Saved Font

Trước/363Sau

Chàng Ceo Của Tôi

Chương 136: Cố Ý Gây Khó Xử Cho Cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh nhanh chóng trở về biệt thự nhà họ Đường, mở cửa đi một vòng, cũng không thấy mẹ Đường đâu.

Hơn một giờ ngồi đợi ở ghế sopha, cửa ra vào rốt cuộc cũng truyền đến tiếng mở cửa, Đường Nhật Khanh vẫn ngồi ở đó, sắc mặt lạnh như băng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa, vẫn không nhúc nhích.

Mẹ Đường đi vào trước cửa, cúi đầu thay đổi dép lê, cương trực đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên ghế sopha có người ngồi, lập tức bị sợ nhảy dựng.

"Nhật...Nhật Khanh, con làm sao không nói tiếng nào mà ngồi ở đây?"

Mẹ Đường bước nhanh về phía trước, nhìn thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh vô cùng không tốt, vội vàng nói một câu: "Mẹ vừa đi ra ngoài ăn sáng..."

Đường Nhật Khanh kiềm chế sự giận dữ, giả vờ bình tĩnh: "Ăn ở chỗ nào?"

"Chính là...Chính là ở khu phố phía đông..." bà ấp úng trả lời, dáng vẻ rất lúng túng.

Đường Nhật Khanh trực tiếp mở miệng, không để mẹ cô kịp dứt lời: "Mẹ, chuyện cho tới bây giờ mẹ còn muốn gạt con sao?"

Đêm qua cô gọi điện thoại cho bà, cũng đã không còn sớm, bà không ở nhà, sáng sớm hôm nay cô về đến nhà, lại phát hiện bà không ở đây, cái này rất chắc chắn, đêm hôm qua mẹ không trở về nhà.

Mẹ Đường liền nhíu lông mày: "Mẹ gạt con làm cái gì? Con gái!"

"Con vừa rồi đi qua con phố phía đông, ở đó căn bản không có bán bữa sáng gì cả, mẹ, đêm hôm qua mẹ không ở nhà đúng không?"

Mẹ Đường sắc mặt cứng đơ, nói không ra lời, dừng lại một lát, bà thở dài, đi đến bên Đường Nhật Khanh ngồi xuống, rốt cục cũng thừa nhận: "Con nói không sai, ngày hôm qua mẹ không có ở nhà."

"Mẹ, mẹ đã đi đâu?"

Tuy cô biết rõ không nên dùng giọng điệu và thái độ này để nói chuyện với mẹ, nhưng từ sau khi nhà họ Đường gặp chuyện không may, hành vi của mẹ cô ngày càng kì lạ.

Giọng nói của mẹ Đường trầm xuống: "Hôm qua mẹ ở cùng với dì Di..."

Đường Nhật Khanh khẽ nhíu lông mày: "Hai người làm gì? Vì sao cả đêm không về nhà?"

"Tâm sự, uống chút trà, vân vân, cuối cùng dì Di thấy đã quá khuya rồi, nên nói mẹ ở lại nhà dì một đêm."

Đường Nhật Khanh cầm lấy di động, dừng lại vài giây: "Con gọi điện thoại cho dì hỏi một chút."

Nói xong, cô đang muốn tìm số điện thoại, mẹ Đường đột nhiên vươn tay, một tay lấy tay của cô đè xuống, cất cao giọng hỏi: "Con làm gì vậy? Lời nói của mẹ mà con cũng không tin ư?"

Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, nhìn mẹ, mũi đau xót, nước mắt nhịn không được liền tuôn ra: "Mẹ, mẹ nói con có chuyện gì nhất định cũng phải nói với mẹ, còn mẹ thì sao? Sau khi cha bị bắt, con cảm thấy mẹ thay đổi rồi, có chuyện gì cũng không nói với con..."

Sắc mặt mẹ Đường lạnh xuống, bà nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, đột nhiên cười khổ: "Con gái, con cảm thấy ta có chuyện giấu con, còn con? Trên người của con xuất hiện những vết thương kia, cho tới bây giờ con cũng không có nói cho mẹ biết! Lần trước con nằm viện, nếu như không phải Bùi Danh Chính gọi điện thoại cho mẹ, mẹ làm mẹ nhưng lại không hề biết con gặp chuyện."

Mẹ Đường nói xong, đáy mắt đẫm nước, Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, nói không ra lời.

Đúng là sau khi nhà họ Đường gặp chuyện không may, có rất nhiều chuyện, cô đều không có nói cho mẹ nghe, kể cả mối quan hệ của cô và Bùi Danh Chính, với cả việc nhiều lần trong lúc làm việc cô vô ý bị thương.

Sở dĩ không nói, là sợ bà sẽ lo lắng, cô phụ trách kiếm tiền, mẹ chỉ cần ở nhà sống thật tốt là được rồi.

Đường Nhật Khanh trong lòng đau xót, mở miệng giải thích: "Mẹ, con xin lỗi, con không nói là vì con không muốn khiến mẹ lo lắng mà thôi..."

Mẹ Đường mẫu lắc đầu: "Được rồi, đừng nói nữa, mẹ về phòng nghỉ ngơi đã."

Bà nói xong, đứng người lên, quay người về phía đầu bậc thang đi đến.

Đường Nhật Khanh ngồi ở trên ghế sopha, nhìn bóng lưng bà rời đi, tâm tình phức tạp.

Cô cúi đầu xuống, cầm di động, nội tâm vô cùng áy náy, đã ngồi cả buổi ở ghế sopha, đang muốn đứng dậy thì ánh mắt cô vô tình liếc qua ghế sopha bên cạnh, nhìn thấy trên nệm lót có một chiếc nhẫn, không khỏi sững sờ.

Cô cầm lên, chỉ nhìn liếc, liền nhận ra đồ hiệu cao cấp, đây là nhãn hiệu thiết kế cao cấp mà mẹ Đường rất thích. Trước kia cô có một vài đồ trang sức của thương hiệu này, vì vậy nhớ rất rõ.

Thế nhưng trước đó không lâu, không phải mẹ đã đem tất cả đồ trang sức bán đi rồi ư? Hơn nữa chiếc nhẫn này, chính là sản phẩm mới ra, giá cả không phải là số tiền nhỏ, mẹ lấy tiền ở đâu ra?

Đường Nhật Khanh tâm tình càng trở nên phức tạp, vừa rồi cô ngồi ở trên ghế sopha đợi hơn một tiếng, đều không có nhìn thấy chiếc nhẫn này, có thể là vừa rồi khi cô muốn gọi điện thoại, khi mẹ Đường thò tay đến dựt lại điện thoại, không cẩn thận để rơi xuống ghế....

Cô nhìn chằm chằm vào cái nhẫn kia hồi lâu, cuối cùng đặt nó về vị trí cũ,cô đứng dậy, cầm lấy túi xách và rời khỏi biệt thự.

Xem ra, cô phải điều tra gần đây mẹ Đường đã ở đâu và làm gì...

Sau khi rời khỏi biệt thự, Đường Nhật Khanh đi thẳng đến công ty, vừa đến văn phòng không bao lâu, trợ lý thực tập đến gõ cửa.

"Thư ký Đường, ngày hôm qua có một số tài liệu khẩn cấp đã được duyệt xong chưa? Các phòng ban đều đang tỏ thái độ bức xúc."

"Tôi sẽ liên hệ với tổng giám đốc Bùi ngay lập tức, sau đó sẽ gửi cho họ bản thảo điện tử nếu họ đang cần gấp."

Thư ký thực tập khẽ gật đầu, sau đó lại do dự mở miệng: "Được, nhân tiện thì thư ký Đường... Cuộc họp định kỳ hằng tuần hôn nay, mấy lãnh đạo đều một mực yêu cầu mở một cuộc họp, nói là có chuyện muốn báo cáo..."

Đường Mộ khanh ngước mắt nhìn cô ấy: "Tổng giám đóc Bùi không phải đã nói có chuyện gì có thể báo cáo cho tôi, sau đó tôi sẽ truyền đạt lại sao?"

"Các nhà lãnh đạo không đồng ý...nói là...." Trợ lý thực tập nhìn vào biểu hiện trên mặt của Đường Nhật Khanh, muốn nói lại thôi.

"Nói cái gì?" Đường Nhật Khanh bực tức cau mày.

"Nói là bọn họ không tin tưởng cô được, muốn cùng với tổng giám đốc Bùi mở một cuộc họp video, cần chị sắp xếp thời gian."

Đường Nhật Khanh nghe xong, sắc mặt trầm xuống, dừng lại mấy giây, sau đó cất giọng trả lời: "Được, tôi biết rồi. tôi sẽ đem ý kiến của bọn họ truyền đạt co tổng giám đốc Bùi Bùi, sau đó sắp xếp thời gian, đến lúc đó tôi sẽ gửi email cho cô."

Trợ lý nghe cô nói như vậy, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Đường Nhật Khanh hồi tưởng lại những lời mà trợ lý thực tập nói lúc nãy, có chút bất bình, những nhà lãnh đạo cấp cao kia không tin tưởng cô, còn cố ý để cho trợ lý đem lời này nói lại, rõ ràng chính là muốn chọc tức cô.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, gọi cho Bùi Danh Chính một cuộc điện thoại, rất nhanh, bên kia đã có người bắt máy.

"Tổng giám đốc Bùi, tôi có chuyện cần báo cáo với anh, hôm nay có một cuộc họp định kỳ hàng tuần, Các nhà lãnh đạo cấp cao muốn cùng anh mở một cuộc họp video, khi nào có thể tiến hành?"

Bùi Danh Chính đã quen được nghe người phụ nữ này báo cáo hằng ngày, hôm nay có chút bất ngờ xen lẫn không vui.

Anh nói với giọng trầm ngâm: "Không phải là đã nói nếu bọn họ có chuyện gì muốn báo cáo thì nói với cô sao? Sẽ có hiệu quả hơn khi cô tập trung thu thập báo cáo."

Tất cả thông tin đều được Đường Nhật Khanh lọc trước và sắp xếp theo thứ tự ưu tiên. Trong trường hợp này sẽ rất tập trung và thuận lợi cho tất cả mọi người.

Đường Nhật Khanh do dự chớp mắt một cái, trầm giọng nói: "Trợ lý thực tập kia nói những người lãnh đạo không tin tưởng tôi, cho nên vẫn là nên tổ chức hội nghị thông qua video."

Không tin tưởng?

Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày nhíu chặt, trong nháy mắt liền lập tức hiểu được vấn đề.

Xem ra, những người kia thừa dịp anh không có ở công ty, cố ý gây khó xử cho Đường Nhật Khanh.

Sắc mặt anh trầm tư một lát, thuận miệng nói: "Được, tôi đã biết, tôi sẽ an bài, việc này cô không cần phải xen vào."

Đường Nhật Khanh đáp ứng, sau đó liền cúp điện thoại, tiếp tục xử lý công việc.

Nửa giờ sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Đường Nhật Khanh đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như cùng với trợ lý thực tập đứng ở trước của phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cô bước nhanh về phía trước, mở miệng hỏi: "Thư ký Hồ, làm sao vậy?"

Hồ Nguyệt Như lạnh lùng liếc nhìn cô: "Tổng giám đốc đến rồi."

Đường Nhật Khanh nghe vậy, cảm thấy bàng hoàng.

Cơ thể của anh còn chưa khỏe.. Tại sao lại tới công ty?

Trước/363Sau

Theo Dõi Bình Luận