nhắm mắt lại, đôi mắt cụp xuống đối diện kia đột nhiên nâng lên, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi dựa quá gần, không nhìn thấy được gì, Vân Nương chỉ cảm thấy đôi mắt kia đã hoàn toàn khác với lúc nãy, thâm thúy như biển sao, phức tạp không rõ ràng, nhưng nàng lại có thể dễ dàng đọc hiểu nơi đó.

Ý tứ của h@m muốn.

Vân Nương sau khi biết liền hoảng loạn nhắm hai mắt lại.

Hắn không động đậy nữa, cứ như vậy đem đầu lưỡi của mình để ở sau hàm răng của nàng.

Dừng lại một lúc lâu, nàng biết hắn đang nhìn mình, xấu hổ đến mức ngay cả nhắm mắt lại cũng cảm thấy e lệ.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc thu đầu lưỡi lại, cánh môi cắn môi nàng, nhẹ nhàng nghiền một cái, “Viên phòng đi.”

Ngữ khí kia khiến nàng không thể cự tuyệt, giống như ở quan trường ngang ngược khoa trương.

Vừa dứt lời, Vân Nương bị hắn bế lên, đi đến giường hỉ.

Giường cũng đã sớm trải xong, đậu phộng long nhãn phía trên đều đã dọn sạch sẽ, chăn đệm chỉnh tề xếp ở bên trong.

Nàng bị hắn bế đặt lên trên, cả người nằm ngang ở trên giường, thoáng chìm xuống một vùng đỏ, chăn đỏ, đệm đỏ, áo ngủ đỏ, yếm đỏ.

Mặt……

Bùi An khom người cởi giày cho nàng, thấy ánh mắt nàng cuống quít, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, dư thừa hỏi một tiếng, “Căng thẳng sao?”

Vân Nương gật đầu.

Đúng là hỏi thừa.

Hắn đã phải uống chục chén rượu mạnh để lấy can đảm, lúc này mới không căng thẳng, nhưng nàng uống rượu trái cây chua, cũng không biết là ủ từ cái gì, lúc tỉnh lúc say, đúng là tra tấn.

Bùi An săn sóc thay nàng buông màn trướng xuống.

Đóng màn trướng hẳn là sẽ khá hơn một chút, Vân Nương cũng cho là như thế, nhưng màn trướng đóng lại rồi không gian bên trong nhất thời nhỏ hẹp, càng lúc càng mập mờ.

Hắn đến gần nàng, nàng lại nhận ra hơi thở dồn dập của hắn, nghĩ hắn lại muốn tới hôn, nàng rất biết điều nhắm mắt lại, cũng không ngờ hắn lại đưa tay ra trước……

Đêm khuya, bên trong rốt cục truyền đến tiếng gọi mang nước đầu tiên, Phương ma ma vội vàng để bọn nha hoàn đi chuẩn bị, tự mình xoay người cao hứng chạy vào trong viện lão phu nhân.

Bùi lão phu nhân vẫn chưa ngủ, chờ tin tức này.

Thấy Phương ma ma vẻ mặt tươi cười tiến vào, khóe miệng cũng giương lên ý tứ, vội vã hỏi trước, “Thành công rồi?”

Phương ma ma cười gật đầu, “Được rồi! Các nha đầu đang chuẩn bị nước.”

Trong lòng Bùi lão phu nhân kích động vọt lên, nhắm mắt niệm một tiếng, “Tạ Bồ Tát phù hộ.” Quốc công phủ rốt cuộc lại có thể khai chi tán diệp.

Ba đứa con trai và một đứa con dâu của bà……

Trận đầu bạc tiễn đầu xanh kia, nàng thiếu chút nữa không chịu đựng được, hận không thể đập đầu vào cây cột đi theo, nhưng nàng không thể bỏ lại đứa bé kia.

Nàng phải nuôi nấng hắn trưởng thành.

Hôm nay hắn trưởng thành, nàng nhìn hắn cưới vợ, không lâu sau còn sinh con, phủ Quốc Công còn có hi vọng, Bùi lão phu nhân quá kích động, không nhịn được rơi xuống giọt lệ nóng, thím Minh gia đưa cho nàng một tấm lụa, trấn an nói, “Vui rồi, người yên tâm, thế tử và thế tử phu nhân tương lai mà sinh mỗi một đứa thì quá là lãng phí.”

Sau khi hai người đính hôn, nàng đã sớm lén đi xem qua, vốn tưởng rằng là Thế tử gia nhân tài, không biết tiểu nương tử kiểu gì mới có thể xứng đôi.

Nhưng vừa nhìn thấy Vân Nương lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy trên đời này đúng là có trời tạo đất, đây không phải là thê tử ông trời ban cho thế tử gia sao.

Bùi lão phu nhân ổn định tâm tình, vội vàng nói với ma ma, “Ngươi trở về hầu hạ đi.” Quay đầu lại dặn Phúc ma ma, “Ngày mai làm thêm chút đồ bổ, cho người đem qua.”

Nàng chỉ có hai bảo bối này, đương nhiên phải nâng trong lòng bàn tay.

Phương ma ma xoay người muốn đi, Bùi lão phu nhân lại nghĩ tới, “Đúng rồi, nói với chúng ngày mai không cần tới đây kính trà sớm, lão bà ta ngủ muộn, không muốn dậy sớm.”

Phương ma ma hiểu ý của nàng, “Được, lão phu nhân yên tâm, nô tài không cho người làm phiền.”

Đêm như mực đậm, chậm chạp không thấy ánh sáng, nến đỏ đốt suốt đêm, khép mắt lại một khắc, Vân Nương nghe được một tiếng gà gáy.

Lăn qua lăn lại đến cuối cùng, xấu hổ cũng bị mài đến bảy tám phần, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, khắp người đều mỏi nhừ, nhất là vị trí khó nói kia, giống như bị lửa đốt.

Nàng không nhớ đã đến tịnh phòng ba hay bốn lần, lần cuối cùng, nàng bị…… Bùi An bế về, ngã xuống giường rồi mắt cũng không muốn mở ra nữa, hình như hắn cũng vậy.

Rốt cuộc lăn lộn đủ rồi, an tĩnh nằm ở bên cạnh nàng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn cũng còn ở đây.

Nến đỏ trong phòng đã tắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, ngay bên trong màn cũng sáng trưng.

Không biết do mê loạn hay do ‘rượu’, cả hai đều ngủ như chết đến sáng.

Vân Nương vội quay đầu, người bên cạnh đã mở mắt.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Bùi An cũng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, không còn bóng đêm che chắn, không có ‘rượu’ gây mê, lúc này hai người đều tỉnh táo, vả lại cũng đều biết đôi bên đã tỉnh táo.

Nhất thời không nói gì.

Một màn đêm qua không ngừng hiện lên trong đầu, Vân Nương sắc mặt thoắt một cái lại đỏ bừng, theo bản năng kéo chăn đệm trên người.

Vừa rồi túm một cái, ngực Bùi An liền lộ ra.

Bùi An:…

Vân Nương:…

Vân Nương không dám cử động nữa, vội vàng kéo chăn trả lại.

Vừa động tay lại phát hiện ngay cả một cánh tay của nàng cũng không mặc gì, làn da trắng nõn lộ ra vài dấu vết.

Vân Nương sửng sốt một chút.

Tối hôm qua nàng đã cảm nhận được, biết mình sẽ không tốt, rất muốn cự tuyệt nhưng ngây người mở mắt mấy lần, nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt vây quanh hai người, tất cả hành vi khác người của hắn, đều là đương nhiên.

Bùi An đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt khó giấu được một tia xấu hổ, kéo hết chăn trên người lên người nàng, tr@n truồng xuống giường, “Nàng nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều đi kính trà.”

Vân Nương cũng không biết vì sao mình lại quay đầu khi nhìn thấy bóng lưng tr@n trụi của hắn, đường cong vai eo cực kỳ ưu mỹ, nhưng chỗ ngực tới gần bả vai lại rải nhiều vệt máu.

Vân Nương:…

Trước khi xuất giá nàng mới vừa làm móng tay, còn chưa lấy ra cho người khác xem, đêm qua lại dùng ở trên người phu lang của mình.

Nếu bị tổ mẫu biết, nhất định sẽ mắng chết nàng, Vân Nương sợ tới mức tỉnh lại.

Nàng làm sao còn dám ngủ, chịu đựng đau nhức trên người bò dậy.

Trong phòng có ma ma cùng nha đầu của phu nhân mang đến hầu hạ, Đồng Nghĩa đêm qua ngủ sớm, sáng dậy vốn định chuyển vò rượu kia vào trong khố phòng, ai ngờ nắp không đậy kỹ, lúc bê không cẩn thận làm đổ ra.

Đồng Nghĩa mở nắp ra định đậy lại lần nữa, đột nhiên dừng lại, dường như không ngửi được chút mùi rượu nào, nghi hoặc, lại ghé sát vào ngửi, đúng là không có.

Đồng Nghĩa sửng sốt, lập tức đổ một chút vào lòng bàn tay, đưa vào trong miệng nếm thử, thần sắc trong nháy mắt cứng đờ.

Đây đâu phải là rượu, rõ ràng là nước chanh ngâm.

Đêm qua sợ chậm trễ chuyện chung thân đại sự của chủ tử, lập tức vội vàng trở về tân phòng, vừa tới trước cửa đã thấy nha hoàn đang bận chuẩn bị nước.

Rượu uống hay không uống đã không còn liên quan đến mình, Đồng Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, quay về yên tâm ngủ ngon giấc, biết có người hầu hạ, buổi sáng thức dậy cũng thu dọn xong xuôi rồi mới lại đây.

Tân phòng được bố trí ở Mai viện nơi Bùi An ở.

Cùng một căn phòng, trước kia một người, bây giờ đã là hai người rồi.

Lúc Đồng Nghĩa đến, hai vị chủ tử đã ngồi ở bên cạnh mấy cột gỗ phòng ngoài dùng bữa.

Hai người ngồi cạnh nhau, dung mạo đoan chính, sắc mặt khác nhau.

Chủ tử đang cúi đầu khuấy bát canh, bên cạnh giọng phu nhân tựa hồ có chút không đúng, Thanh Ngọc đưa cho nàng một chén trà nóng, lo lắng nói, “Đêm qua như lời phu nhân phân phó, rượu rất mạnh không thể uống nhiều, ngài tám phần là uống nhiều rồi đúng không, người ta nói rượu mạnh đốt cháy cổ họng, phu nhân lần đầu còn uống nhiều vậy…”

“Ta không sao… ” Vân Nương vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn như vịt.

Bùi An bên cạnh lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh thìa trong tay chậm rãi dừng lại, lông mày cũng khẽ nhíu..

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận