Saved Font

Trước/220Sau

Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 209

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngay trong góc một quán cà phê, có một cặp nam nữ. Hắc Tiệp dựa lưng ra sau ghế, chân vắt chéo, nhìn chằm chằm vào Tào Khê bên cạnh. Ngoại hình của hai người đã nhanh chóng thu hút ánh nhìn trong quán, anh ta nhìn một lượt xung quanh, cũng không quan tâm, bây giờ anh ta chỉ quan tâm người con gái trước mặt.

"Em học bài ở nhà được rồi, ra quán cà phê mà còn học là sao?" Hắc Tiệp chán nản nhìn đống sách vở rồi nhìn Tào Khê.

Cô ấy chăm chỉ học bài mà không thèm ngó ngàng đến anh ta. Hắc Tiệp rất cô đơn, nhìn xung quanh toàn là sinh viên, cảm thấy anh như một thế giới khác vậy.

"Tuần sau thi còn hai môn nữa là em xong rồi. Em phải cố gắng."

"Có gì mai em ôn cũng được mà, lâu lâu anh mới rủ em ra đây, chủ yếu cho em khuây khỏa đầu óc, thế mà em cũng đem theo sách vở. Chiều giờ em học chưa đủ à?" Hắc Tiệp trách móc.

Tào Khê cũng thấy được điều đó, vội dỗ dành anh ta:

"Anh yêu à! Thông cảm đi, em chỉ còn hai môn nữa, xong rồi em dành cả ngày cho anh luôn."

"Được rồi! Em lo học đi."

Hắc Tiệp đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tào Khê nhìn theo, đợi anh ta vào hẳn nhà vệ sinh, cô mới nhìn xuống đống vở ngập chữ rồi nhìn chồng sách bên cạnh mà thở dài. Tào Khê cũng muốn làm biếng lắm nhưng thời gian hạn hẹp không cho phép, tay chống cằm, tay tiếp tục viết.

Loading...

Vài phút sau, Hắc Tiệp quay lại, trên tay cầm một dĩa bánh. Anh ta dẹp bớt sách vở, để dĩa bánh trước mặt Tào Khê:

"Nghỉ tay ăn bánh đi."

"Cảm ơn anh. Em thích lắm." Nhìn cái bánh nhiều màu sắc, còn có sô cô la được tạo hình con gấu gắn trên mặt kem. Tào Khê thích thú quăng cây bút xuống bàn, ngửi mùi thơm của sữa, cô ấy khẽ đưa lưỡi liếm vành môi. Tào Khê ăn một miếng đầu tiên, vị béo ngậy lan tỏa ngay đầu lưỡi.

"Anh nghĩ em nên lọc ý chính ra mà học. Em học thuộc vậy không hiệu quả, loãng kiến thức." Hắc Tiệp cầm cuốn tập của Tào Khê lên xem, nhìn được mấy dòng, anh nói.

"Em thấy cái nào cũng quan trọng hết, không bỏ được nên học luôn cho chắc."

"Ví dụ cái này em chỉ cần nhớ dòng đây là được rồi diễn giải ra không cần phải học hết."

Tào Khê sơ ý bị dính kem ngay khóe miệng, cô ấy vội dùng giấy lau đi, đưa mắt nhìn vào tập, giọng nói bị nghẹn ở cổ họng:

"Cái nào?"

"Đây! Anh đã gạch ra cho em rồi, em chỉ cần nhớ những ý đó." Hắc Tiệp cầm bút viết gì đó vào vở.

Vừa ăn Tào Khê vừa tập trung nghe Hắc Tiệp, cô đã hiểu ra, ngước nhìn gương mặt của Hắc Tiệp, nét mặt nghiêm túc thật thu hút. Cảm thấy bản thân sao vẫn không thông minh bằng anh, đến cả cái đơn giản này cũng phải để anh chỉ dạy.

Hắc Tiệp như hóa thân thành một người thầy giảng dạy từng chút một cho Tào Khê, nhờ thế cô mới nhanh chóng nắm được bài.

- ----------

Trong không gian lãng mạn với ánh đèn vàng, màu đỏ của hoa hồng trải đầy dưới mặt đất. Đằng Minh và Lý Lệ Nhã ngồi đối diện nhau, giữa họ là đồ ăn với ánh nến.

"Ở đây có hợp khẩu vị em không?" Đằng Minh cắt từng miếng thịt bò, đổi dĩa cho Lý Lệ Nhã. Cô ấy nhẹ gật đầu, găm một miếng, nhàn nhã cho vào miệng thưởng thức, vừa "ưm" một tiếng.

"Ngon quá! Thịt rất mềm."

"Anh đã đặc biệt căn dặn đầu bếp làm sao hợp khẩu vị em nhất."

"Cảm ơn, tối nay anh làm em bất ngờ quá."

Đằng Minh chỉ cười, tay phải cầm dao không ngừng cắt miếng thịt nhỏ ra, nhẹ nhàng đưa vào miệng. Hình tượng trang nhã không lẫn vào đâu được, Lý Lệ Nhã nhìn đến mê mẩn, cô ấy chợt lên tiếng:

"Anh bắt đầu yêu em từ khi nào?"

"Em muốn biết?"

Lý Lệ Nhã hai mắt rưng rưng, tròn xoe nhìn anh ta không ngừng gật đầu, khuôn mặt mong chờ câu trả lời.

"Cái lúc anh từ chối em đó."

"Đừng nói là ở công ty..."

"Đúng vậy! Tối đó anh trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, anh mới nhận ra nhưng vì sợ bản thân không đủ tư cách nên không dám thừa nhận."

Lý Lệ Nhã bỗng cau mặt nhíu mày tỏ ra khó chịu, cô ấy chồm người dậy, vươn tay búng vào trán Đằng Minh một cái khiến anh ta bất ngờ, theo bản năng đưa tay lên trán. Lý Lệ Nhã hậm hực nói:

"Ngu ngốc! Anh là kẻ ngốc!"

"Sao em lại nói vậy?" Đằng Minh khó hiểu.

"Nếu em để ý đến quá khứ của anh thì em đã không chủ động theo đuổi anh!" Lý Lệ Nhã dừng lại, nhìn Đằng Minh một lúc rồi nói tiếp: "Em không quan tâm trước kia anh là người như thế nào, em chỉ quan tâm hiện tại. Anh biết sửa đổi, đó là điều tốt và em yêu là chính con người anh."

"Dù anh làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ... Em vẫn không để ý sao?"

"Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Bây giờ anh đã thay đổi, trở thành một con người tốt cớ sao cứ để quá khứ dày vò bản thân. Em không thích anh như thế, chuyện gì qua rồi cứ để nó qua, quan trọng là tương lai."

"Cảm ơn em. Anh đã sai rồi."

Trước/220Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghe Lén Tiểu Công Chúa Tiếng Lòng Phía Sau Bạo Quân Một Nhà Đều Luống Cuống