Saved Font

Trước/27Sau

Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tác giả: Chước Nhiễm

Thitkhocaichua

Chuyện này quả thật cần nghiệm chứng, hoặc là phải đi tra khảo cái vị "Cô nương" trong đoàn đại biểu của Liên bang kia, có hay không thân phận của cô ta với tiểu hoàn g tử giống nhau. Hoặc là từ nhỏ tiểu hoàng tử đã bị...

Suy nghĩ là thế nhưng hiện tại hắn lại không muốn làm, hắn do dự, hắn sợ ảo tưởng của tiểu hoàng tử.. đều là sự thật.

Đầu ngón tay vẫn vuốt ve miếng vảy, bản thân lại lần nữa rơi vào trầm tư.

Ngày hôm sau, Việt Sạn lại lần nữa gọi cho Việt Ca, bình tĩnh nói: "Anh, anh nói... Trên đời có hay không còn nhân ngư?"

Việt Ca thập phần khiếp sợ: "Em gọi anh là anh sao?!"

"Cái này không phải trọng điểm" Giọng Việt Sạn có chút mơ hồ, "Em hoài nghi, không em cảm cảm thấy, em có khả năng... Thôi cúp."

"???"Việt Ca vẻ mặt mộng bức.

Nếu là trước đây, Việt Sạn tuyệt đối không tin mình chính là người trong mấy cái ảo tưởng của tiểu hoàng tử, nhưng——

Trước đó hắn là thề son sắt cho rằng bản thân mình là người bình thường, không thể nào yêu tiểu hoàng tử, hiện tại lại chính bản thân tự lấy tay vả mặt, bản thân hắn... Động tâm.

Nếu hắn chưa từng nghe tiếng lòng của Eno,

Một vòng trước, hắn còn lời thề son sắt cho rằng chính mình sẽ không yêu tiểu hoàng tử đâu, hiện tại còn không phải...... Động tâm.

Nếu hắn chưa từng nghe qua tiếng lòng của tiểu hoàng tử, có thể hay không là người giống với ảo tưởng của Eno, yêu không được mà trở nên điên cuồng cố chấp?

Nhưng mọi chuyện cũng nói lên, chính là ảo tưởng của tiểu hoàng tử cư nhiên là thật.

Việt Sạn không phải người nhút nhát, tuy tối qua có chút do dự, nhưng sáng nay tỉnh dậy, hắn nhanh chóng trở lại là con người bình tĩnh lý trí trước kia.

Mọi chuyện trên đời này, dù giấu lỹ đến đâu nhanh hay chậm cũng bị phát hiện, sau đó cũng có hướng giải quyết.

Không có gì không thể đối mặt, nên chuyện trước tiên Việt Sạn làm chính là điều tra vị "Tiểu thư" Liên bang đưa đến liên hôn kia.

Động cơ người này không đơn giản, dù không có tin tức cuả tiểu hoàng, hắn cũng tra xét rõ ràng người này vì an toàn của Đế quốc.

Ăn mặc chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thì theo thói quen Việt Sạn sẽ qua gõ cửa phòng tiểu hoàng tử, nhắc nhở cậu rời giường đi ăn cơm.

Nhưng gõ vài cái, bên trong lại vô cùng an tĩnh.

Tạ Thanh Nhiên tới giúp Eno lấy đồ vật, thấy Việt Sạn trong mắt liền hiện lên một tia thâm ý, bất động thanh sắc nhắc nhở: "Điện hạ hôm nay không ở căn cứ."

Động tác Việt Sạn khựng lại, quay đầu nhìn về phía đối phương, hỏi ngược lại: "Không ở căn cứ?"

Tạ Thanh Nhiên gật gật đầu, bước đến nói: "Đại hoàng tử hôm nay đến Thương Lam tinh, đang ở trung tâm thành phố Quốc Tân Quán tiếp đãi đoàn đại biểu Liên Bang, nên mời điện hạ qua cùng."

Ở cùng đoàn đại biểu Liên bang?

Việt Sạn mi nhăn càng sâu, nhưng tầm mắt nhanh chóng đảo lại trên người Tạ Thanh Nhiên.

Hắn nhớ rõ Tạ Thanh Nhiên không ở bên này, hơn nữa hiện tại đối phương phải đi theo tiểu hoàng tử mới đúng chứ?

Giống như nghe được suy nghĩ của Việt Sạn, Tạ Thanh Nhiên lấy ra tấm card mở cửa phòng Eno đưa, giải thích: "Điện hạ nói tôi đến lấy giùm văn kiện."

Việt Sạn nhìn tấm card trên tay Tạ Thanh Nhiên, trong lòng xẹt qua tia không thoải mái, ánh mắt không khỏi trầm xuống, "Đưa đây ta lấy cho tiểu hoàng tử."

Động tác Tạ Thanh Nhiên khựng lại, y cũng không muốn đưa Việt Sạn, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của người trước mặt, cuối cùng y cũng đưa qua.

Việt Sạn tiếp nhận card, nhìn Tạ Thanh Nhiên rời đi, mới xoay người mở cửa phòng Eno mà bước vào.

Bước vào phòng, trong lòng Việt Sạn không khỏi quở trách tiểu hoàng tử ——

Một chút ý thức an toàn cũng không có, tại sao cậu dám đem chìa khóa phòng giao Tạ Thanh Nhiên? Lỡ như đối phương phát hiện ra vảy thì thế nào?

Lấy được văn kiện Eno cần, Việt Sạn theo bản năng đi một vòng quanh phòng kiểm tra, không thấy trên giường có vảy, nhưng trong phòng tắm quả thật phát hiện một cái.

Việt Sạn: "......" Một chút ý thức an toàn cũng không có.

Hắn lại lần nữa nghĩ, đồng thời không nhịn được lo lắng: Nếu vảy thật sự của tiểu hoàng tử, vậy có phải cậu đang bệnh hay không? Nếu không tại sao lại rụng vảy như thế? Còn một lần rớt tận 3 miếng!

Nghĩ đến đó, Việt Sạn không khỏi khẩn trương, nhanh chóng bước ra ngoài, hiện tại hắn chỉ muốn thấy Eno.

Yến hội trong Quốc Tân Quán, tay Eno cầm ly rượu, chờ đến lúc thấy Đại hoàng tử cùng Công chúa Lily.

Eno hoàn toàn không hề muốn tham dự vào, vì trước đó Việt Sạn cũng đã nhắc nhở cậu, không có chuyện quan trọng không nên ra khỏi căn cứ.

Nhưng lần này Đại hoàng tử đến còn cầm theo mật lệnh của hoàng đế, còn nói muốn tận tay giao cho cậu.

Còn tại sao hoàng đế không gọi điện trực tiếp. Thì nghe đâu ngài ta sợ bị nghe lén, vì trước đó cũng có vết xe đổ của Tông Khánh Hủ. Kĩ thuật phòng nghe lén của Tông gia cũng không kém, nhưng cuối cùng cũng bị nghe được, còn bị truyền ra ngoài.

Eno nghe vậy không khỏi chột dạ, còn cố ý dặn dò anh họ, để thời gian gần đây điệu thấp một chút.

Còn chuyện Hoàng đế có nghi ngờ Việt Sạn hay không, cậu cũng không quan tâm. Này cũng bình thường, vì trong mắt hoàng đế, cậu là kẻ vô năng, một tiểu bạch thỏ vô hại, nên cái chuyện cõng nồi này thì để Việt Sạn cõng một chút vậy

Eno xoay li rượu, có chút chán chán mà nghĩ: Sao hoàng huynh còn chưa tới?

Cùng lúc này xe huyền phù của Đại hoàng tử cũng đáp xuống, hắn bên này trước khi bước xuống còn quay sang công chút Lily dặn dò: "Nhớ kỹ, mục tiêu lần này là Việt Sạn, chúnh ta phải đem hắn cướp về bên mình. Em còn nhớ hắn thế nào không? Hay để anh cho em xem lại ảnh chiếu thực tế ảo..."

"Ai nha, biết rồi biết rồi, anh phiền quá đó!" Công chúa Lily không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, sau đó giống như con bướm, vui sướng mà sà vào vườn hoa.

Đại hoàng tử: "......" Y chỉ mong em gái có cái bệnh hoa si không làm hư mọi chuyện.

Khi Việt Sạn đi vào sảnh yến hội, liền thấy Eno một thân lễ phụ hoàng thất, đứng sảnh lớn, vị trí vừa nhìn liền thấy được.

Việt Sạn không khỏi mỉm cười, nhanh chóng bước đến gần Eno.

Cùng lúc Lily cũng bước vào, ánh mắt nhanh chóng bị người đứng ở sảnh hấp dẫn.

Cô vội vàng nâng váy, như một làn gió lướt qua Việt Sạn, nhanh chóng chạy đến trước mặt Eno, ngẩng đầu ngượng ngùng hỏi: "Anh đẹp trai này, lớn lên thật xinh đẹp, có tiện trao đổi đầu cuối cá nhân không?"

Eno: "......"

Việt Sạn: "......"

Đại hoàng tử đi teho sau đó: "......"

"Tôi là em trai của chị" Eno vô lực nói.

Cái chứng bệnh hoa si cùng không nhớ mặt của chị gái cậu lại tăng thêm? Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô ta hỏi cậu đầu cuối cá nhân.

Đại hoàng tử lúc này cũng nhanh chóng bước tới, vội vàng túm lại tay cô em, hận không thể táng một cái cho Lily tỉnh táo, chỉ có thể nói: "Đây là Eno, em ruột của chúng ta! Em đang nhìn em ấy bằng ánh mắt gì vậy?"

"A?" Công chúa Lily không khỏi lộ vẻ mặt thất vọng, tiếc nuối lên tiếng: "Sao lại là em ruột chứ?"

Không chỉ hoa si, mà Lily còn không nhớ được mặt đối phương.

Đại hoàng tử hận sắt không thành thép, nhanh chóng kéo em gái sang một bên, ánh mắt hướn Việt Sạn, nhỏ giọng nói: "Mau nhìn đi, hắn ta mới là Việt Sạn."

Việt Sạn vô tình nghe được, nháy mắt minh bạch hai anh em này đang đánh chủ ý gì, ánh mắt không khỏi sắc bén.

Công chúa Lily vô tình đối diện ánh mắt Việt Sạn, không khỏi giật mình, yên lặng đảo tầm mắt chỗ khác.

Đại hoàng tử: "???" Em túng lúng cái gì, hiện tại phải lấy cái khí thế mạnh mẽ trải đời của mình ra chứ!

Việt Sạn nhìn Đại hoàng tử cùng Công chúa Lyli cũng hiểu vì sao mọi người lại nói, hoàng gia không đáng tin, nhưng nếu đem bọn họ so với Tiểu hoàng tử của hắn thì hai người kia làm gì có cửa.

Lơ đi hai anh em đang thì thầm to nhỏ bên này, hắn trực tiếp bước đến bên cạnh Eno, ánh mắt sắc bén cũng nhanh chóng nhu hòa.

"Điện hạ sao lại đến đây?" Hắn đưa văn kiện cho Eno, thuận tiện hỏi.

"Hoàng huynh nói có thứ phải đưa tôi." Eno trả lời có chút mơ hồ, sau đó cúi đầu xem văn kiện hắn đưa, có chút bất ngờ hỏi: "Sao lại là anh đem đến?"

Ánh mắt Việt Sạn đảo đến Tạ Thanh Nhiên đang đến, nói: "Vừa lúc gặp được Tạ tiên sinh."

Tạ Thanh Nhiên cũng không nói gì, chỉ đơn giản gật nhẹ đầu.

Eno: "......" Cậu cảm thấy có gì đó không bình thường.

Công chúa Lyli theo tầm mắt của họ nhìn thấy Tạ Thanh Nhiên, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nhưng khi nhận ra tầm mẳt của Tạ Thanh Nhiên đang dừng trên người nào, thì không khỏi lắc đầu.

