Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 78: [Năm]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kỳ nghỉ đông năm nay của con tựa hồ có chút muộn, có điều cuối cùng cũng đến.

            Mấy ngày trước ta đã mua vé máy bay xong, cũng thấy vui lòng. Ta đã đáp ứng hài tử dẫn hắn ra ngoài chơi, địa điểm là Hải Nam.

            Hải Nam, Tam Á. . . Ta đối với nơi này có một loại tình cảm đặc biệt. Kỳ nghỉ hồi cao tam ấy, lúc đó ta 19, người cùng đi năm ấy, cũng đã hơn phân nửa đi sang bên kia bờ đại dương rồi. Đạt đi Mỹ, Mẫn đi Âu Châu, scandal nam nữ năm đó, cũng từng người từng người bay về tổ rồi a.

            Nơi này thay đổi, làm cho ta có chút nhận không ra. Ta với con ở chung phòng, Cẩn không có đến, nàng còn chưa có nghỉ, không có thời gian. Kỳ thực cho dù nàng được nghỉ rồi, cũng chưa chắc có thời gian để đi.

            Bỏ đi quần áo mùa đông nên con có vẻ hưng phấn, để hành lý lại ra ngoài đi dạo. Chỉ có mình ta ở trong phòng. . .

            Thời điểm đến cửa biển đã là buổi chiều, đi tới Tam Á, cũng chỉ có xem chiều tà mà thôi. Con ở trong khách sạn nhìn đông nhìn tây, ta an vị bên cửa sổ một người uống một bình Black Label.

            Tốt nghiệp cao trung năm ấy, ta cũng uống Black Label, khi đó uống pha loãng với nước, uống chung với đá, có lúc tính khí bộc phát, người khác khích hai câu, cũng uống không vài lần, hậu quả chính là khi về nhà ói không ngừng với đau dạ dày mấy ngày. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, sao khổ như thế chứ? Người a, không phải chính mình không mặc kệ người khác được, mà là thích tự làm khó dễ đi.

            Ly Black Label này, bỏ thêm đường và chanh. Nếu như đây mà ở bên kia đại dương thì hẳn là cùng người bạn Pháp kia uống. . . Con người đều đang từ từ thay đổi đi.

            "Dad, dưới lầu có cái hồ bơi ngoài trời này." Con tiến đến, nhìn dáng dấp thấy có vẻ một mình đi dạo rất tự tại.

            "Thế à? Sáng mai dẫn ngươi đi chơi." Ta vỗ vỗ vai hài tử, cười. Nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn lại cao lớn hơn rồi. So với nam hài cùng tuổi, vóc dáng với dung mạo đều khá hơn đi.

            "Ngươi đang nhớ mẹ ta phải không?"

            . . . .

            Ta thừa nhận, ta bị sấm sét giật.

            Ta không có gì để nói.

            Bởi vì hắn nói đúng.

            "Muốn đi chơi chỗ nào? Trong balo có rất nhiều giới thiệu phong cảnh, nhìn xem muốn đi đâu đi."

            Ta không trả lời câu hỏi của con, mà chuyển sang chuyện khác.

            Hài tử cũng nghe lời, đi chọn địa phương để ngoạn. Ta vẫn đứng bên cửa sổ, khi thì uống rượu, khi thì nhìn bên ngoài, rơi vào trầm tĩnh không tên.

            Ngoạn, là một việc cần kỹ thuật.

            Người người đều có thể ngoạn, thế nhưng không chắc người người đều ngoạn. Người không thể rời bỏ việc chơi đùa, cá nhân sẽ cảm thấy những người không chơi đều là tên ngốc. Ta thích vui chơi, thích mang người ta yêu đi vui chơi, thích bồi tiếp bằng hữu của ta vui chơi, mà hiện tại, là ta dẫn con đi chơi.

            Ngoạn thì cần phải tận tình, chỉ cần là muốn vui chơi, chưa từng chơi đến, cũng có thể thử. Đối với người lớn lên từ phương Bắc như ta mà nói, thứ Tam Á hấp dẫn ta đơn giản là ánh mặt trời và biển cả mênh mông. Nếu đã đến đây, liền không lo sẽ bị nắng làm rám đen hay là cái gì khác. Có thể để mọi chuyện lại phía sau cảnh non nước, mới là cảnh giới tối cao của việc vui chơi.

