Saved Font

Trước/151Sau

Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 30: Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bầu rượu đêm qua của nàng, không phải đều rót vào ly hắn sao?

Một tia nghi hoặc mơ hồ đang khóa lông mày Bùi An lại, Đồng Nghĩa đi tới, nghe Thanh Ngọc nói, cười giải thích, “Phu nhân hôm qua không uống rượu.”

Tiếng nói vừa dứt, ba người bên này nhất thời cùng ngẩng đầu, nhìn qua hắn.

Bầu rượu Thanh Ngọc mang vào đêm qua là từ đâu tới, Đồng Nghĩa vô cùng rõ ràng, nói, “Bầu rượu của phu nhân hôm qua là tiểu nương tử này lấy ở chỗ nô tài.

Thứ đó không phải rượu, chỉ là nước chanh pha thôi.”

Bùi An thần sắc nghiêm trọng.

Vân Nương sững sờ, không thể nào!

Sao có thể là nước chanh… Trốn tránh một buổi sáng, Vân Nương lúc này cũng bất chấp, ánh mắt hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Mặt mày hắn rủ xuống, còn đang khuấy canh bí đỏ trong bát.

Tuyệt đối không thể nào.

Nàng nhìn thấy hắn say, thần sắc trong mắt đều thay đổi, nếu hắn tỉnh táo, nhìn bộ y phục thanh cao của hắn bây giờ, hắn tuyệt đối không phải loại người làm ra những chuyện hoang đường như đêm qua, cũng không nói ra lời xấu hổ như vậy……

Trong bầu rượu kia sao lại là nước chanh chứ, Vân Nương không nhịn được, khàn giọng hỏi Đồng Nghĩa, “Sao lại là nước chanh, ta thấy không giống, có phải ngươi nhầm không?”

Vân Nương không tin, Bùi An bên cạnh lại tâm như gương sáng.

Hắn uống nước hay rượu, tự hắn biết, đêm qua khi uống xuống yết hầu, hắn đã cảm thấy mùi rượu kia là lạ, vốn tưởng rằng là rượu trái cây, vậy mà……

Là nước chanh……

Sau đó, những thứ mê loạn trong đầu hắn…… Rốt cuộc là tại sao, lúc này cũng sáng tỏ.

Hắn nhẹ nhàng quay đầu, ngón tay nhéo đuôi lông mày, đêm tân hôn mà, làm càn một chút cũng không sao.

Hắn trầm mặc, Đồng Nghĩa bên cạnh đáp lời Vân Nương, “Không chỉ có phu nhân, bầu rượu của chủ tử cũng vậy.”

Tiếng nói vừa dứt, lúc này Bùi An ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn, thần sắc mang theo nghi ngờ.

Ý hắn là sao?

Cái bình kia cũng là nước? Vậy nàng uống cái gì, vì sao lại say thành như vậy, không thể hiểu nổi……

Nếu nàng tỉnh táo, chỉ bằng bộ dáng đoan trang nhu thuận của nàng bây giờ, nàng có thể kêu thành như vậy ư? Thân thể có thể mềm nhũn thành như vậy? Như là yêu tinh câu hồn người?

Không thể nào……

“Là rượu.” Bùi An không hỏi, khẳng định phản bác.

Đồng Nghĩa sửng sốt.

Chân tướng trong lòng không nói không vui, dứt khoát khai báo lại từ đầu một hồi, “Hôm qua chủ tử sai nô tài đi lấy rượu, nô tài đã đi đến hậu trù, vốn muốn xin một bình nhưng hôm qua tiệc rượu đông khách, vò rượu đã sớm thấy đáy, nô tài đến chỗ lão phu nhân xin, lão phu nhân bảo Phúc ma ma cho nô tài một vò rượu, nô tài tưởng thật sự là rượu, trên đường trở về vừa vặn gặp được tiểu nương tử bên cạnh phu nhân, liền chia cho nàng một bầu, sau đó trong lúc trở về vô tình phát hiện trong vò không phải rượu, có lẽ là lão phu nhân sợ Thế tử gia Thế tử phu nhân say rượu sẽ chậm trễ ngày lành tháng tốt, nên mới đổi thành nước chanh, nếu chủ tử không tin, nô tài mang vò rượu gốc đến.”

Đồng Nghĩa nói xong, cảm thấy bản thân như phá một kỳ án, lập đại công.

Nói xong còn không quên rửa sạch oan khuất một chút, “Cho nên, cổ họng phu nhân không thoải mái, chắc chắn không phải vì uống rượu mạnh.”

Nhưng mà qua một hồi lâu, bên tai vẫn an tĩnh.

Ánh mắt Vân Nương nhìn chằm chằm vào một cây hoa trồng trước phòng ngoài.

Cơ thể nàng cứng đờ, thần sắc cũng cứng ngắc, hồi ức trong đầu như nước thủy triều, như sóng lớn không ngừng vỗ vào đầu nàng.

Hắn không say.

Hắn tỉnh táo.

Nàng véo vai hắn, khen hắn đẹp, dịu dàng gọi hắn là “Lang quân”.

Nàng phóng túng vô tận trong lòng hắn.

Hắn tỉnh táo nhìn nàng từ trong ra ngoài, không chỉ nhìn,

Còn……

Nàng xấu hổ chết đi được.

Bùi An cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt từ trước tới nay luôn khí thế khôn khéo giờ lại giống như cọc gỗ, đôi mắt đen nhánh cũng nhìn chằm chằm hoa cỏ bên ngoài, ánh mắt chất phác vô thần.

Nàng không say, từ đầu tới cuối đều tỉnh táo……

Hắn nâng mặt nàng, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng lúc nàng tỉnh táo, hắn khen nàng đẹp, không chỉ khen mặt nàng, còn khen những chỗ khác.

Lúc nàng khóc xin tha, hắn dỗ dành bảo “ta yêu nàng chết mất”, nàng vẫn tỉnh như sáo.

……

Vân Nương: Không thể tin được!

Bùi An: Không ngờ luôn!

Vân Nương không dám nghĩ nữa, nếu nói đêm qua là bị lột s@ch quần áo, vậy hôm nay là bị lột s@ch thể diện trước mặt Bùi An.

Trong ngoài đều bị lột s@ch.

Nỗi xấu hổ mãnh liệt dâng lên khắp người nàng, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, nhưng sau một lúc im lặng, nàng không nhịn được nữa, vùi mặt vào trong cánh tay của mình, im lặng ôm chặt lấy mặt mình.

Bùi An bên cạnh cũng kịp phản ứng, ánh mắt căn bản không dám nhìn lên người nàng, vành tai hắn đỏ ửng giống như kỳ văn trăm năm, vẻ xấu hổ hiện rõ lên mặt.

Dường như cũng không thể ở lại được nữa, hắn đứng lên đi tới đi lui, lúc này mới càng giống như là uống rượu say, bước chân có chút bối rối, lúc lại hai bước trở thành một bước, một cước đạp không, thân thể đột nhiên lảo đảo.

Đồng Nghĩa sợ tới mức đưa tay, “Chủ tử, cẩn thận.”

Bùi An tránh tay y, tiếp tục đi về phía trước, vô ý đụng phải lư hương bên cạnh, tiếng loảng xoảng đổ vỡ ở bên tai vòng vo một hồi lâu mới chậm rãi ngừng lại.

Đồng Nghĩa đuổi theo hành lang dài, nhìn chủ tử đi đằng trước bước chân như gió, hắn mơ hồ đoán được tám phần là liên quan đến chuyện nước chanh.

Tưởng chủ tử không tin, lại giải thích nói, “Chủ tử, đó thật sự không phải là rượu……”

“Câm miệng.

“Bùi An quay đầu lại quát một tiếng, tràn ngập tức giận, nhưng càng giống như là thẹn quá hóa giận.

Hắn chưa bao giờ mất mặt xấu hổ như vậy.

Hắn là gian thần mà ai cũng muốn trừ khử, lại càng là cô thần không một ai trong triều giúp đỡ, hắn làm việc lão luyện, luôn luôn ổn trọng.

Không ngờ ở trước mặt một tiểu nương tử lại đánh mất thể thống như thế.

Hắn rất ít khi lộ ra cảm xúc này, nói chính xác, chưa bao giờ có.

Sau khi nhận ra dị thường của mình, Bùi An nhanh chóng điều chỉnh lại, quay đầu nhìn chằm chằm Đồng Nghĩa vẻ mặt giống như thấy quỷ, hắng giọng một cái, nghiêm mặt hỏi “Hoàng thượng bên kia có tin tức gì không?”

Hôm qua Minh Dương tới tìm hắn, nhất định cũng đã bẩm báo cho bệ hạ.

Có thể nén thương tâm mà mang ái nữ đã cùng mình trải qua hoạn nạn tặng cho Bắc quốc, bệ hạ giờ này trong lòng nhất định là áy náy vạn phần, nghĩ cách đền bù cho ái nữ của hắn.

Minh Dương đề nghị để cho mình đưa nàng đi Bắc quốc, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Không chỉ không cự tuyệt, còn có thể gọi hắn đến, dặn dò hắn nhất định phải hộ tống người an toàn giao cho người phương Bắc.

Ngày mai đội ngũ đưa dâu phải xuất phát, hôm qua tân hôn của hắn, hoàng thượng không muốn cho người đến quấy rầy, hôm nay nhất định sẽ tuyên triệu.

Đồng Nghĩa vừa mới dậy, còn chưa nhận được tin tức, đang lắc đầu, ngoài cửa có quản gia đi vào: “Thế tử gia, người trong cung tới.”

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Trong lòng Bùi An đột nhiên có một loại giải thoát khó hiểu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, phân phó Đồng Nghĩa, “Nói với Phương ma ma, đi mua thuốc cho phu nhân.”

Thuốc gì, hắn không cần nói, Phương ma ma tự biết.

Đêm qua hắn quả thật… Là hắn không khống chế tốt, lần sau hắn nhất định sẽ chú ý.