Đại hoàng tử chọc nàng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thất thần cái gì đó? Mau là quen với Việt Sạn đi."

Công chúa Lyli không thèm để bụng, nhanh chóng tìm cớ: "Hắn... bề ngoài không hợp mắt em, em chỉ thích mỹ thiếu niên thôi."

Đại hoàng tử nghe xong muốn tức chết, chỉ muốn nắm lỗ tai em gái rít gào: Ở chỗ nào không hợp mắt? Cái gì mỹ thiếu niên? Không phải trước nay mày luôn thích soái ca ư?

Lily không không tranh cãi với anh trai, trong lòng cô đuowng nhiên hiểu rõ, loại người như Việt Sạn khí tràng cường hãn, nội liễm nhưng chính là một con sói đầu đàn, vừa nhìn liền biết không phải kẻ dễ chọc.

Là một vị công chúa, trên tình trường cô chính là chủ, tung hoành ngang dọc nhiều năm, chưa từng biết lật xe là gì.

Nhưng ——

Cô đem tầm mắt dừng bên Việt Sạn, Eno cùng Tạ Thanh Nhiên, âm thầm đánh giá một phen, nghĩ thầm: Cái cậu em xinh đẹp của cô hình như chưa biết gì cả, nên hay không đến nhắc nhở một chút?

Eno bên này hoàn toàn không biết hai anh em Đại hoàng tử bên kia suy nghĩ gì, trực tiếp cầm văn kiện đưa qua cho Đại hoàng tử, đồng thời duỗi tay nói: "Của em đâu?"

Đại hoàng tử tâm không cam lòng, nhưng vẫn lấy ra một phong mật thư, oán giận nói: "Em thật không lễ phép chút nào, từ nãy đến giờ cũng chưa chào đại ca một tiếng."

Eno lấy mật thư liền nhét vào vòng không gian, nghĩ thầm: Cái bộ dáng của anh giống người làm anh chỗ nào?

Chuyện cũng xong xuôi, cậu liền cùng Việt Sạn rời đi, vô tình thấy bộ dáng Chương Vực vội vàng vào một căn phòng ở lầu hai.

Không thích hợp.

Eno theo bản năng nhíu mày.

Việt Sạn cũng thấy, hắn đang muốn điều tra vị "Tiểu thư" Liên bang, không nghĩ tới đối phương lại nhanh chóng đem sơ hở đưa tới cửa.

Suy xét có thể người này là gián điệp, nếu hiện tại lên lầu có chút không an toàn, Việt Sạn nhanh chóng chặn Eno lại, nói: "Cậu ở yên đây, tôi lên đó coi thử."

Bước chân Eno khựng lại, hoàn hồn đã thấy Việt Sạn lên lầu, mà cậu hiện tại lại giống Đại hoàng tử bên này, bị một nhóm người Liên bang vây quanh mời rượu.

Việt Sạn tới lầu hai, cẩn thận bước lại gần căn phòng Chương Vực vừa vào.

Cừa phòng đóng chặt, giống như khóa trái bên trong. Việt Sạn cân nhắc hai giây, trực tiếp đá cửa.——

Cái vị "Tiểu thư" Liên bang kia, hai tay lại biến thành xúc tu như bạch tuộc nhưng lại có màu xanh biển, một cái thì quơ lấy li rượu, một cái lại... từ trong áo lấy ra cặp ngực silicon.

Chương Vực nghe tiếng động, cả người đông cứng, không khỏi sửng sốt nhìn ra.

Không khí đóng băng.

Ngay sau đó, Chương Vực hoàn hồn, phát hiện thân phận bại lộ, xúc tu nhanh chóng tấn công về phía Việt Sạn, cũng đồng thời đóng lại cửa phòng.

Nhưng Việt Sạn lại phản ứng nhanh hơn, nghiêng người tránh thoát công kích, đồng thời rút súng, nháy mắt oanh tạc một bên xúc tu.

Chương Vực nhịn đau không nổi, chửi lớn một tiếng. Nhận rõ tình thế, lập tức đem xúc tu cuốn lại hóa thành cánh tay, vội vàng giơ lên đầu hàng: "Từ từ, tôi không phải địch, không cần kẻ sống người chết."