            Chỉ tiếc, cảnh giới này, ta không đạt tới.

            Túy Ông chi ý bất tại tửu [1], vậy ở đâu đây? Vậy hẳn đó là quan tâm đến người,  đến sự việc, đến tình cảm đi.

            Ta nhìn ra được con rất vui vẻ, thẻ nhớ 4GB trong máy ảnh, lưu đầy nụ cười của con. Ta lặng lẽ chụp lại dáng vẻ của hắn, gửi cho người ở phương xa đang nhớ nhung hắn, đi du lịch không có nàng, luôn cảm thấy tâm không bỏ xuống được.

            Có thể, không chỉ là du lịch thôi. Trong cuộc sống, phàm là sự tình gì nàng không tham gia vào, cũng làm cho ta cảm thấy không vững vàng đi.

            Ta thừa nhận, ta rất không có tiền đồ, ha ha.

            Đến "Thiên nhai hải giác" [2], nếu không phải là vì mang con đến xem, ta ý nghĩ đến gần nó cũng không có. Nhìn từ xa xa, chính mình cảm thấy hoảng hốt.

            Thiên nhai hải giác, thiên hoang địa lão [3].

            Lời ta đã nói, nói năng có khí phách, ngày này giờ này, vẫn còn bên tai.

            Chọn địa phương như thế để du lịch, đúng là ta đối với mình quá tàn nhẫn.

            Đổi thẻ nhớ dự bị của camera, phong cảnh nơi này, ta không có gửi cho Cẩn, nếu như nàng nhìn thấy, nhất định nàng cũng sẽ cảm khái rất nhiều đi.

            Nhất định nàng đang bận, hà tất làm cho nàng cảm khái. . .

            Ta cùng nàng còn sẽ trở lại đây, nhất định có thời gian, có cơ hội, nơi này. . .

            Nàng say rượu, ngơ ngơ ngác ngác nói ra tiếng lòng.

            Nàng lặng lẽ mua lễ vật cho ta.

            Nàng nướng cánh gà. . .

            Nàng giúp ta giặt sạch quần áo, thu thập hành lý. . .

            Ta đã đến rồi, mà nàng lại không ở đây.

            Lúc nhớ nhung người khác, sẽ rất muốn uống rượu.

            Mỗi đêm, lúc trời đã biến thành một màu đen kịt, ta sẽ một mình ngồi bên cửa sổ uống rượu.

            Không uống nhiều rượu, lúc hơi say, liền nằm xuống ngủ.

            Cõi đời này vốn không có người thâm tình, chỉ có yêu là chuyện thâm tình mà thôi.

            Buổi tối ngày thứ tư đến Tam Á, ta không uống rượu, mà là ngồi trong phòng ăn cao nhất uống nước trái cây, lần này, ta theo hài tử tán gẫu.

            Không, không phải hài tử, là nhi tử.

            Ta nên nói gì với hắn đây? Ta nghĩ đến một chữ rồi, là chữ gần đây mới nghĩ ra —— ký [4].

            Là nhân sinh của ta và nhân sinh của hắn từng trải qua đoạn thời gian đó.

            Ký —— hình thanh tự, từ miên [5], bắt đầu là miên, rồi thanh ki [6], nguyên bản là sống nhờ, ở đậu.

            Chúng ta đều từng là vật phẩm, bị gửi đi, ăn nhờ ở đậu.

            Ta liền nói về chữ này, nói cho hắn một đoạn chuyện cũ hắn chưa từng nghe, thậm chí có một vài tình tiết, cả Cẩn cũng không rõ lắm. Từ khi sinh ra đã có từ hi vọng đến thất vọng bầu bạn, lúc thiếu niên mơ hồ giới tính rồi tình thân không biết xử trí thế nào, sau đó. . .

            Thứ khó nói nhất không phải là quá khứ, mà là năm tháng cao trung kia. Từ khi ta cùng Cẩn bắt đầu gặp gỡ, giai đoạn mà ta cùng Cẩn biết rõ, phải làm sao để mở miệng với hắn đây?

            Mà muốn nói đến chuyện cao trung, cần phải nói đến chuyện quá khứ. Bởi vì thay đổi cũng cần phải có phương pháp, Cẩn là người ở vách núi lôi ta vào trong, không có Cẩn, cũng không có nhân sinh hiện tại và sau này của ta.

            Trong mắt con chỉ có một người mẹ nghiêm khắc, mà không có hình tượng tràn đầy yêu thương và sáng suốt. Yêu thương của Cẩn quá hàm súc, không phải một tiểu hài tử mười mấy tuổi có thể hiểu được. Ai, ngươi nói người này a, trước mặt lão công rụt rè còn có thể lý giải, làm sao mà trước mặt con cũng thận trọng đây? Có gì mắc cỡ đây?

            Có điều, ta không có nói trực tiếp về Cẩn, mà là nói mẹ ta.

            Thời điểm ta cỡ hắn, cực kỳ hận mẹ ta.

            Đương nhiên, hồi đó ta cũng hận cha ta.

            Hồi đó. . . Ta giống như là không ai không hận, là đứa trẻ con oán hận cả xã hội.

            Có chút tiếng nói chung rất tốt, tỷ như chia lìa, bạo lực gia đình, lạnh lùng, bài xích. . .

            Những từ ngữ lạnh lẽo này vốn dĩ không nên để hài tử chịu đựng.

            Có điều trong thực tế, những đứa trẻ chịu đựng mấy thứ này không phải là ít.

            Những chữ này không nên cấm kỵ, không nên để nó dính chặt trong lòng hài tử, quấn quanh một đời bọn hắn.

            Ta là người ích kỷ, ta không nói nhiều đạo lý như vậy được, ta chỉ muốn mở ra khúc mắc của con mình thôi.

            Người ích kỷ không phải không yêu thương, mà là không bác ái. Năng lực yêu thương của một người có bao nhiêu? Ta luôn cảm thấy con người chỉ cần quản lý tốt nhất mẫu tam phân địa [7] của mình là tốt rồi, còn vạn khoảnh lương điền [8], để cho người có năng lực đi cày cấy đi.

            Đêm nay, chỉ có ta nói hài tử nghe.

            Đêm nay, chỉ có ta nghe hài tử nói.

[1] Túy Ông chi ý bất tại tửu: Ý của Túy Ông không ở trong rượu. Câu này là của  Âu Dương Tu, người có biệt hiệu nổi tiếng là Túy Ông. Ông tự Vĩnh Thúc 永叔, người Lư Lăng 庐陵 (nay là Cát An 吉安 Giang Tây 江西), văn học gia nổi tiếng thời Bắc Tống, một trong “Đường Tống bát đại gia” 唐宋八大家, tản văn, thơ, từ của ông đều có thành tựu rất cao. Câu này trích từ câu : “Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian”. Tức là: Ý “say” trong tên hiệu đó không phải vì rượu mà say vì sơn thuỷ

[2] Thiên nhai hải giác: Chân trời góc biển

[3] Thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẳng / lâu như trời đất

[4] Từ ký này có rất nhiều nghĩa, tuy nhiên, ý của Minh ở đây hẳn là muốn nói đến nghĩa gửi gắm, ký thác.

[5] Hình thanh: một trong sáu phép tạo chữ Hán, chữ do hai phần hình và thanh ghép thành, phần hình có liên quan đến nghĩa chữ, phần thanh liên quan đến âm đọc của chữ

[6] Để ta giải thích chỗ này chút cho mọi người dễ hiểu a. Theo ta hiểu là, chữ Ký tiếng Hoa viết là 寄. Mọi người để ý, trong chữ Ký này, trên đầu là bộ Miên 宀, sau đó, bên dưới mới là thanh ki 奇. Ây da~ Tiếng Hán a~ phức tạp a~

[7] Nhất mẫu tam phân địa: Đây là đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc, 1 phân (市分, fen) = 10 lí = 66.6 m². Nói chung là 3 phân thì các hạ nhân ba lên nha, ta lười. Chỗ này định để là mảnh đất nhỏ, mà thôi, ta thích Hán Việt hơn =))

[8] Vạn khoảnh lương điền: Lương điền là đồng ruộng phì nhiêu, cánh đồng phì nhiêu. Khoảnh là đơn vị đo lường cổ luôn, khoảnh (市顷, qing) = 100 mẫu = 66 666.6 m². Tóm lại, vạn khoảng lương điền có thể hiểu là đồng ruộng mênh mông.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn