Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 63: Tâm Sự Của Con.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
        Ăn cơm xong, lôi kéo Cẩn đi dạo trên đường, tình cờ đi ngang qua một gian hàng nhỏ, vô tình thấy được một cái dây đeo điện thoại, tuy rằng hình dáng không phải rất tinh xảo, nhưng lại rất đặc biệt.

            "Làm gì vậy? Ta cũng không có thiếu vật này..." Cẩn thấy ta nhìn chằm chằm vật kia, cười nói.

            "Ây... Ai nói ta muốn mua chứ? Nhân gia ta chính là đi dạo, không có chuyện gì thì nhìn thôi..."

            Nói xong, ta liền bị Cẩn lôi kéo đi về phía trước, đi hai bước rồi hai mắt còn không khỏi nhìn lại .

            "Này." Cẩn một bên gọi ta ta, một bên nhéo nhéo cánh tay của ta.

            "Làm gì vậy?"

            "Ta phát hiện, ngươi cái tên này, tuy rằng rất giống nam hài tử, có điều ngươi yêu thích gì đều giống như tiểu nữ sinh nha, tại sao luôn thích mấy món đồ chơi nhỏ linh linh toái toái đó a [1]..."

            "Thiết thiết thiết..." Ta kháng nghị, "Cái gì chứ? Ta mới không phải nha... Cái này của nhân gia ta gọi là sinh hoạt tình thú... Cái gì mà tiểu nữ sinh..."

            "Tiểu nữ sinh" lời này cũng cũng không phải cái gì xấu, có điều... Tại sao dùng trên người ta lại thấy khó chịu như vậy?

            Ngay lúc chúng ta đang thảo luận đến tột cùng ta có phải là rất "tiểu nữ sinh" hay không, bỗng nhiên điện thoại vang lên. Nghe tiếng chuông liền biết là hài tử, nghĩ thầm hoá ra là ta đã kéo dài thời gian quá lâu, đến độ hài tử bị đói rồi...

            "Dad!" Con ở trong điện thoại lười biếng nói.

            "Ta lập tức trở về ha, ngươi đừng vội!"

            "Không phải... Ta không vội. Cái kia..."

            "Sao?"

            "Sách luyện tập toán của ta ở bên cái nhà kia đây, mà... Sáng mai ta phải dùng đây, còn có vài cuốn sách, đều ở trên bàn làm việc bên kia."

            "Ý gì đây? Muốn ta lấy cho ngươi phải không?" Ta cười hỏi .

            "Ân ân. Quá đúng rồi, chính là ý này."

            Ai, ngươi nói một chút, thời đại này làm phụ huynh dễ dàng sao? Này đều sắp đuổi kịp nhị thập tứ hiếu rồi.

            "Được rồi, ngươi chờ chút đi, ta lúc này đang ở ngoài đường lớn đông đúc đây, bé ngoan ở nhà chờ ha, ta đi lấy cho ngươi..."

            "Được rồi..." Lúc này nhân gia trả lời đúng là thật nhanh.

            Để điện thoại xuống, ta bất đắc dĩ nhìn Cẩn.

            "Làm sao vậy?"

            "Chuyện linh tinh, đi, đi làm sai vặt cho Đại thiếu gia... Sách luyện tập của hắn ngươi biết để ở chỗ nào đi, đi thôi, cùng về nhà lấy một chuyến đi."

            "Với ai?"

            囧... Nói trôi chảy, "Cùng tiểu nhân a!" Vội vàng bổ cứu. [2]

            Cũng tốt lắm, tức phụ đại nhân không có tra hỏi, xem như là ta tránh được một kiếp đi.

            Đi đến dưới lầu nhà Đỗ bá bá, ta có chút không muốn lên trên lầu, nói thật, trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi. Lần trước đến liền ầm ĩ đến mặt mày xám xịt, lần này...

            Ta quay đầu nhìn Cẩn một chút, xem ra nàng cũng có một bộ dáng vẻ có tâm sự nặng nề.

            "Không thì... Ngươi đi lên lấy xuống giúp ta đi."

            "Ân!" Cẩn gật đầu, ta nghĩ, nàng cũng nghĩ giống ta đi.

            Nhìn nàng chậm rãi đi lên lầu, chỉ chốc lát, lại cầm vài quyển sách chậm rãi đi xuống. Vẻ mặt nàng, còn lâu mới có được vẻ ung dung khi hai ta đi dạo lúc nãy. Dặn dò vài câu, Cẩn liền xoay người lại. Nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu chậm rãi đi lên lầu, trong lòng ta có một loại tư vị không nói ra lời.

            Xem như khó khăn và phân ly này đều là tạm thời đi... Ta cố gắng khuyên chính mình, mà những lời khuyên này, lại giống như không có bất kỳ sức thuyết phục nào.

            Về đến nhà, con đang ngồi trong phòng khách xem Tivi. Đem thức ăn và sách đưa cho hắn, liền đi thẳng về phòng. Thay áo ngủ rồi nằm nghiêng trên giường, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường mà ngây ngốc. Ta đột nhiên cảm thấy bộ dạng ta lúc này rất bị động, ta rất muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng đến tột cùng là nên làm thế nào? Điều này ta cũng không thể quyết định chắc chắn được.

            "Ngươi có sao không?" Mở tin nhắn chưa đọc trong điện thoại ra, là Cẩn gửi, cách đây mười mấy phút, lúc đó chắc là ta đang ở trong quán mua thức ăn cho con. Đọc xong, liền gửi một cái tin trả lời.

            "Hảo nha!"

            "Chớ suy nghĩ lung tung, hết thảy đều sẽ tốt lên."

            "Ha ha, được rồi, tuân mệnh!"

            Ta tin khi Cẩn nhận được một tin nhắn như vậy thì nàng sẽ thả lỏng đi nhiều, còn những phiền toái mà chúng ta gặp nên giải quyết thế nào, vậy cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào thời gian.

            Mệt mỏi, cảm thấy có chút khát nước. Đem điện thoại để trong túi áo, đi đến nhà bếp tìm đồ uống.

            Cầm lấy cái ly thủy tinh, rót nước trái cây ra nửa ly, ngồi trên ghế trong nhà bếp chậm rãi uống. Kỳ thực ta không thể nào thích nước trái cây, quá ngọt, vừa không có được kích thích như khi đồ uống có gas vào miệng.

            Nước trái cây là lần trước khi Cẩn trở về mua, đến khi uống xong nước này, có phải Cẩn sẽ trở về hay không?

            Lúc một mình nhìn cái ly mà suy nghĩ, con bỗng nhiên vỗ từ phía sau ta. Không cần nhìn cũng biết là hắn, trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta, không phải hắn chẳng lẽ là quỷ sao?

            "Xem phim xong rồi sao?" Nhìn con từ từ ngồi xuống, ta hỏi.

            "Chưa xem xong, vô vị, không muốn xem."

            "Ăn no không?"

            "Ân!" Con trả lời, hắn chuyển động đầu, tựa hồ có lời muốn nói với ta.

[1] Linh linh toái toái: nhỏ nhặt, lẻ tẻ, vụn vặn… Đại khái thế :D.

[2] Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Võ Đế