Việt Sạn cười lạnh một tiếng, sửa đúng nói: "Là ngươi chết, ta sống."

"Được rồi." Chương Vực cũng không muốn so đo, ý chí muốn sống cường đại mà lên tiếng: "Ta tới Đế Quốc tuyệt đối không có ác ý, chỉ là tìm người ( trứng) thôi, có lẽ, chúng ta còn có cơ hội hợp tác, hà tất gì hiện tại lại giơ cung bạt kiếm?"

Việt Sạn vẫn chưa cất súng, hơi híp mắt đánh giá Chương Vực, khẳng định nói: "Hải Quốc di dân?"

"Ân hừ." Chương Vực gật đầu.

Việt Sạn nhìn ngực giả rơi dưới đất, lại hỏi: "Ngươi là nam?"

"Câu này có vô nghĩ không?" Chương Vực nói: "Bằng không tôi gắn thêm nó làm gì? Để bự thêm à?"

Súng trong tay Việt Sạn không khỏi nặng vài phần, người trước mặt quả thật là nam giả nữ, đúng như những gì tiểu hoàng tử đã nói.

Hắn liền có dự cảm. Có hay không ảo tưởng của tiểu hoàng tử... đều là sự thật?

"Ngươi chính là tổng lý Liên Bang, Kiều Tắc?" Hắn lại hỏi tiếp.

"Cũng coi là vậy." Chương Vực thành thật gật đầu, cũng nói: "Tiểu hoàng tử nói cho ngươi?"

"Còn từng là gián điệp Đế quốc huấn luyện?" Việt Sạn không trả lời, mà tiếp tục hỏi.

"Má!" Chương Vực lúc này nhịn không được mà chửi, sau đó lại nói: "Tiểu hoàng tử của mấy người biết nhiều thật."

Tâm Việt Sạn như trầm xuống, nhưng còn chưa suy nghĩ xong Chương Vực lại lần nữa nói tiếp: "Nghe nói tiểu hoàng tử nói cho ngươi không ít chuyện? Vụ nổ tia Gamma phát sinh trên hành tinh phụ cận, không phải cậu ta nói cho ngươi chứ?"

"Thật là kỳ quái, tôi đã tra xét rất kĩ, toàn Liên bang và những tiểu quốc phụ cận, tổ chức tinh tặc, không một nhà đài thiên văn nào đoán trước được chuyện này, tiểu hoàng tử làm sao biết được? Chẳng lẽ tiểu hoàng tử của mấy người có năng lực đoán trước tương lai?"

Vụ nổ tia Gamma không một nơi nào đoán ra?

Việt Sạn nghe vậy hơi giật mình, cái này là hiện tượng đột phát tự nhiên, nhưng tiểu hoàng tử lại biết trước, cái kia... Nhưng không phải có năng lực đoán trước tương lại, vậy là cái gì?

Còn vấn đề về cơ giáp, khi tiểu hoàng tử ở tiền tuyến, ánh mắt lần đầu tiên thấy hắn, liền "tiên đoán" hắn sẽ thích cậu, Việt Sạn khi đó chỉ nghĩ tiểu hoàng tử ảo tưởng sức mạnh, nhưng sự thật lại chứng minh...

Việt Sạn không khỏi nhớ lại lần đó Việt Ca suy đoán vớ vẩn, trong đầu bỗng nổ lên như tiếng pháo, kèm theo đó là một ý nghĩ: Tiểu hoàng tử, có lẽ đã trọng sinh?

Trong lúc đang miên mang suy nghĩ, Chương Vực cũng lặng lẽ buông tay, chuẩn bị tùy thời phản kích.

Nhưng Việt Sạn rất nhanh đã phát hiện, ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo cảnh cáo: "Đừng chơi dại."

Chương Vực lại lần nữa nhanh chóng giơ tay lên, đồng thời khuyên: "Kỳ thật ngươi không cần tốn thời gian nơi ta, có thời gian nên để ý tiểu hoàng tử nhà ngươi đi."

Việt Sạn nhíu mày, hỏi: "Có ý gì?"

"Ngươi đoán xem."Chương Vực bỗng nhiên cười đến thần bí, bộ dạng nhàn nhã.

Y đã nhìn ra, chỉ cần nhắc đến tiểu hoàng tử Eno, là cái biểu hiện của vị Việt thiếu tướng này liền dị thường.

"Cũng nhắc ngươi một câu, không nhanh chóng chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì vị tiểu mỹ nhân kia có thể cùng người khác xuân phong nhất độ đấy." Chương Vực cười đến thoải mái, như chắc chắn Việt Sạn sẽ bỏ qua cho mình.

Nghe xong câu đó, ánh mắt Việt Sạn liền lạnh như băng, vốn định dùng còng điện tử tra khảo đối phương, nhưng nghĩ lại tứ chi đối phương lại là xúc tu mềm dẻo, nên liền đem hạch khống chế đánh vào vai đối phương, sau đó mới dùng còng tay.

Loại hạch khống chế này chính là vũ khí Đế quốc chuyên nghiên cứu vì thú nhân ở Liên bang, nó có thể phòng ngừa việc thú nhân hóa thú chạy trốn. Có thể nói Hải quốc cùng Liên bang giống nhau, chẳng qua Hải quốc nguyên hình chính là thủy sinh vật, dùng hạch khống chế đối với họ cũng hữu hiệu hơn.

Quả nhiên lần này không thể thoát, Chương Vực lại lần nữa mở miệng chửi thề, "Mẹ nó!"

Việt Sạn gọi người đến trông giữ, bản thân thì nhanh chóng xuống lầu đi tìm Eno.

Kỳ thật, bọn họ gây ra động tĩnh như vậy, dưới lầu cũng có thể nghe được, vì súng nguyên tử tuy rằng mang tiêu âm, nhưng âm thanh vẫn không hề nhỏ.

Chỉ là đại đa số không quan tâm, họ chỉ nghĩ trong một buổi yến tiệc thế này, âm thanh đó bất quá chỉ là một vật rơi xuống đất mà thôi.

Quả nhiên, lần này bị khảo trụ sau, Chương Vực nhịn không được lại mắng thanh "Thảo".

Eno vẫn luôn chú ý động tĩnh trên lầu, cậu cũng là người đầu tiên phát hiện dị thường, nhưng được người mời rượu liên tục, uống vài li đầu óc đã quay cuồng, trên người cũng dâng lên cảm giác khô nóng khó chịu.

Cậu lập tức phát hiện có chuyện không đúng, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, vừa xoay người định đi, thì chân bỗng mềm nhũn, cả người mất lực.

Đại hoàng tử đứng bên cạnh, nên kịp thời đỡ lấy, không khỏi kinh ngạc nói: "Này, em làm sao vậy? Mới uống hai li liền gục? Mà không đúng, em vừa thành niên, không lẽ trước đây chưa từng đi bar? Ha ha ha. Đúng là con gà bệnh mà!"

Eno hô hấp rối loạn, nào có hơi đâu đi đôi co với y?

Cố gắng đứng đậy nhưng hoàn toàn không được, tầm mắt đảo quanh liền nhận ra không biết từ khi nào Tạ Thanh Nhiên rồi cả nhóm người Luya đều bị tách ra xa.

"Nè, nè. Em không sao chứ?" Đại hoàng tử cũng nhanh chóng nhận ra sắc mặt Eno không đúng.

Mấy người bên đoàn đại biểu Liên bang liền sôi nổi bước đến, dồn dập hỏi: "Tiểu điện hạ say rồi sao? Nhanh chóng đưa ngài ấy về phòng nghỉ thôi, ngủ một giấc là được ấy mà>"

Eno hô hấp đều mau ổn không được, nào có công phu cùng hắn ba hoa?

Không những thế, họ còn "Tốt bụng" mà gọi nhân viên đến hỗ trợ.

Eno gắt gao bắt lấy quần áo Đại hoàng tử quần áo, cắn răng nói: "Em không thể...... Cùng bọn họ đi."

Cái trận choáng váng rồi mất lực này bỗng nhiên đến, còn quá mức mãnh liệt, cậu thật khó duy trì lý trí, thậm chí còn nghĩ... hiện tại muốn hóa thành nhân ngư, mà nhảy xuống biển lặn thật sâu.

Đại hoàng tử tuy rằng muốn đối phó với Eno, nhưng không phải trước mặt người ngoài, y vẫn hướng về hoàng thất, không đạo lý nào giúp người ngoài khi dễ người trong nhà được.

"Được, được, được, em yên tâm, anh tự tìm một căn phòng cho em." Đại hoàng tử nhanh chóng đẩy những người đang đứng gần cùng nhân viên ra, sau đó đỡ Eno đi tìm một căn phòng.

Y cảm thấy bản thận hiện tại thật thiện lương, không so đo với chuyện Eno không lễ phép, không gọi y là đại ca, mà y còn giúp thằng nhãi này tìm phòng. Y cảm thấy bản thân mình đúng là một vị hoàng tử hiếm thấy trong cái hoàng thất tranh giành đến máu chảy này.

Eno thì tức mà cảm giác muốn hôn mê, đại hoàng huynh của cậu hiện tại không phải nhanh chân đem cậu rời khỏi chỗ này sao? MẮc cái gì lại tìm phòng trong này? Ai biết kẻ xuống tay với cậu là ai, mà hiện tại còn trong này hay không?

Đám người Liên bang kia cũng không khỏi trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng hai người rời đi, lập tức thì thầm thương lượng ——

"Làm sao bây giờ? Đại hoàng tử nhất định không đưa tiểu hoàng tử đến phòng chúng ta chuẩn bị sẵn."

"Vậy để San Na qua đi."

"Nhưng chỉ có căn phòng chúng ta chuẩn bị mới có phát sóng trực tiếp."

"Chỗ này không phải có truyền thông ư? Nhanh tìm bọn họ rồi kéo qua."

Đại hoàng tử đem Eno đến một căn phòng gác xép, còn "Hảo tâm" đắp cho em trai một tấm chăn dày.

Eno không còn sức lực, hoài nghi hiện tại đại hoàng huynh đang muốn làm cậu nóng chết.

"Em yên tâm, anh nhất định giúp em tra ra kẻ đứng sau chuyện này." Đại hoàng tử son sắt đảm bảo, đúng dậy lại hỏi: "Đúng rồi, em có cần tìm một người không? Muốn nam hay nữ?"

"Không, không cần......" Eno còn sót lại lý trí, mềm như bông mà nói.

Đại hoàng tử tức khắc một giật mình, không nghĩ tới Eno thanh âm có thể như vậy......

y lúng túng nói: "Vậy, anh tìm tới cho em hai người."

Nói xong liền xoay đầu bỏ chạy.

Nhận ra trong phòng chỉ còn lại chính mình, lý trí Eno cuối cùng cũng sụp đổ, rên rỉ mà biến thành nhân ngư.

- -

Khi Việt Sạn đá văng cửa phòng, liền thấy trên giường hỗn độn, thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, bàn tay gian nan kéo phăng cổ áo.

Mái tóc vẫn không thay đổi, lỗ tai nhỏ trắng nõn lại biến thành vây cá màu lam nhạt, dung mạo cùng tiểu hoàng tử có bảy phần giống nhau, nhưng lại càng xinh đẹp, giống như một tinh linh.

Tấm chăn rơi xuống, lộ ra cái đuôi cái dài màu xanh thẳm đổi dần sang tím lấp lánh, lâu lâu lại đánh một cái, giống hệt cá mắc cạn, khô đến không còn sức nhảy nhót.

Việt Sạn nhìn một màn trước mắt miệng lưỡi đều khô, không biết nói thế nào. Nếu không phải mây đen nhỏ còn ở trên đỉnh đầu, hắn thật sự không tin người trên giường chính là tiểu hoàng tử của hắn.

- ----Còn tiếp-----

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn