Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 79: [Sáu]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Yêu, vốn là nên tinh tế như nước.

            Có một thứ rất dễ bị xem nhẹ, đó chính là bình đạm. Con người giỏi nhất là chú ý và xem trọng, thường thường là tự mình nhận thức cái gì là kinh thiên động địa hoặc khắc cốt minh tâm. Chuyện trên báo, nội dung phim trên TV, những tình tiết được tìm thấy và phóng to kia, mọi người sẽ nhớ kỹ, mọi người cảm thấy yêu như thế mới thật sự là yêu, mà con người khi yêu thì đều hi vọng trong lòng nó đều sẽ là mãi mãi. Cõi đời này đa phần đều là người bình thường, yên phận trải qua một cuộc sống bình thường, cho nên đều muốn thoát ly điều bình thường này mà đi giành lấy thứ gì đó khắc cốt minh tâm. Lúc đang theo đuổi những thứ không tầm thường này, quên đi phần tình yêu lặng lẽ bảo vệ chính mình, một mực yên lặng bên cạnh mình.

            Ta tin tưởng đại đa số người mẹ Trung Quốc sẽ không mở miệng nói đến tình yêu của mình dành cho con, Trung Quốc có câu châm ngôn là ”Bất dưỡng nhi bất tri phụ mẫu ân”, nhất định phải đến khi lớn lên, làm cha mẹ rồi, mới biết năm đó mình vô hình trung xem nhẹ bao nhiêu. Không nói thời gian khổ cực mang thai hoài thai mười tháng, không nói đau khổ khi sinh, không nói đến chăm sóc, nuôi dưỡng thuở bé, cũng không nói đến lo lắng, bận tâm trong lòng. . . Chỉ cần đôi mắt kia bộc lộ ra yêu thương, chính là tình cảm mà mỗi một đứa bé mỗi một đời này đều không thể phụ.

            Tình mẹ, có thể ta không hiểu.

            Thế nhưng một người mẹ có yêu con trai mình hay không, ta nhìn ra được. Tình yêu khó làm nhất là tế thủy trường lưu [1], trong cuộc sống có nhiều sóng to gió lớn như vậy, chân tình cũng không nên trải nghiệm khi hoạn nạn. Quan tâm chân chính là, không phải là người trên miệng nói ra nhiều lời cho ngươi bao nhiêu, mà là người mỗi ngày trong cuộc sống của ngươi đều lưu tâm đến ngươi.

            Gia đình, là một ngọn đèn khi trời tăm tối.

            Khi còn bé, mặc kệ ta chơi trễ đến bao nhiêu, chạy trốn có bao xa, chỉ cần thấy được cái cửa sổ của nhà ta, bên cửa ngọn đèn kia sáng lên, ta liền cảm thấy vững vàng. Chỉ tiếc từ khi tám, chín tuổi, ta liền rời khỏi nhà, đến một căn lầu trời vừa tối thì sẽ ráng đèn rực rỡ - ký túc xá kia. Thời điểm vừa rời khỏi nhà, phần lớn thời gian mỗi đêm đều nhớ nhà. Khái niệm gia đình thật mơ hồ, trong đầu phác họa hình ảnh ta nằm trên giường, dưới ánh đèn lờ mờ, mẹ nhẹ nhàng vỗ về ta, kể chuyện ông lão rơi mất răng hay là những cố sự nghe qua rất nhiều lần. Đây là hình ảnh mà thời thơ ấu ta tiếc nuối và mơ ước nhất. Tưởng niệm không phải là chuyện gì tốt, bởi vì tưởng niệm, nên suy nghĩ xong sẽ rơi vào bên trong sự thất vọng thật sâu. Ngày đêm tích lũy, sẽ làm cho hình ảnh không bao giờ phai mờ, vĩnh viễn trong lòng ấy khi được nói đến sẽ như một vết dao cứa vào tim.

            Ta vẫn luôn muốn có một gia đình, nói cách khác, ta rất muốn một ngọn đèn mặc kệ trời tối bao nhiêu cũng sẽ đợi ta. Ta tin tưởng, đây là ước mơ của một tiểu hài tử đối với khái niệm gia đình thật mơ hồ đi.

            Hài tử, là tinh linh được Ông Trời phái xuống.

            Có người nói hài tử là kết tinh tình yêu, là lễ vật tốt nhất trời ban cho những người yêu nhau. Cũng có người xem hài tử là sinh mệnh duy trì bản thân thậm chí là cả gia tộc. Những thứ này đều có thừa hà khắc mà thiếu trách nhiệm. Hài tử không phải là lễ vật, thời điểm yêu nhau thì đem nâng niu trong tay còn khi hết yêu liền ném đi mất. Cũng không phải là vật duy trì, sinh mệnh mỗi người chỉ có một lần, hết thảy sự vật đều có kết cuộc, đem ý chí của chính mình hoặc là hi vọng áp đặt đến trên người hài tử, là không công bằng.

            Ta cảm thấy hài tử là tinh linh Trời ban, không hi vọng con có thể đem đến vinh quan gì cho gia đình, mà là hi vọng bản lĩnh của con. Chúng ta cũng không hi vọng con trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị hoặc là doanh nhân giàu có kiệt xuất, những thứ này đều là vật ngoài thân, mặc kệ là còn trẻ con, hay đã là một người trưởng thành, quan trọng nhất là vui vẻ. Mà nói hài tử là tinh linh, chính là con sẽ đem vui vẻ cho gia đình, bằng tình yêu chúng ta đổ vào, trong cuộc sống sẽ có nhiều niềm vui hơn.

            Gia đình, một hình thức tổ hợp.

            Bất luận là tứ thế đồng đường [2], gia đình ba người, hay là thế giới hai người. . . Những cái này đều là gia đình, đều là một hình thức tổ hợp. Không ai quy định một gia đình phải có một ba ba một mụ mụ một hài tử, thiếu mất một cũng sẽ không hoàn chỉnh, có thêm một thì kỳ quái. . . Chỉ là trăm ngàn năm qua người ta đều cho rằng tổ hợp như vậy là đúng, vì chúng ta từ trong tâm thức đã nói với chính mình chuyện là nên như thế. Nếu có một ngày có người hỏi ngươi, tại sao không thấy ba ba ngươi a? Ngươi nên nói, ta có ba ba, không có ba ba thì ta từ đâu tới a? Ai quy định có ba ba thì nhất định phải cùng ba ba sống chung một chỗ? Gia đình ta cùng gia đình ngươi, chỉ là không giống nhau về hình thức tổ hợp mà thôi, ngươi cảm thấy kỳ quái, đó là vì ngươi cảm thấy kỳ quái thôi.

            Tình yêu, hết thảy đều không có quan hệ.

            Đang cùng một đứa bé nói về bên trong vấn đề, nan giải nhất chính là về tình yêu. Cũng không phải là có cản trở gì về vấn đề trao đổi, mà chuyện tình yêu này từ khi xuất hiện đã không ai có thể nói rõ. Nó rất huyền ảo, không nhìn thấy cũng không thể sờ tới. Thế nhưng nó cũng rất chân thật, có lúc xúc giác có thể chạm vào sự tồn tại của nó. Tình yêu này, chỉ cần một cái ánh mắt, không quan trọng dòng dõi gia đình, không quan trọng tướng mạo vóc dáng, đương nhiên, kỳ thực ta muốn nói giới tính cũng không quan trọng. Ta nói tình yêu này ở đây, chính là tình yêu huyền ảo kia. Mà tình yêu có thể đưa tay chạm đến, thì lại liên quan đến dòng dõi, liên quan đến tướng mạo vóc dáng, cũng sẽ liên quan đến giới tính. Vì vậy một khi tình yêu có thể đưa tay chạm vào, sẽ kèm thêm rất là nhiều thứ. Trên thế giới này có rất nhiều người không phận sự, bọn họ không thèm quan tâm nhất mẩu tam phân của mình, một mực lại muốn chen chân vào tình yêu của người khác, lạp Đông xả Tây ngang ngược chê trách, vì lẽ đó mà loại tình cảm huyền ảo tốt đẹp không nói rõ được cũng không tả rõ được kìa, liền thay đổi...

            Ta chỉ muốn nói với ngươi là, ta yêu nàng, nàng yêu ta, đây là chuyện của chúng ta, không can hệ đến bất kì người nào. Thế nhưng tại sao chúng ta lại quan tâm cảm thụ của người khác, bởi vì đó cũng là những người quan tâm đến chúng ta, loại quan tâm này bắt nguồn không giống nhau, một cái là bắt buồn từ tình mẹ, một cái là bắt nguồn tự việc yêu ai yêu cả đường đi. Loại tình yêu này liền biến thành sợi dây gắn bó, hình thức tổ hợp hiện nay của gia đình chúng ta.

            Tương lai, là một ngày rồi lại một ngày không thể biết rõ.

            Dự tính điều xấu nhất, cố gắng hết sức. Hình như rất nhiều người làm điều này. Ai cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh điều gì, động đất biển gầm, bệnh hiểm nghèo nguy nan, thiên tai nhân họa. . . Chúng ta đều nên hy vọng vào tương lai, thế nhưng cũng nên nắm lấy hiện tại. Chúng ta hi vọng một số sự việc nào đó vẫn kéo dài, thế nhưng rất có thể trong tương lai loại tồn tại này sẽ sống trong hơi tàn dưới một loại đả kích khổng lồ. Cái gọi là tương lai, chính là ngày sau, một ngày rồi lại một ngày, muốn có được lâu dài, thì hiện tại phải suy nghĩ sâu sắc .

            Ta tin tưởng tương lai sẽ hảo, bởi vì mỗi một phút lúc này, ta đều sống chân thật. Liền như vậy một ngày rồi lại một ngày, chính là sự tích lũy của cuộc sống.

            Thoái nhượng, có lẽ là cứu rỗi với mình.

            Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp phải người và sự không thích, gặp phải thứ không thích nghe, sẽ mất hứng, sẽ phản cảm, mỗi khi như vậy chúng ta đều muốn đi qua họ thẳng một mạch, cả đời không qua lại. Nhưng quan hệ giữa người và người đôi lúc như một mạng lưới, mỗi người là một điểm, mạng lưới này muốn hoàn chỉnh, như vậy mỗi một điểm đều không thể thiếu. Một điểm thiếu đi đối với mình có thể không có tổn thất, thế nhưng sẽ tạo thành một loại thống khổ với một điểm khác liên kết với mình.

            Chúng ta không nên ngại trở thành cường ngạnh và vô lý, nhưng một số thời điểm, chúng ta nên thoái nhượng. Thoái nhượng không có nghĩa là người khác đúng, chính mình sai. Lùi một bước kia, không phải vì phán xét đúng hay sai, mà là vì chúng ta có thể có cơ hội tiến một bước đột phá khác. Ở bên ngoài chúng ta yếu thế với người khác, nhưng thực tế là cứu rỗi chính mình.

            Chúng ta đều hi vọng mỗi người chúng ta đều được sống chân thực, nhưng cái này vỏn vẹn chỉ là hy vọng, bởi vì là hy vọng, do đó nó sẽ không chân thực. Ngươi không thích gì đó, vì một số nguyên nhân trọng yếu hơn, ngươi nên đem thái độ ngươi giấu đi.

            . . . .

            Những thứ này không phải là thuyết giáo cho con, chỉ là ta tự mình lĩnh ngộ. Ta muốn than thở, nhưng ta cũng không khát cầu con có thể lý giải. Dù sao hắn cũng còn nhỏ, mà để hiểu người khác, là một loại năng lực. Ta chỉ hi vọng khi ta nói hết, hắn có thể thu được một vài thứ hữu dụng.

            Ta, không biết hắn có thể minh bạch bao nhiêu, nhưng ta tin tưởng, hắn từ từ lớn lên, đến khi có một ngày, hắn sẽ hiểu tất cả.

            (Đương nhiên, ta cũng sẽ không nói chuyện như vậy với tiểu hài tử, dù sao văn viết và văn nói cũng có khác biệt lớn, lúc nói chuyện với con thì dễ hiểu hơn một chút. Chỉ là lần này tán gẫu mất bốn, năm tiếng, nếu như đánh ra hết những thứ ta nói thì phỏng chừng ta hỏng mất, rút gọn một hồi, thuật lại đơn giản chút, thì người khác có thể hiểu rõ).

[1] Tế thủy trường lưu: dòng nước nhỏ thì sẽ chảy được dài… Đại khái là sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu)

[2] Tứ thế đồng đường: Bốn đời cùng nhau. Đại khái là extended family đi =))

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh