Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 57: Vi Ngược [1]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ta ôm nàng thật chặt, không buông tay, giống như nếu buông lỏng tay ra thì sẽ không thể thấy nàng. Suốt một ngày, nàng không gọi một cuộc điện thoại, không gửi một tin nhắn, ở thời điểm ta gần như có chút oán não [2], nàng lại cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt ta.

            "Tại sao ngươi lại trở về?" Ta thấp giọng hỏi.

            "Không yên lòng ngươi!" Cẩn thở dốc, trời dần lạnh, đặc biệt là buổi tối... Nàng quần áo mỏng đến độ tỏa ra hơi lạnh, ta vuốt mặt nàng, muốn dùng bàn tay để sưởi ấm cho nàng. Trước đây ta cảm thấy chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, ta đã có được cả thế giới. Mà hiện tại, lại cảm thấy thế giới này quá rộng lớn, mà hai chúng ta thật nhỏ bé, cuộn tròn mà rúc vào một chỗ.

            "Không yên lòng ta cái gì vậy? Không phải ta đang khỏe mạnh sao! Làm sao mà ngươi cứ vậy chạy đến? Trong nhà không có chuyện gì sao? Rảnh rỗi thì ngươi nhắn một cái tin, gọi điện thoại cho ta là tốt rồi!" Ta khẽ mỉm cười, lải nhải, thật sự ta cảm thấy mình có chút lải nhải, không phải có một chút, là phi thường, phi thường lải nhải...

            Thời điểm mỗi lần ta nói đâu đâu thì Cẩn đều trầm mặc, mà lần này cũng như thế. Chúng ta cứ như vậy ôm nhau, ngồi ở ghế sofa, ta cảm thấy Cẩn có chút mệt mỏi, có thể là trong lòng ta quấy phá đi... Phàm là khi nàng không ở bên cạnh ta, không có ta nhìn đến, chăm sóc, ta đề sẽ cảm thấy nàng có điểm mệt mỏi.

            Nhạc phát đến bài《Angel 》, thấy nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giúp nàng tháo kính xuống để sang một bên, xoa huyệt Thái Dương của nàng, nhìn nàng nở nụ cười, mà ta, giống như một người chạy trốn trong mưa, bỗng nhiên mưa tạnh, nhìn thấy cầu vồng, hảo mỹ.

            Ta đều yêu thích dùng “hảo mỹ” để hình dung cảm thụ của mình, có thể nghe có chút lập dị... Mỹ lệ, mỹ hảo... Cho dù ta biết những từ này, nhưng ta cũng không có nhiều từ ngữ hơn để biểu đạt tâm tình của mình vừa như cắt được.

            "Nếu như ta không trở lại, đêm nay ngươi ngủ được sao?" Thanh âm Cẩn có chút lười biếng, nhưng giọng vẫn ôn nhu...

            "Không biết... Chuyện nếu như ai mà biết được!"

            "Vì vậy cho nên gọi điện thoại hay nhắn tin cho ngươi đều không hữu dụng a, coi như ta cho ngươi yên tâm, ngươi cũng sẽ không tốt... Cho nên về xem ngươi một chút!" Cẩn mở mắt ra nhìn ta, lông mi của nàng theo cái chớp mắt lại chuyển động.

            "Nhìn ta? Tại sao? Một chút nữa sẽ về lại sao?" Ta có chút mơ màng, nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, ngoài cửa sổ đều đã tối rồi.

            "Không về ngay... Sáng ngày mai mới đi." Cẩn duỗi cánh tay, vòng lấy ta, "Hôm nay làm ngươi ủy khuất rồi!"

            Không nói nhiều hơn, nàng thực sự là một nữ nhân ít nói.

            Ta cảm giác được hơi thở của nàng, hôn môi, nàng vuốt đầu ta, ngón tay nắm lấy tóc ta, mãi đến khi hơi thở có chút loạn.

            Cởi áo khoác ra, nàng lần mò mở áo sơ mi của ta, ta lén nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười. Ta chợt phát hiện nữ nhân điềm đạm, tao nhã mà tà ác lên cũng là rất... rất...

            "Ngươi làm gì a?" Ta có chút biết rõ còn hỏi, được rồi, ta thừa nhận.

            "Không làm gì cả... Muốn ôm ngươi!"

            Ta để cho nàng cởi đi áo sơmi của ta, nụ hôn nóng ướt lạc trên bờ vai, ta có chút kích động, ôm nàng hướng về phòng tắm...

            Giữa hai ta không cần giải thích nhiều, bởi vì hai ta hiểu rõ nhau như hiểu rõ chính mình... Những giọt nước từ vòi hoa sen lạc trên người, làm cho ta mở mắt không ra được, y phục ướt đẫm của nàng dính lên người nàng cũng như dính lên người ta, làm cho ta điên cuồng đến mức sắp sụp đổ. Lúc hôn, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn, ta cố gắng mở mắt ra để xác định xem đấy có phải là nước mắt của nàng hay không... Trong lòng căng thẳng bỗng nhiên được nới lỏng, tâm mềm, rồi đột nhiên lại căng thẳng... Xoay người ôm lấy nàng, lưng ta chống đỡ ở vách tường, sau lưng lạnh như băng còn phía trước lại nóng như lửa, nguyên bản có chút trái ngược bây giờ lại rõ ràng hơn nữa. Ta đem quần áo ướt đẫm của nàng cởi xuống, đem nàng ôm vào trong ngực. Chúng ta không hề làm gì cả, chỉ như vậy mà ôm nhau, ta cảm nhận được thân thể nàng đang run rẩy, nàng nhỏ giọng mà nức nở, nàng đang khóc những giọt nước mắt mà ta không thể chảy xuống. Nàng luôn như vậy, giống như trước đây nàng nói với ta nàng thích mưa, bởi vì ở trong mưa ta không thể nhìn thấy nàng khóc...

            Ta không nói ra lời nào, ta chỉ có thể nhắm mắt lại mà cảm thụ tất cả, dùng môi, dùng tay, để tâm mà phác họa dáng vẻ của nàng. Hai ta đã làm được rồi, hoặc là có thể nói nước mắt của nàng đã chảy được rồi...

            Lúc vào trong chăn còn thấy có chút lạnh, ta mới nhớ đến quên mở điều hòa trong phòng ngủ, tóc nàng ướt sũng quấn lấy cánh tay ta, hôn lên vai nàng, nhưng cẩn thận không lưu lại ấn ký gì, ta không muốn sau khi về nhà lại có thêm phiền toái gì, nói đến thấy buồn cười... Nàng bỗng nhiên ngẩn đầu lên, hôn lên cổ ta một hồi, môi mềm mại, bỗng nhiên trên cổ một trận đau, giống như trong nháy máy bị bao lấy... Có chút đau, có chút ngứa...

            Ta cảm nhận được nước mắt ở khóe mắt nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lần này nhìn thấy rõ ràng. Một giọt lệ, từ khóe mắt chảy xuống... Theo vệt nước mắt mặn cháy ấy, ta hôn lên mắt nàng... Ta muốn bảo vệ nàng như vậy, muốn đem nàng đặt trong lòng ta như vậy...

            Ta muốn đem nàng dung nhập vào thân thể của ta, dùng thân tâm của ta, thậm chí tính mạng mà bảo vệ nàng, ta cũng muốn đem mình để vào trong lòng nàng, làm cho nàng biết, ta dùng tất cả để yêu nàng...

            Thời điểm đau thương mang theo xúc cảm mãnh liệt, con người sẽ lại trở nên không biết mệt mỏi, giống như sau khi hừng đông chúng ta lại biến thành hai con người khác, bôn ba, ứng phó... Mà hai ta chỉ có thể ở trong ban đêm như vậy, dùng tâm triệu hoán lẫn nhau. [3]

            Ta nghe thấy nàng nói nhỏ bên tai ta, nàng nói, "Ta... nhớ ngươi!"

            Ta dùng cả ngày ép mình phải khóc, cho rằng nước mắt chảy xuống thì lòng ta sẽ dễ chịu... Mà hiện tại, lúc nước mắt thật sự chảy xuống, ta cảm thấy, lòng ta đau quá.

            Tác giả có lời muốn nói: Nghe ca khúc Yên Hoa Dịch lãnh, viết xuống chương này. Ta không muốn viết, thì liền sau đó ta sẽ không viết...

            Lúc nửa đêm mở ra, thấy được bình luận của đồng học, bỗng nhiên liền cảm thấy thương cảm, có thể chương như vậy, ta chỉ có thể ở thời điểm tâm tình không tốt mà viết xuống.

            Ta biết ngoại trừ nàng ra, trên thế giới này nếu có người hiểu ta, những người này, ta sẽ đem những người này thành bằng hữu của ta. Internet là một thế giới hư huyễn, ở thế giới như vậy nhưng bên trong lại có một tia gắn bó với nhau, ta nghĩ ta lại muốn dùng cái từ lập dị kia, chính là —— hảo mỹ.

            Chúng ta là duyên phận lạc địa sinh căn, mỹ từ, mỹ cú... Nếu như tình yêu không sâu đậm như vậy, không đau thương như vậy, không bất đắc dĩ như vậy, thì cần phải hảo bao nhiêu...

[1] Vi ngược: Vi là nhỏ, ngược là ngược. Các hạ thích dịch thế nào thì dịch :3

[2] Oán não: buồn bực, tức giận, phiền não…

[3] Ta nghĩ chỗ này ý Minh Minh là chỉ có ở ban đêm mới có thể dùng tâm mà chân thật với nhau.

Đoạn lời của Minh nói, ta không hiểu lắm. Edit thô thôi. Sau này sẽ edit kĩ lại :D mọi người đọc phần trên được rồi ^^

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc Vân Nếu Nguyệt