Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 64: Khó Giải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Đêm nay mẹ ta không về à?"

            Đột nhiên con hỏi ta, làm cho ta ngẩn ra. Ta không lên tiếng, chỉ gật đầu. Sau đó đứng dậy, lấy ly thủy tinh trên giá xuống, đem nước trái cây trong tủ lạnh rót ra, rồi rót một ly cho con.

            "Ngươi không nói chuyện với mẹ ta sao?" Con uống một hớp nước trái cây, vứt quyển siêu thị khuyến mãi lên bàn, ta liền cầm lên xem.

            "Ha hả, cái này thật là tiện lợi..." Lật xem sản phẩm sales off tháng này của siêu thị, bỗng nhiên muốn ở nhà ăn lẩu... Ân, hôm nào nên đi siêu thị rồi mua đồ, sau đó gọi Cẩn trở về cùng nhau ăn lẩu...

            Con thấy ta không trả lời câu hỏi của hắn, suy nghĩ một lúc, tựa hồ cam tâm, lại hỏi tiếp:

            "Ông ngoại ta có nói gì ngươi không?"

            "Nói ta? Nói ta cái gì?" Câu hỏi này làm ta ngạc nhiên, "Nga, ta không có lên lầu, sách kia là mẹ ngươi lấy xuống cho ta."

            Nói tới đây, ta chậm rãi thả quyển khuyến mãi xuống, quay đầu nhìn con một chút.

            Hài tử này, so với bất kì đứa nhỏ nào bên cạnh ta hoặc ta nhận thức đều hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng càng thêm thành thục... Từ thành thục này dùng cũng không thỏa đáng, chỉ có thể nói là trưởng thành sớm đi. Rất nhiều suy nghĩ của hắn ta có thể lý giải, bởi vì ta cũng từng giống như hắn, ở cái tuổi cần cha mẹ nhất lại mất đi phần thương yêu này. Hài tử như thế so với những đứa trẻ khác cùng lứa sẽ nhạy cảm hơn, sẽ bắt lấy tâm tình từ ánh mắt và lời nói của người khác đồng thời phân tích tình trạng của chính mình. Nói đến đây, gia gia và nãi nãi đối với ta yêu thương từng li từng tí, thế nhưng cho dù ở nhà gia gia, ta vẫn có một loại cảm giác ăn nhờ ở đậu. Như vậy thì đứa nhỏ này đây? Cảm giác như vậy của hắn, có thể so với ta nhiều hơn đi.

            Hắn cũng giống như ta đã từng, khát vọng có một gia đình, một phần thương yêu có thể khoan dung cùng lâu dài.

            "Ông ngoại ta không cho mẹ trở về." Con nhìn ta, chậm rãi nói, "Ta cũng tìm cách trở về nhà nhiều lần, nhưng ông ngoại ta không cho a. Ngươi nói, ông ngoại ta không cho ta đi, mẹ ta cũng không lên tiếng. Nhà ông ngoại ta lớn như vậy, mà căn bản ta ở không được a."

            "Không có chuyện gì, ngươi cũng đã về nhà rồi."

            "Ta không muốn lại đi đến chỗ ông ngoại."

            "Vậy thì không đi." Ta cười rót đầy ly của con.

            "Ngươi có muốn biết ông ngoại ta nói ngươi cái gì hay không?"

            "Không có nghĩ qua." Ta quay đầu, nhìn con, nói rằng: "Nếu ngươi đã trở  về rồi, ta cũng không muốn nói nhữg chuyện này. Nói chuyện vui đi, chờ đến kỳ nghỉ đông của ngươi, ta mang ngươi ra ngoài chơi, có địa phương nào đặc biệt muốn đi không?"

            "Còn không có nghĩ tới!" Đứa nhỏ cười nói, "Ra ngoài chơi... Còn mẹ ta thì sao?"

            "Cùng đi."

            "Phỏng chừng ông ngoại sẽ không cho, ngày đó ông ngoại ở phòng hắn nói, làm cho mẹ ta không thể trả lời đây!"

            "Haha..." Ta không có gì để nói.

            Đối diện với một hài tử như vậy, ta có thể nói cái gì đây?

            Sau khi hàn huyên về mấy thứ khác, ta liền bảo con về phòng học bài. Nói thật ra, ta còn thực sự sợ hắn sẽ đem chuyện này hoặc vấn đề như thế này đi hỏi ta. Chuyện ta với Cẩn, đoán rằng trong lòng hắn đã rõ ràng từ lâu. Nhưng nếu ta phải đem từ đầu tới đuôi nói cho hắn, thì đúng là cả một công trình vĩ đại nha.

            Ngồi ở trong phòng, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, trong lòng loạn thất bát tao suy nghĩ, mỗi một chuyện đều không có đầu mối. Ở góc bàn là sách ôn thi, nhưng mạch suy nghĩ không thể dừng lại. Lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng không biết chính mình xem giờ để làm gì, có chuyện gì phải làm đâu.

            Suy nghĩ một chút, lấy nhật ký từ trong ngăn kéo ra, cầm bút viết lung tung. Lúc tâm tình không tốt viết cái gì ra cũng không có trật tự, luôn cảm thấy câu mình viết thật kỳ quái. Đông lạp Tây xả viết hơn nửa trang, tựa hồ tâm tình tốt hơn một chút...

            Nhật ký còn viết chưa xong, điện thoại di động vang lên, là Cẩn gọi điện thoại tới.

            "Tài?"

            "Ân! Sao vậy?" Khoảng thời gian gần đây, buổi tối chúng ta đều rất ít nói chuyện điện thoại, chủ yếu là lo lắng Cẩn không tiện nói chuyện, đại đa số thời điểm, chúng ta đều dùng QQ và tin nhắn để liên lạc.

            "Lúc nãy ta thu dọn đồ đạc phát hiện lấy thiếu cho nhi tử một quyển sách bài tập."

            "Ngất, ngươi người hồ đồ này. Sáng mai ta sẽ đến lấy."

            "Hảo..." Cẩn ở bên kia cười, "Ngươi đang làm gì thế?"

            "Không làm gì a, đọc sách, viết viết vài thứ..."

            "Há, con không thêm phiền cho ngươi chứ?"

            "Không, con ta vẫn luôn rất ngoan mà. Ha ha, đang ở trong phòng của hắn học bài đây, một chút nữa ta bảo hắn đi cũng, ngươi cũng đừng lo."

            "Ân... Cái kia..." Cẩn còn chưa nói xong lời, bên kia điện thoại liền vang lên tiếng nói của hắn.

            "Đã mấy giờ rồi còn nói điện thoại? Nàng có cho ngươi nghỉ ngơi hay không đây, còn có mặt mũi sao?" Nghe trong điện thoại, thanh âm này ở rất xa, có điều, nhưng đặc biệt rõ ràng.

            Ta liền buồn bực, ta cùng tức phụ ta tán gẫu điện thoại, ta làm sao lại thành không biết xấu hổ?

            Đột nhiên có chút bực mình, thật cứ muốn cúp điện thoại rồi quên đi. Nhưng mà nếu cắt đi... Điện thoại ta cắt chính là của ai? Nàng... nàng lại nên làm thế nào bây giờ?

            "Ngày mai không phải ngươi còn phải đi làm sao? Còn không cần ngủ sao?" Thanh âm trong điện thoại rất uy nghiêm, khí lực mười phần, nổi giận đùng đùng.

            "Nga." Ta nghe ra, một tiếng “nga” Cẩn phát sinh này, tựa hồ có chút lo lắng không yên.

            "Ta cúp trước nha." Ta nghĩ, câu này đại khái là nói với ta đi.

            "Ân, hảo!"

            Bên kia điện thoại không còn âm thanh nữa, đã cúp rồi, trên điện thoại hiện lên thời gian cuộc gọi, mấy giây sau, khôi phục màn hình chờ.

            Hết thảy sự việc xảy ra có mức đột ngột, từ khi nghe điện thoại đến khi ngưng chỉ vỏn vẹn mấy phút, mà lòng ta xác thực là lên xuống bất định, thất thượng bát hạ [*], tâm thần bất định không ngớt.

            "Xin lỗi." Một tin nhắn lập tức bay đến. Xem hai chữ này trong điện thoại. Ta đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau xót. Có thể tưởng tượng được Cẩn bên kia, nàng phải nghĩ đến tâm tình của nhi tử, phải suy xét tâm tình của ta, còn phải bình tĩnh trấn định trước mặt phụ thân. Nàng không hề có lỗi với ta, không hề có lỗi với bất kỳ ai…

            "Đi ngủ sớm một chút đi, trưa mai ta đến đón ngươi, cùng nhau ăn cơm. Nhớ đem sách bài tập của con theo."

            Khóa bàn phím điện thoại, lần này, tâm tình càng thêm rối rắm.

[*] Thất thượng bát hạ: loạn tung tùng phèo, bảy lên tám xuống (nếu dịch thô theo Hán Việt :v)

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Không Gian 80 Tiểu Tức Phụ