Bùi An không về viện nữa, đi thư phòng thay quan phục, thắt đai lưng.

Sau đó, ánh mắt vô tình thoáng nhìn khối ngọc bội đặt trên bàn sách.

Muốn trả về……

Đêm qua thấy nàng “say” thành thật khai báo quá khứ của nàng và Hình Phong, nàng muốn đổi đồ cho hắn cũng là điều dễ hiểu.

Hắn định hôm nay trả lại cho nàng, nhưng giờ…… Hắn không muốn trả nữa.

Nếu không say, lời nàng nói đương nhiên cũng không thể coi là thật.

Có lẽ nàng tưởng hắn say, thấy hắn hỏi vậy thì chặn lời hắn.

Bùi An cầm lấy ngọc bội đeo lên đai lưng, quan sát vài lần, đột nhiên cảm thấy rất tốt.

Hắn muốn cái này, không đổi.

Bùi An đến Cần Chính Điện, Hoàng Thượng đang gặp Võ Thần Giang tướng quân.

Còn ầm ĩ lên.

“Đánh, ngươi cho rằng trẫm không muốn sao? Nhưng ngươi nhìn xem, các ngươi một đám đều là cái gì? Ngươi có dám cam đoan ra chiến trường có thể sống sót trở về không? Ngươi không nuốt được khẩu khí này, nhưng trẫm thì có, đó là cốt nhục thân sinh của trẫm, trẫm đau lòng hơn bất cứ ai trong các ngươi.

Nhưng trẫm có thể làm gì được nào? Cái mạng này của trẫm đánh cược thì tính làm gì, chẳng lẽ muốn trẫm đặt cả triều văn võ, thương sinh Nam quốc, lấy trứng chọi đá người ta sao, tự mình đâm đầu vào chỗ chết sao.”

Hoàng thượng phẫn nộ, cổ họng khàn đặc.

Cuối cùng đặt mông ngã ngồi dưới đất, giống như còn khóc.

Bùi An ở bên ngoài đợi gần một canh giờ, đến khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh Vương Ân mới đi ra mời người.

Lúc đi vào, hoàng thượng đã bình tĩnh lại, ngồi trên bồ đoàn uống trà, thấy hắn đi vào thì quét mắt một hồi, thấy hắn tinh khí thần nhi, liền biết đêm tân hôn trôi qua không tệ.

Hoàng thượng vẫy tay cho hắn ngồi đối diện, “Nghe nói tân hôn rất náo nhiệt.”

Đường phố đều kẹt cứng.

Mọi người đều khen trai tài gái sắc, một đôi bích nhân trời đất tác thành, nhưng ai có thể nghĩ hóa ra là tình thế bức bách nên mới miễn cưỡng thành một đôi.

“Nhờ bệ hạ ưu ái, thần mới có thể có được phúc báo này.” Bùi An hành lễ xong, quỳ ngồi trước mặt hoàng đế.

Hoàng thượng nở nụ cười, “Trẫm cũng không làm được gì, Bùi đại nhân ngươi thường thay trẫm phân ưu, trẫm bây giờ là không thể rời khỏi ngươi.” Nói xong hoàng thượng liền quay đầu bảo Vương Ân cầm lấy một cái hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn, giao cho Bùi An, “Món quà nhỏ, mang về tặng cho tân phụ đi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Bùi An quỳ xuống đất giơ tay nhận lấy, tạ ơn.

Hoàng thượng nhẹ thở ra một hơi, nói chính sự, “Ngươi tân hôn nên trẫm không tiện mở miệng, nhưng trừ ngươi ra trẫm không yên lòng ai khác, vả lại Minh Dương cũng chỉ định muốn cho ngươi hộ tống, ngày mai ngươi thay trẫm đi một chuyến.”

Việc này, hắn không từ chối được.

Bùi An lại hành lễ, “Thần lĩnh chỉ.”

Hoàng thượng lúc này mới nói, “Trẫm chỉ có một nữ nhi như vậy, trẫm luyến tiếc biết bao, lúc này sợ là đã có không ít người sau lưng đang mắng trẫm nhẫn tâm, trong lòng Minh Dương nhất định cũng đã nguội lạnh.

Nhưng trẫm cũng rất đau lòng, đó là cốt nhục của trẫm, nếu không đến cùng đường, trẫm có thể đưa nàng đi sao? Bắc quốc bây giờ đang tìm đủ lý do làm khó trẫm, trẫm chỉ loạn chứ không thể gãi đúng chỗ ngứa.”

Bùi An nghe xong, vội nói: “Thần cho rằng bệ hạ mang quốc gia, nặng nhất là bá tánh Nam Quốc, suy nghĩ của người không giống như đám phàm phu tục tử kia.”

Có đôi khi, con người thích nghe một vài lời tri kỷ.

“Minh Dương đi rồi, trẫm cũng không muốn thấy đám loạn thần tặc tử kia nữa.

Ngươi mang theo lưu đày, nếu ngại phiền toái, trên đường giải quyết cũng được.”.

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Long Ngạo Chiến Thần