Saved Font

Trước/60Sau

Chiến Thần Đỉnh Cấp

Chương 13: Thông Minh Quá Bị Thông Minh Phản Ngược

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 13: THÔNG MINH QUÁ BỊ THÔNG MINH PHẢN NGƯỢC

“Hừ, thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bản thân cũng không có biết có tài đức gì, chỉ dựa vào bộ dạng phế vật này của ngươi mà cũng muốn lấy tiểu thư nhà ta?” Tiểu Thúy hừ lạnh.

Hôm qua, cô ta quả thật là bị Diệp Hàn dọa sợ, nhưng bây giờ đây là Hàn gia, cô ta không tin Diệp Hàn dám ra tay với cô ta.

Nghe thấy, Diệp Hàn trừng mắt, thiếu nữ này giác tỉnh nói không chừng là võ hồn Độc Xà, vì thế hắn cũng lười phản ứng lại với cô ta.

Chỉ có điều, Tiểu Thúy hình như không định buông tha cho Diệp Hàn, tiếp tục nói: “Không ngại nói cho ngươi biết, thiên tài giống như tiểu thư nhà ta, chỉ có thiếu gia Hà Quân của Hà gia mới xứng, Hà thiếu gia lần này giác tỉnh được cấp đỏ tứ phẩm võ hồn Nguyệt Nha Câu, so với ngươi mạnh lớn gấp vạn lần!”

“Ổ? cấp đỏ tứ phẩm võ hồn sao?”

Diệp Hàn có chút ngạc nhiên, không ngờ Hà gia lần này vậy mà xuất hiện một thiên tài như thế.

Phải biết, trong lịch sử của Diệp gia thì chỉ có lão gia tử lúc ban đầu giác tỉnh ra cấp đỏ tứ phẩm võ hồn.

Đẳng cấp võ hồn ban đầu, mặc dù không đại biểu cái gì nhưng mọi người đều là 14 tuổi giác tỉnh võ hồn, đẳng cấp võ hồn lúc đầu càng cao thì hiệu quả tương trợ trong tu luyện lại càng tốt, rất dễ dàng bỏ xa những người khác.

Nhưng mà, điều này lại sẽ như nào?

Cho dù Hà Quân kia sau khi giác tỉnh võ hồn, trực tiếp phục dụng đan dược trân quý để tu luyện, đến bây giờ chắc cũng chỉ là Khai Võ cảnh tầng 2 mà thôi.

“Ta khuyên cậu nên chết tâm đi, biết rồi thì cút đi, tránh đến lúc đó lại mất mặt.”

Tiểu Thúy lại bắt đầu bám riết không tha hắn.

Bị cô ta nói như vậy, vốn Diệp Hàn muốn thoái hôn, trong lòng đột nhiên có một cỗ tức giận, nội tâm có chút dao động. Hắn mặc dù không thích Hàn Mỹ Lệ, nhưng nghe thấy lời của Tiểu Thúy nói thì không muốn thoải mái thoái hôn nữa.

Rất nhanh, hắn từ cái miệng cay nghiệt của Tiểu Thúy, đến một phòng khách.

“Hừ, ở đây đợi trước đi, ta đi mời tiểu thư qua. Không được đi loạn, chó săn của Hàn gia ta chuyên cắn phế vật đấy. Giác tỉnh phế võ hồn thì thôi đi, nếu như bị thương đến căn cơ tính mạng, vậy ngươi phải tuyệt tử tuyệt tôn rồi, đến khi đó, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.”

Tiểu Thúy nói xong liền rời đi.

Đoạn đường này mặc dù không dài nhưng Diệp Hàn đã trực tiếp thay đổi chủ ý.

Hôn sự này, hắn không hủy nữa.

Không thoái hôn nhưng không đại biểu hắn phải lấy Hàn Mỹ Lệ – tiểu thư của Hàn gia này, còn có phương thức khác để giải quyết.

Miệng lưỡi cay nghiệp này của Tiểu Thúy, tiểu thư chắc cũng không tốt đẹp gì, hắn ngược lại muốn xem xem, tiểu thư Hàn gia Hàn Mỹ Lệ rốt cuộc có đức hạnh gì!

Hắn ngồi trong phòng khách, đem hôn ước trực tiếp vứt trên bàn, yên lặng chờ đợi.

Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chân, một thân ảnh tuyệt đẹp lọt vào tầm mắt của hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn, thiếu nữ này lớn lên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú tựa như búp bê khiến người khác có cảm giác tim đập nhanh.

Nhưng Diệp Hàn dung hợp ký ức hai đời, đối với thiếu nữ không có bất kỳ suy nghĩ gì, hắn biết, đây nhất định chính là đệ nhất thiên tài của Hàn gia Hàn Mỹ Lệ.

Chưa đợi hắn mở miệng, Hàn Mỹ Lệ đã bước vào, trực tiếp dùng thái độ cao cao tại thượng nói chuyện: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Diệp Hàn bị hỏi như vậy có chút không hiểu, hỏi ngược lại: “Bao nhiêu cái gì?”

“Diệp thiếu gia chắc không phải người ngu ngốc, giác tỉnh ra phế võ hồn còn dám lấy hôn ước tìm đến đây, không phải là muốn lấy một khoản từ ta sao?”

Hàn Mỹ Lệ liếc nhìn hôn ước đặt ở trên bàn, tiếp tục nói: “Ngươi có yêu cầu gì, có thể đề ra, ta có thể tận lực đáp ứng ngươi.”

“Ồ, ngươi tưởng ta tìm đến sẽ dùng công phu sư tử ngoạm sao?” Diệp Hàn hơi híp mắt.

“Lẽ nào không phải?”

Hàn Mỹ Lệ hừ lạnh nói: “Chỉ cần ngươi xé bỏ hôn ước, ta cho ngươi 10000 lượng bạc, thấy như nào?”

“10000 lượng?”

Diệp Hàn khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không có trả lời.

“Thật là không có liêm sỉ, ta nghe nói ngươi bây giờ được giao cho quản lý một cửa hàng tạp hóa, mỗi tháng chỉ kiếm được 300 lượng bạc, 10000 lượng bạc này đủ cho ngươi dùng đến lúc chết rồi, con người thì phải biết hài lòng mới có thể sống lâu.”

Tiểu Thúy đứng sau lưng Hàn Mỹ Lệ hừ lạnh nói.

10000 lượng bạc, chỗ đấy đã đủ nhiều rồi, dù sao Diệp Hàn trước đây mỗi tháng cũng chỉ được 100, 200 lượng mà thôi.

“Hàn tiểu thư thật sự hào phóng, xuất thủ một cái là 10000 lượng, nhưng mà, 10000 lượng mà muốn...”

Gương mặt của Diệp Hàn tỏ vẻ tham lam, những hắn còn chưa nói hết, Hàn Mỹ Lệ khẽ gằn: “20000 lượng!”

Chớp mắt, giá cả đã từ 10000 tăng lên 20000 lượng rồi.

“Hàn tiểu thư đúng thật giàu có, tại hạ bái phục.” Diệp Hàn cười nói.

Thấy Diệp Hàn vẫn không đồng ý, sắc mặt Hàn Mỹ Lệ khẽ biến, nói: “30000 lượng, đây là giới hạn cuối cùng của ta!”

“30000 lượng, đủ mua một tửu quán lớn rồi, chỉ cần kinh doanh tốt một chút, đời con cháu của ngươi cũng không lo cái ăn.” Tiểu Thúy lập tức tiếp lời.

Quả thật, nếu như đổi lại người khác, đừng nói là 30000 lượng, cho dù 1000 lượng sợ rằng cũng bị đánh động rồi.

Chỉ đáng tiếc, Diệp Hàn đứng trước mặt bọn họ không phải người khác đó!

“Muốn ta thoái hôn, chút tiền này không đủ.” Diệp Hàn lắc đầu.

“Khẩu khí cũng thật lớn.”

Hàn Mỹ Lệ tức giận, không nói hai lời đã lao đến muốn giành tờ hôn ước.

“Mềm không được thì muốn cứng sao?”

Trong lòng Diệp Hàn cười lạnh, một tay tạo thành ưng trảo, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hàn Mỹ Lệ.

“Buông ra!”

Hàn Mỹ Lệ phẫn nộ trừng mắt.

Diệp Hàn chỉ là cóc ghẻ, vậy mà còn dám đụng vào nàng ta, thật sự là muốn chết mà.

Lúc này, Diệp Hàn đã thu tờ hôn ước vào trong ngực, đây chính là Hàn gia lão gia tử đích thân viết, nếu như bị xé bỏ, hôn ước coi như không được tính nữa.

“Nếu ngươi đã không muốn hủy hôn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy ta tại đây sẽ phế đi ngươi, xem ngươi có mặt mũi gì để lấy ta!”

Trong mắt Hàn Mỹ Lệ tràn ra sát ý, cũng không để ý cánh tay, trực tiếp dùng chân đạp, nhằm thẳng vào hạ bộ của Diệp Hàn.

“Tiêu rồi, giỏi cho một nữ nhân độc ác!”

Diệp Hàn bị dọa cho một trận, một cước này nếu như trúng, Diệp Tiểu Hiên có thể bị phế rồi.

Nếu Hàn Mỹ Lệ đã như thế, vậy hắn cũng không cần nhịn nữa.

“Bụp!”

Diệp Hàn dùng hai chân của mình kẹp chặt một chân của Hàn Mỹ Lệ lại.

Lúc Hàn Mỹ Lệ còn đang ngạc nhiên, Diệp Hàn dùng một tay nắm lấy bả vai của Hàn Mỹ Lệ, sau đó hai tay dùng sức, trực tiếp ném Hàn Mỹ Lệ về phía bức tường.

Đối mặt với nữ nhân độc ác như vậy, Diệp Hàn không hiểu cái gì gọi là hương hoa tiếc ngọc cả, nhớ lại đời trước, nữ nhân chết trên tay hắn cũng không ít.

“Tiểu thư.”

Thấy Hàn Mỹ Lệ bay ra, Tiểu Thúy lập tức xông tới.

“Loại nữ nhân như ngươi, ai lấy về là người đó đen đủi, ngươi tưởng ta thích sao?”

Diệp Hàn hừ lạnh nói.

Hàn Mỹ Lệ ho khan hai tiếng, phẫn nộ nhìn Diệp Hàn, nàng ta không ngờ lấy cảnh giới Khai Võ cảnh tầng 2 của bản thân vậy mà lại bị Diệp Hàn đá bay.

Có điều, nàng ta cũng nghe nói Diệp Hàn trước khi chưa giác tỉnh thì đã thường xuyên ra ngoài đi săn bắn vui chơi sức chiến đấu không phải người bình thường có thể so sánh.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh