Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 15: Mỹ Nhân Ngủ Trong Thư Phòng.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đi tắm nước nóng, một bên lau khô tóc ướt một bên hướng về nhà bếp, tóc dài đúng là chuyện phiền toái, nhớ ta trước đây để đầu cua, làm gì mà làm việc vô ích này, hiện tại... còn phải chăm sóc tóc, ai...

            Trời dần lạnh, đặc biệt buổi tuối càng cảm thấy khí lạnh đánh úp người. Trong khách phòng cảm thấy cũng còn tốt, mà tới gần sân thượng, nhà bếp lại thấy lạnh một chút. Nhìn Cẩn đứng ở nơi đó, cẩn thận mà khuấy cháo trong nồi, tựa hồ thật xa đã nghe được mùi vị thơm lừng kia.

            Đem khăn mặt đeo trên cổ, cẩn thận đem áo tắm khoác lên phía sau nàng, Cẩn quay đầu lại nhìn ta một chút, đầu tiên là nở nụ cười, tiện đà lại trừng mắt.

            "Ngươi mới vừa tắm xong liền hả hê đi ra, còn không nhanh trở vào!" Nhìn ta chỉ mặc áo ngắn quần soóc, Cẩn sốt ruột nói, "Tóc còn không lau khô đây! Ai... Mau mau đi vào nhà!" Nói, Cẩn liền đem ta đẩy ra bên ngoài.

            Bất đắc dĩ trở về thư phòng, nằm gục xuống bàn. Máy tính mở sẵn, đang ca khúc nghe lạ tai, chỉ là lời ca có hơi thương cảm cùng thâm tình. Tiện tay danh sách phát, hóa ra là 《Thật sự không thể rời khỏi ngươi 》của ZJ.

            "Ta thật sự không thể, thật sự không thể rời khỏi ngươi,

Thật lòng ta muốn dựa vào ngươ, sẽ không do dự,

Ta thật sự không thể thật sự không thể rời khỏi ngươi,

            Tính mạng của ta cần ngươi..."

            Gian nhà ấm áp, cảm giác ấm áp, nhiều hơn mấy phần mệt mỏi, xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy con mắt có chút đau nhức, gục xuống bàn, một hồi liền cảm thấy mơ hồ.

            Trong cơn mông lung cảm thấy cánh tay có chút đau nhức, thật giống khi ngủ lúc đi học... Tư thế không đúng, nên đổi lại tư thế ngủ... Đổi cánh tay khác, dùng sức vẩy vẩy, mơ mơ màng màng gục lên bàn, lúc ẩn lúc hiện tựa hồ có chỗ không đúng... Quá buồn ngủ, giống như hai con mắt không thể mở ra được, liền nằm nhoài ra bàn, mơ mơ hồ hồ mà ngủ.

            Xung quanh rất yên tĩnh, trong mộng, lão sư phát bài thi, dường như không phải cuộc thi quan trọng, mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, quên đi, vẫn là không muốn nhận, cho dù ta có làm tiếp cũng như vậy. Buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ, cái gì đều không muốn làm, cái gì đều không nghe lọt...

            Không biết ngủ bao lâu, mơ hồ nghĩ thật giống có chuyện muốn làm. Trong mộng là giả, ngủ nhưng không phải ngủ, trong đầu vẫn còn đang suy tư hiện thực, rốt cục ngẩng đầu lên, nheo nheo hai mắt đang híp chặt, ngờ ngợ nhớ tới thật giống ta ngồi ở thư phòng chờ tức phụ chuẩn bị  thức ăn... Dùng sức mở mắt nhìin, ân, xem như đã tỉnh táo, nhưng là, tức phụ đâu?

            Ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, nguyên bản ánh mắt rời rạc nhìn thấy.

            Ở bên kia, thế giới yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng tim đập của ta, một hồi rồi một hồi, ban đầu có cảm giác yêu thương sau lại thấy áy náy.

            Gọng kính kim loại quen thuộc đặt trên bàn, nử tử kia đang nằm trên bàn mà ngủ, có thể không quen tư thế này, nàng khi thì hơi nhúc nhích, tóc trên trán tán loạn, phần tóc dài kia thì vắt lên trên vai. Tình cảnh này, thật giống như cái tưởng tượng tốt đẹp của ta nhiều năm trước, từ lúc bắt đầu, đẹp đến có chút không thật, giống như tất cả đều là mộng, mà lại xác xác thực thực là sự thật.

            Ta liền ngốc ở nơi đó, không hiểu đến tột cùng là việc gì, không đành lòng đánh thức nàng, quên cánh tay còn có chút tê dại, cũng quên việc nên kéo nàng lên giường ngủ.

            Không biết ngây ngốc bao lâu, Cẩn đang trong mộng hơi nhúc nhích, phỏng chừng cũng là cánh tay bị ép đã tê rần đi. Nằm úp sấp ngủ lại là việc khó khăn, không phải muốn làm là được. Nếu không nhờ mấy năm ở cao trung, chỉ sợ công phu ngủ của ta cũng không như vậy mà lô hỏa thuần thanh [1].

            Nàng nhẹ nhàng híp mắt, ngủ mà không phải ngủ, đại khái là trong tầm mắt không thấy bóng dáng ta, Cẩn ngồi thẳng người, mở mắt ra, ở trong mắt nàng, ta thấy chính mình cười khúc khích trong đó.

            "Ngươi làm sao mà lại ngủ nơi này?" Ta sờ mặt Cẩn, thật giống là bị ống tay áo cấn, trên mặt có một vết hằn nhợt nhạt.

            "Ừm..." Cẩn ngáp một cái, trong miệng không biết lầm bầm nói gì đó.

            "Làm sao mà giường lớn như vậy không ngủ, chạy đến đây..." Nghĩ tới đây không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười, hai người chúng ta, giường trong phòng ngủ mềm mại không nằm, chạy đến thư phòng ngủ trên bàn.

            "Ai nha, ngươi còn nói sao! Còn không phải tại ngươi!" Cẩn dụi dụi con mắt, đeo kính lên, "Tối hôm qua hâm nóng thức ăn cho ngươi xong, lúc vào thấy ngươi đang ngủ!" Cẩn chỉ chỉ bát cháo đã nguội từ lâu trên góc bàn kia, "Ta muốn gọi ngươi đi, lại không muốn gọi, an vị bên cạnh ngươi nhìn, kết quả ngủ quên mất!" Cẩn trong giọng nói tràn ngập ý bất đắc dĩ, ai, nữ nhân rơi vào tình yêu thật là ngốc, ta trước đây chỉ cảm thấy ta rất ngốc, hiện tại cảm thấy tức phụ còn ngốc hơn ta.

            "Hừm, sau đó ngươi liền ngủ ở đây này, ha ha..."

            "Còn cười?"

            "Không cười..."

            "Dám cười!"

            "Ha ha..."

            Cẩn hai tay giơ lên, một bộ muốn nhéo người, ta cũng đang muốn đem nàng ôm vào trong ngực "an ủi" một phen, một mực cửa bị đẩy ra, sợ hết hồn không nói, còn mau chóng chột dạ lùi về sau mấy bước...

            Con trai mặc áo ngủ phim hoạt hình đứng ở cửa không hiểu, nhìn hai chúng ta, cau mày.

            "Hai ngươi nháo cái gì a? Lúc này mới năm giờ nha, còn có cho người khác ngủ không..."

            Ta tự nhận là ở nhà chúng ta, địa vị của ta chính là lính quèn, nhi tử sùng bái Eisenhower, Tổng thống duy nhất là thượng tướng ngũ tinh, ở Thế chiến thứ hai cho quân tiến đánh Bắc Phi, đảo Sicili, là nhà quân sự tác chiến Italy, tự phong con là tướng quân của nhà chúng ta đi, còn Cẩn, trên bả vai cũng là mấy sao, chỉ có ta... Ai... Thật nên tìm ba cái khiên tám cái thương, một bên gánh một bên hát lên... Ta là tên lính quèn...

            Thượng tướng phát uy, ta không nói cái gì, có điều thượng tướng có lớn cũng không lớn bằng mẹ của thượng tướng, "ngươi ngủ đi!" Cẩn một câu nói, nhi tử không nói gì, có thể hắn biết mẹ hắn giả vờ uy nghiêm là chuẩn bị giảng đạo lý a... Oa ha ha, giả vờ uy nghiêm... Ân, sinh động!

            Nhi tử bất đắc dĩ, xoay người, suy nghĩ một chút tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại quay trở lại.

            "Hai ngươi một đêm không ngủ sao?" Nhi tử hỏi.

            "Không có, mới vừa tỉnh!"

            "Ồ!" Nhi tử gãi đầu một cái, trở về phòng ngủ lại.

            Chúng ta không thể nào ngủ nữa, đặc biệt là ta, nguyên bản phát hiện, buổi sáng này đầu tiên là cảm động đến chết rồi lại sợ hết hồn, có thể ngủ nữa mới quái đản đây!

            Cẩn cũng không có ý ngủ tiếp, mặc áo ngủ trong phòng đi tới đi lui, ngày thường nàng cũng không dậy sớm thế này, ngáp không ngừng, không cần nghĩ, khẳng định là không nghỉ ngơi tốt mà.

            "Này!" Cẩn một bên dọn một đống giấy trên bàn, vừa nói.

            "Gọi ta?"

            Cẩn trừng một chút, thần tình kia rõ ràng chính là đang nói "Trong phòng này chỉ có hai ta, không kêu ngươi thì gọi quỷ a..."

            "Sao vậy?"

            "Ngươi cho lần trước cho con nạp bao nhiêu tiền điện thoại?"

            "Một trăm nha, làm sao?"

            "Hắn dùng hết rồi!"

            "Ồ!" Ta không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tuần trước ta mới cho hắn, con cả ngày đều đi học ở trường, làm gì có thời gian gọi điện thoại a?

            "Ồ cái gì nha nha, hắn từ bao giờ gọi điện thoại nhiều như vậy?" Cẩn dừng lại công việc trên tay, đứng ở nơi đó hỏi.

            "Không biết! Ân... Khả năng là chơi game đi, hiện tại thật nhiều game online đều trừ vào phí di động, đứa nhỏ mà, ham chơi thôi!" Ta nghĩ tới việc con trong chăn dùng điện thoại di động tán gẫu QQ, điện thoại di động của hắn đăng ký bằng căn cước của ta, lúc đó cũng không có đăng ký thuê bao trả sau cho hắn, phí lời phí là chuyện bình thường.

            "Không đúng, ai, coi như là chơi game cũng không đúng, hắn nhỏ như vậy, sao có thể chơi loại kia game, lại nói, dường như không phải như vậy!" Cẩn thần tình kia, làm ta đột nhiên nhớ tới bạn học Conan..."Hắn hôm qua dùng điện thoại gọi, nói ta về đến nhà... Bài tập còn chưa làm, không biết là gọi cho ai!"

            "A? Thế à!" Ta thật giống ngờ ngợ địa đoán được là gọi cho ai, ai... Không thể nào... Xem ra cái này “sự” cũng thật là “sự” [2]

            "Này, ngươi thử dò hỏi hắn đi!" Cẩn nói.

            "Không được, này thuộc về việc riêng tư mà, con muốn nói thì sẽ nói thôi, đừng nghi thần nghi quỷ!" Ta cười đi tới bên người Cẩn, đem nàng ôm vào trong ngực, "Chớ suy nghĩ quá nhiều, một hồi ta đưa hắn đến trường, ngươi... Ngươi đừng hỏi hắn, ta ở trên đường thăm dò một chút, đừng lo lắng, được không?"

            Cẩn suy nghĩ một chút, nhìn ta một cái, giơ tay giúp ta chỉnh lại cổ áo, đem tóc đã dài để về phía sau."Ngươi lúc nào cũng nuông chiều hắn!" Cẩn bĩu môi một cái, nói.

            "Con trai của chính mình mà, bình thường, cái này... Ngươi không thể cưới đoạt được nhiệt tình ta bao che cho con!" Ta cười nói.

            "Nhưng là..." Cẩn mặt lộ vẻ khó xử, ta biết nàng đang suy nghĩ gì. Nàng đang suy nghĩ loại ràng buộc kỳ diệu của loài người, chính là huyết thống. Ta không phải Thượng Đế, không có vĩ đại như vậy, chuyện huyết thống ta có nghĩ qua, chỉ là có liên hệ máu mủ thì như thế nào? Lúc này người thân vì tài sản mà làm lung tung ít sao? Bệnh lâu trước giường không hiếu tử chăm sóc mới mẻ sao? Ràng buộc kỳ diệu, thật giống thắt cũng không được nhiều.

            "Tài Tài, ngươi nói, chúng ta tương lai có muốn sinh con hay không?"

            "A?" Ta phiền muộn, không phải chứ, lại là cái đề tài này, thật lúng túng."Không được!"

            "Tại sao vậy chứ?"

            "Ta chán ghét tiểu hài tử! Cả ngày bô bô, cũng không biết bởi vì cái gì khóc bởi vì cái gì cười, cực kỳ tàn ác? Không muốn... Nói cái gì cũng không muốn!"

            "Ta cảm thấy ngươi cũng tốt nha! Rất có kiên trì." Cẩn cười nhéo mũi của ta.

            "Không có tinh lực! Không có việc gì xem sách ôm vợ thật tuyệt a, sinh đứa nhỏ lại phải hầu hạ, không muốn không muốn, không sinh con nha, đấy là mời một tiểu tổ tông đến! Ta là lính quèn, ngươi muốn ta làm tàn binh sao?" Ta nhẹ nhàng vỗ trán Cẩn, lần đầu tiên dám làm như vật, khà khà, cảm giác thật tốt.

            "Nhưng là... Ta sợ ngươi tương lai sẽ cô đơn!" Cẩn lời nói có chút cô đơn, có một số việc, chúng ta không đề cập tới, nhưng ta cũng không thể ngăn nàng không suy nghĩ, ngăn nàng khổ sở. Ta không sợ chuyện phiền phức phát sinh, nếu như nàng khổ sở có thể nói ra với ta hơn là tự mình sầu lo, sẽ làm ta cảm thấy thoải mái.

            "Tương lai... Thật xa nha!" Ta nở nụ cười, tương lai... Tương lai là cái khái niệm gì đây? Một giây sau, một phút, một ngày, một năm... Quá xa.

            Tác giả có lời muốn nói: Có bạn đọc nói văn ta càng lúc càng chậm, xác thực, bằng chứng như núi.

            Gần đây muốn tập trung viết 《Ước định bồ công anh 》, ở phiên ngoại sẽ có chút liên hệ tới truyện này, đỡ việc ta phải giới thiệu lại từ đầu.

            Đương nhiên rồi, ta phát hiện ta 《Ước định bồ công anh 》 quả thực là vải quấn chân của quả phụ họ Vương lại dài ra... (Các bạn họ Vương đừng trách ta)

            Không xem được cũng không có việc gì, cái kia cùng cái này có không ít liên hệ, không nhìn cũng hiểu, ngược lại xem xong sẽ hiểu rõ được quan hệ của nhân vật.

            Thứ lỗi thứ lỗi ha, thực sự là bản thân với việc khác có chút nợ nần nên có lẽ vì vậy có thời gian lười biếng.

            Oa ha ha , còn là chuyện gì, chờ xem sau đi

[1] Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

[2] Chỗ này ta muốn giữ nguyên vì ta muốn để rõ văn phong của Minh Minh, thật sự mà nói thì chỗ này hẳn các vị đọc cũng hiểu được Chu Tài Tài muốn nói gì :D

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận