Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 58: Đủ Khả Năng Cáng Đáng.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi sáng khi đi làm, Cẩn còn đang ngủ. Đặt bữa sáng trên bàn, dán tờ ghi chú trên tủ lạnh, ném toàn bộ quần áo vào máy giặt. Hôn lên trán nàng một cái, sau đó vội vã rời nhà.

            Ta đều cảm thấy lúc ta ở công ty đều là du thủ du thực [1]. Trên danh nghĩa là trợ lý, kỳ thực cái gì ta cũng không cần làm. Trong lòng ta biết rõ vị trí của ta nói trắng ra là ông chủ bán cho cậu ta một phần ân tình, mà ta… là vật trang trí mà thôi. Kiệm lời ít nói, vùi đầu làm chuyện của mình. Nếu quyết định khảo nghiệm, liền bắt đầu ôn tập, ta âm thầm ghi nhận, chờ thi đậu nghiên cứu sinh xong ta liền từ chức.

            Ròng rã một ngày ở trong phòng giao thiệp với Hán ngữ cổ đại, đến lúc tan tầm, chạy vội về nhà, Cẩn không ở đây, trên tủ lạnh dán một tờ note khác, là nét chữ ta quen thuộc, sáu từ —— Chăm sóc chính mình thật tốt. [2]

            Tủ lạnh đầy tràn, hoa quả, đồ ăn vặt... Không thấy Coca, lại thấy nước trái cây, kế bên tủ lạnh có một thùng sữa... Xoay người đi vào phòng ngủ, đã dọn dẹp chỉnh tề, nhìn lại máy giặt, đống quần áo hồi buổi sáng đã không còn thấy, còn treo ở nơi nào, ta đoán được.

            Ta biết Cẩn về nhà rồi, vài ngày sau, ngoại trừ tin nhắn và điện thoại ra, ta cũng không thể gặp lại nàng. Biết nàng đang gặp phải chuyện vướng bận, ta ở nhà đọc sách, học tập, nghe nhạc, lên mạng, ta nghĩ đến nàng, nhớ nhung nàng, sau đó lại một mình sinh hoạt.

            Cuối tuần, Lễ ca gọi điện đến, đột nhiên hỏi ta cháo bí đó yến mạnh nấu như thế nào, cầm điện thoại lên ta không khỏi nở nụ cười, hỏi một hồi mới biết là đại tẩu nhờ hắn hỏi, chẳng trách… Ta nói là xưa này chưa từng nghe nói Lễ ca vào bếp.

            "Ta nghe nói cái này có lợi với bệnh của ba, có điều chị dâu ngươi không biết làm... Như thế nào, có rảnh không? Lại đây giúp đỡ?"

            Nghe điện thoại mà ta bất đắc dĩ, lòng ta muốn nói đại ca a, ngươi không biết làm thì không baidu đi, thời đại này còn có người không tra hướng dẫn nấu ăn trên Internet sao?

            Hết cách rồi, nếu đại ca lười thì ta chịu khó một hồi đi. Nhanh chóng mở máy vi tính tìm kiếm một hồi, đừng nói, rõ ràng là có mà... Copy – paste vào USB, xuống lầu in rồi đi đến nhà đại ca.

            Ta vừa đến, đại ca liền một thân như vô sự, nhẹ nhàng [3]. Chỉ còn ta với đại tẩu ở trong phòng bếp luống cuống tay chân mà làm.

            "Chị dâu, cái này nấu trong lớn 20 phút sau đó lại luộc trong lửa nhỏ 10 phút, sau đó cho yến mạch vào..." Ta cầm hướng dẫn in ra trong tay mà nói với đại tẩu.

            "Ân!" Đại tẩu trả lời, bỏ bí đỏ vào, đậy kín nắp, nhìn ta đứng ở một bên, xoay người đi đến tủ lạnh lấy cho ta một trái chuối tiêu, "Minh a, cho ngươi!"

            Ta cười nhận lấy, lột vỏ cắn một cái, "Khà khà, sao ngươi biết ta thích ăn chuối tiêu?"

            "Tiểu Cẩn nói, nói ngươi cả ngày la hét đòi không phải là chuối tiêu thì là trái đào..." Đại tẩu nói, đột nhiên nhìn ta một chút, giống như ý thức được cái gì đó, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Có thể là bởi vì nhắc đến Cẩn, nàng sợ trong lòng ta không thoải mái đi.

            "Nàng gần đây thế nào?" Ta một bên ăn, một bên làm bộ hững hờ hỏi.

            "Các ngươi không liên lạc với nhau sao?" Đại tẩu khuấy khuấy cháo trong nồi, sau đó giơ muỗng lên hỏi ta.

            "Có liên lạc a, điện thoại a, nhắn tin a... Có điều ngươi cũng biết, nàng ít nói như vậy... Ta muốn biết nàng có phải rất cực hay không, còn có... thân thể của ba thế nào rồi?"

            Đây là lần đầu tiên ta gọi Đỗ bá bá là ba, chính mình cũng cảm thấy có chút khó chịu. Ta chưa bao giờ thích làm chuyện chỉ một mình mình muốn, ta thật sức muốn hắn là ba ba ta, chỉ tiếc, hắn không cho ta có tư cách như vậy. Ta gọi hắn là "ba", coi như là ta vì bản thân cũng là vì Cẩn đi.

            Đại tẩu sững sờ một hồi, nhìn thấy có vẻ nàng cũng có chút không quen. Nàng nhìn ta, tựa hồ muốn dựa vào nét mặt ta mà biết một số việc đi, nàng bỗng nhiên thở dài, không nói lời nào, chỉ tiến lên một bước rồi chuyên tâm nấu cháo.

            "Nếu như cần giúp đỡ cái gì, các ngươi liền nói với ta. Hắn có tiếp thu được hay không, ta không để ý, coi như là ta vì Cẩn chia sẻ có được hay không, ta không muốn nàng mệt mỏi và khổ cực như vậy... Còn có các ngươi, có việc gì các người cảm thấy ta có thể làm được, liền giao cho ta làm đi..." Ta vỏ chuối ném vào thùng rác, sau đó đi tới bên người đại tẩu, tiếp nhận cái muỗng cán dài trong tay nàng, "Tỷ như chuyện nấu cháo này đi, ta tương đối thành thạo, không tin, ngươi có thể hỏi Cẩn đi..."

            Đại tẩu cười, vỗ vỗ vai ta, đoán thấy thời gian gần đủ rồi, liền đi qua một bên tìm yến mạch.

            Trong nồi nguyên liệu đã tỏa ra mùi thơm, ta liền đứng bên cạnh nhìn ngọn lửa đang cháy kia, không biết vào lúc này, Cẩn đang làm gì.

            Buổi chiều về nhà liền bắt đầu tìm ghi chép của đồng học, ta ngờ ngợ nhớ tới ta có một bằng hữu học trung y, đáng tiếc quá lâu không có liên lạc. Có điều muốn liên lạc cũng không phải việc gì khó... Đồng học mà, chậm rãi hỏi thăm đều có thể hỏi thăm được.

            Quả nhiên, sau khi gọi bảy, tám cuộc điện thoại, gửi mấy chục tin nhắn, không chỉ tìm được nàng, còn tìm thêm được mấy người đã lâu chưa gặp, tuy rằng ta cũng không nhớ được dung mạo của họ... Lại nói không phải là bạc tình bạc nghĩa a, những người này đều là đồng học cao nhất, sau đó khi phân ban văn lý học tập lại quá bận rộn... Lên đại học tách ra bốn, năm năm, muốn nhớ đến cũng không dễ dàng, huống chi, năm đó ta cũng không có tinh lực đặt lên trên tình bạn, nhân gia ta không phải vội vàng thầm mến với theo đuổi con người nho nhỏ nào đó của căn nhà nho nhỏ nào đó sao...

            Nói chung là tìm được Tiểu Từ, học ở một trường đại học trung y to lớn nào đó nha, người này đang ở Ngũ Đại... Nghe cảm thấy buồn cười, giống như tốt nghiệp đại học là phải như thế... Ngũ Đại… [4]

            Gọi điện thoại, báo họ tên, nghe ngữ khí hình như Tiểu Từ có chút bối rối, một hồi liền bỗng nhiên hiểu ra: "Há, ngữ văn khóa đại biểu a!"

            Đổ mồ hôi, cách gọi này cũng đã lâu, ta không làm khóa đại biểu cũng đã rất nhiều năm...

            "Này, hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết hay có liên quan đối với một số kiến thức trị liệu... Chính là, ta có một người quen, hiện tại sinh bệnh..." Ta bắt đầu nói với Tiểu Từ, còn là ai sinh bệnh thì ta không có cách nào nói cho nàng, ta chỉ có thể nói đại khái một chút chuyện tình, sau đó hỏi những việc cần chú ý trong ăn uống... Kỳ thực ta vốn có thể gọi điện thoại đi hỏi mẹ, chỉ là sợ mẹ có chút không vui... Chí ít là cha trong lòng vẫn còn bất mãn đối với việc ta làm hiếu tử với người phương xa mà người chí thân lại không để ý.

            Nói chuyện điện thoại hàn huyên rất lâu, ghi ghi chép chép liên tục. Để lại e-mail, Tiểu Từ nói nàng còn phải nghiên cứu một chút, sau đó sẽ gửi tư liệu cho ta.

            "Nga đúng rồi Minh Tử, ta nghe nói không phải ngươi về trường làm lão sư sao, làm sao mà số điện thoại của ngươi lại thế này? Đây là số của Thiểm Tây mà?"

            "Ân... Nghỉ việc rồi... Khặc, ngươi còn không biết ta, làm việc gì cũng không được lâu dài!"

            "Không phải chứ, người còn không có lâu dài sao, ta cảm thấy ngươi có thừa cái này. Khặc, được rồi, ta còn có việc bận, đang học bài đây, các ngươi đi làm thật tốt, ta đây còn phải lo cho cái kì thi... Phiền chết!" Tiểu Từ oán giận.

            Thường thường đều là như thế, lúc đi học đều muốn đi làm, nhưng mà sau khi đi làm rồi... thường thường vẫn cảm thấy thời gian đến trường là thoải mái nhất, vi thành, chỉ có thể nói đây là vi thành. [5]

            Cúp điện thoại, ngồi trước máy tính nghiên cứu một hồi. Châm một bình trà, lúc chuẩn bị uống chợt nhớ tới Cẩn đã nói không cho ta uống trà vào buổi tối, dễ mất ngủ... Một ấm trà liền để ở đó, mãi đến khuya đêm lạnh thấu, ta ngủ thiếp đi, nó vẫn để ở nơi đó.

[1] Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng.

[2] Sáu chữ này trong QT dịch là Hảo hảo chiếu cố tự kỷ. Ta thì thích để Hảo hảo chiếu cố chính mình. Thôi ở bản edit thì để kiểu khác cho dễ hiểu ^^

[3] Ý Minh là Lễ ca cứ như kiểu “Nothing to do here”, ở đây không có việc của ta rồi biến mất :v

[4] Trong QT ghi là Đại Ngũ, mà ta nhớ tới Ngũ Đại của Đại học TQ, nên tự ý sửa lại. Ai biết cái nào đúng hơn thì cmt ở dưới cho ta sửa lại nhé :’( Ta biết mỗi Bắc Đại.

[5] Đoạn này ta nghĩ ý Minh Minh là cái chuyện mà lúc học lại muốn đi làm, lúc làm lại muốn đi học là cái chuyện lung tung, mình bị bao vậy ở trong, không thoát ra được. 

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Nàng Áo Lót Lại Oanh Động Toàn Thành