Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 4: Thành Cháo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ban đầu buổi tối định ăn beefsteak, lão mẹ chọn ba lấy bốn nói muốn ăn đồ chay. Cẩn đối với đề nghị của mẹ rất là vừa lòng, đả kích người yêu thịt như ta, Vincent vừa mới tan học trở về không lâu cũng không uống được ngụm nước nào.

(Vincent là tên tiếng Anh lão mẹ đặt cho Dương Dương, từ nay về sau trong văn dùng Vincent)

Không thể chậm trễ, đành quyết định ăn ở bên ngoài. Hai nữ nhân quyết định một chút quyết định cho cả nhà ăn lẩu.

Quán lẩu đặc biệt đông, không khỏi tò mò, cũng không phải cuối tuần, như thế nào người ra người vào huyên náo tấp nập thế này. Lấy tờ gọi món của mẹ nhìn, không khỏi mắc cười. Gọi bảy tám món, không món nào không liên hệ với thịt.

“Mẹ, ngươi ăn đồ chay… Ừ, thật đúng là…” Ta cầm giấy gọi món của mẹ cười.

“Nói nhảm! Cút!” Lão mẹ trừng mắt liếc ta một cái, ngược lại mỉm cười nhìn Vincent: “Muốn ăn gì nha? Bao tử cá rất ngon nha…”

Lão mẹ cười đến hiền thành, chỉ tiếc ta với loại hiền lành của nàng rất không quen thuộc.

Không bao lâu, thức ăn dọn lên bày đầy lên bàn. Ta nuốt một ngụm nước bọt xuống, dẻ cá ăn trước tiên.

Lão mẹ cùng Cẩn trò chuyện, cái gọi là “ăn không nói, ngủ không nói” chỉ có ta với Vincent làm được. Hai nữ nhân tán gẫu khí thế ngất trời, cái nồi lẩu nóng hôi hổi không hề được để ý đến.

Lão mẹ vẫn đối xử với Cẩn tốt lắm, kể từ khi chuyện ta náo loạn hồi cao nhị xảy ra, lão mẹ bắt đầu thường xuyên về thăm ta, mấy tháng gần đây về thật nhiều. Ta với mẹ có thể tâm sự, có thể nói chuyện phiếm, có thể đùa giỡn, duy nhất không thể chính là nói về cuộc sống, lão mẹ như vậy, làm cho ta cảm thấy thân thiết, lại có chút xa lạ.

Hai người này nói chuyện tự nhiên liên quan đến ta, lúc các nàng không có việc gì ngồi nói điện thoại, ta ngẫu nhiên nghe được tên của ta. Người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn lẩu là hình ảnh mấy tháng trước kia ta không dám mơ, mà hiện tại, hết thảy đều trở thành sự thật. Trong quán lẩu có chút sương khói mờ mờ, trong lòng ta phỏng chừng đã có điểm muốn đi mây về gió.

Ta nhớ mẹ ta không thích ăn lẩu, không lầm thì sau nhiều năm ở nước ngoài, nàng hẳn là thích ăn sủi cảo hơn. Người thích ăn lẩu là ta, lão mẹ là người mạnh miệng mềm lòng mà…

Vincent rất nhanh đã ăn xong, chán cảnh người lớn nói chuyện không có chỗ cho hắn chen vào, thấy Cẩn ngầm đồng ý liền bỏ chạy ra ngoài bên ngoài chạy nhảy. Lão mẹ chỉ lo nói chuyện phiếm, một chén nhỏ cũng chưa ăn xong.

“Hai người có thể hay không hảo hảo ăn gì đi, một hồi nói sau nha!” Ta tức giận nói, đưa một miếng cá vào chén của mẹ, “Mau mau, nhanh ăn vào miệng.”

“Hầu hầu, mẹ có chuyện muốn nói với ngươi!” Cẩn cười kêu ta một tiếng.

“A?” Ta nhìn Cẩn, rồi quay đầu nhìn chằm chằm mẹ, vẻ mặt khinh thường nói: “Nàng? Nàng tìm ta còn có thể nói chuyện gì tốt sao, hẳn là lại đào một cái hố to vạn năm cho ta nhảy xuống…”

Lão mẹ không có mau phản kích, mà là nghĩ nghĩ, nói:

“Ngày mai, hai chúng ta đi Bắc Kinh”

“Ngày mai? Hai người nào?” Ta xem xem lão mẹ, lại nhìn nhìn Cẩn: “Ta ngày mai phải đi làm”

“Không phải ngươi!” Lão mẹ trừng mắt, liếc nhìn ta một cái. “Ta nói Đỗ Cẩn”

“Đi Bắc Kinh? Hai người các ngươi? Gì chứ?” Lòng ta cả kinh, gì đây a? Đến đây còn bắt cóc tức phụ ta? Ta không cho phép.

“Sao ngươi lại hỏi nhiều như vậy chứ?” Lão mẹ rống ta một tiếng.

“Ngươi đem vợ ta mang đi rồi còn không cho ta hỏi? Đi Bắc Kinh làm gì chứ?” Nói xong, ta nhìn chằm chằm Cẩn.

“Ta bồi mẹ đi làm vài việc”

“Việc gì? Vì sao?” Ta không chấp nhận buông tha, trừng mắt với mẹ, “Nói, gạt ta chuyện gì?”

Lão mẹ cố ý không để ý đến, “Ngươi không phải mới vừa đi làm sao, ngày đầu tiên đi dạy chính thức, không đi không được.”

“Vợ ta cũng phải đi làm đấy.” Ta bất mãn nói.

Lão mẹ nhìn nhìn Cẩn, cười hỏi, “Trường học ngươi bên kia…”

“Đã xử lý tốt” Cẩn cười đáp ứng. Quýnh, cảm thấy hai người sớm đã thương lượng hảo, ta lại chẳng hay biết gì.

Nói xong, Cẩn nhìn ta cười nói, “Tiết ngữ văn ngươi dạy tiếng Anh đi, ta trở về sẽ dạy bù lại…”

Điên, nói cách khác…

Ta phải dạy trước 6 tiết… Khó trách Cẩn muốn ta chuẩn bị một lần 3 bài còn nói lo trước khỏi họa.

Ta cảm thấy mình bị hai nữ nhân này tính kế… Trong lòng đầy phiền muộn.

“Mẹ!” Ta lén lút dò xét.

“Ân?”

“Ngươi làm gì mà lại không nói cho ta biết? Còn nữa, vì sao uncle không về cùng ngươi?”

“Ngươi hỏi làm gì?” Lão mẹ trừng mắt liếc ta một cái.

“Ngươi không phải là mang thai chứ?” Ta cười quỷ dị.

“Cút! Ngươi đùa không có gì tốt!” Lão mẹ đột nhiên to tiến làm người xung quanh nhìn nàng.

Ăn xong lại đi dạo thật lâu rồi mới về nhà, trên đường trở về đều là hỏi thăm chuyện bí mật mà hai người nọ thương lượng đến tột cùng là chuyện gì. Mặt dày hỏi thăm biết được đại khái cùng việc di dân của chúng ta có liên quan, ta mới yên lòng buông xuống.

Về nhà, Vincent đi ngay vào thư phòng làm bài, lão mẹ khen đứa nhỏ này còn nhỏ đã tự giác, sau đó lại vẻ mặt hèn mọn nói là giỏi hơn ta…

Lão mẹ nháo muốn ở cùng chúng ta, Cẩn cười đáp ứng. Ta đấu tranh không muốn ra phòng khách, nhưng cuối cùng là kháng chiến thất bại.

May mà thư phòng còn có một cái giường xếp, lão mẹ mắng ta, nói nhà bốn phòng không chịu làm một cái phòng khách, lại làm hai cái thư phòng.

Lão mẹ nào đâu biết rằng, lúc thiết kế nhà, ta không tính để cho bất kì kẻ nào quấy rầy.

Bất quá ở đây là mẹ, cũng không tính là “quấy rầy”.

“Thiết, cũng không nói cho ta biết là chuyện gì!” Ta chạy đến phòng ngủ cầm lấy gối, trừng mắt lão mẹ liếc một cái.

Lão mẹ đang thử áo ngủ Cẩn đưa cho nàng, vừa nghe ta càu nhàu, nhanh chóng ngừng động tác lại.

“Chuyện gì làm ngươi phát rắm!”

Cẩn đứng đối diện mẹ liền nở nụ cười. Cẩn không có cách nào nói những lời như lão mẹ.

“Ai nha! Các ngươi đều như vậy a! Ngươi, A Đạt, đều há mồm là thí ngậm miệng là thí. Mẹ a, ngươi cũng là thành phần trí thức, không chê chính mình dọa người a” Ta một bên tức giận nói xong. Thật sự là không biết mẹ lây bệnh cho A Đạt hay A Đạt lây bệnh cho mẹ, như thế nào gần đây lão mẹ càng ngày càng hào phóng giống A Đạt.

“Ngươi tiểu hỗn đản, ngươi ý nói ta? Lúc còn trong bệnh viện, ngươi chỉ là hài tử sơ sinh mà cũng đánh rắm thối lắm…”

Quýnh! Hình tượng hình tượng…

“Mẹ ngươi đừng trước mặt vợ ta nói bậy!” Ta nổi giận, lão thái thái này như thế nào đây?

“Vợ ngươi thì thế nào?” Lão mẹ nhìn Cẩn đang cười, “Ngươi không thí à?”

“A? Ách… Này… Này…” Cẩn nhất thời ấp úng.

“Làm sao vậy?” Mẹ quay đầu, nhìn nhìn Cẩn, tiện đà trừng mắt nhìn ta.

Cẩn lần này thật hết chỗ nói, “này” nửa ngày cũng không nói thêm được gì.

“Uy!” Lão mẹ rống một tiếng quay đầy nhìn nhìn.

“Ai nha, Tiểu Cẩn a, ngươi sao lại đỏ mặt a?” Lão mẹ ngạc nhiên nói…

Quýnh! Này lão mẹ, thật sự là hỏng mất!

Ôm gối chạy tới thư phòng, buồn bực dùng máy tính.

Chuyện lên lớp đã làm tốt, chính là tâm tình không tốt a.

Lão mẹ nói muốn dẫn tức phụ đi hai ngày, buổi tối sẽ trở về. Từ sau khi tốt nghiệp, chúng ta còn chưa từng tách ra lâu như vậy.

Không biết vì cái gì, trong lòng không thể không có chút mất mát, ức chế.

Thói quen thật là đáng sợ, nó bất tri bất giác thay đổi một người, mà làm cho người đó không thể biết được, lúc bừng tỉnh đại ngộ, lại vì thói quen mà phát sinh thống khổ.

Đang suy nghĩ, Cẩn chậm rãi đi vào thư phòng.

“Buổi tối không lạnh sao?”

“Ân.” Ta vươn tay, trên lưng Cẩn vuốt ve, “Đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai phải đến trường sớm, không đưa các ngươi đi được, ngươi cùng mẹ cẩn thận một chút!”

“Hảo!” Cẩn nói xong, đem ly sữa nhiệt độ vừa đủ đặt xuống bàn.

“Ngươi cũng không được thức tiếp nga!” Cẩn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên mặt của ta.

Nàng chậm rãi rời khỏi, mà ta, nhìn trang word ngẩn người.

Lúc trước bắt đầu viết một cái chuyện xưa trên blog. Cẩn nói muốn ta sửa tên nhân vật, thử đem chuyện phát sinh trên người mình viết ra thành viết chuyện của người khác, để khỏi bất công tự cho là đúng, khách quan mà nhìn nhận sự việc.

Viết vài đoạn, tâm tình lại rất buồn bực. Ta đều là như vậy, muốn viết gì thì phải có tâm tình để viết. Nếu là viết chuyện u ám liền phải đem tâm tình điều chỉnh đến mức thấp nhất mới động bút được.

Một người ngồi ở thư phòng, không có tâm tình viết văn. Nhìn ly sữa trên bàn, cầm một hơi uống sạch. Đồng hồ kêu tích tắc tích tắc.

Không biết đã qua bao lâu, QQ hiện lên, cú đêm Tiểu Nguyệt cùng người còn ở diễn đàn tán gẫu. Hàn huyên vài câu, vẫn là cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nhưng ít ra có người bồi, loại cảm giác này so với một mình ngẩn người cũng tốt hơn.

Cho nên người vẫn là cần bằng hữu. Ít nhất nếu cô đơn một mình đêm khuya cũng có người để nói chuyện.

Hàn huyên một hồi, nghe ở phòng bên cạnh có tiếng người nói chuyện. Nếu không phải là mẹ không ngủ thì chính là Cẩn.

Chậm rãi đứng lên, đi đến phòng ngủ. Điều hòa mở có vẻ hơi thấp, không biết hai người kia có bị lạnh không.

Ngày thường đều là ta bên trái, Cẩn bên phải. Đèn phòng ngủ đã tắt, không nhìn thấy gì. Chậm rãi hướng bên phải giường sờ qua, muốn nhìn nàng có đắp chăn cẩn thận không, thuận tiện đem điều khiển từ xa của điều hòa điều chỉnh lại nhiệt độ.

Một tay đụng đến, mềm nhũn, nhẹ nhàng sờ…

“Ba” một tiếng, tay ta bị đánh, khí lực mạnh…

“Ngươi tên dê con bát vương vô đạo đức, ngươi sờ cái gì vậy?”

Quýnh, cảm giác là mẹ…

“Ngất, lão mẹ sao ngươi lại ngủ bên này?”… Ta quýnh lớn… Lúc này bị lão mẹ bắt hiện nguyên hình.

“Ngươi tiểu tử phá sản, ngươi buổi tối không ngủ lại qua đây sờ soạng cái gì?” Trong bóng tối lão mẹ thét, “Sờ lầm người không biết sao?”

“Biết a, vuốt mới biết được, bụng tức phụ ta không có nhiều thịt như vậy…”

Ba, một cái gì đó bay lại, phỏng chừng là gối mền linh tinh đi. Bất quá là không có trúng ta.

Cảm thấy không xong, ta chuồn đi.

“Trong phòng điều hòa quá thấp, hai người các ngươi tự chỉnh đi” Nói xong, ta chạy ra khỏi phòng ngủ!

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận