Saved Font

Trước/60Sau

Chiến Thần Đỉnh Cấp

Chương 6: Giáo Huấn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 6: GIÁO HUẤN

“Nếu đã như vậy, vậy tiểu đệ kia có tội rồi!”

Ánh mắt của Diệp Lượng chợt lóe, trên lôi đài chân phải đá mạnh một cái, đánh móc sau gáy Diệp Hàn.

Hai người đều là Khai Võ cảnh tầng thứ nhất, Diệp Lượng còn thức tỉnh võ hồn xích luyện xà, Diệp Hải đoán rằng Diệp Lượng có tám phần thắng.

Nhưng mà khiến ông phải kinh ngạc chính là, Diệp Lượng không may mắn, lại gặp phải hai phần thất bại kia.

“Ầm!”

Trong tiếng nổ trầm đục, Diệp Lượng bị đánh bay ra ngoài, nhưng không rơi ra khỏi lôi đài.

Là con trai của Thiên Đế, sức chiến đấu của Diệp Hàn rất mạnh, lúc ấy trong Bắc Thương Vực, người cùng cấp bậc không ai có thể đấu với hắn.

Đối phó với một người Khai Võ cảnh tầng thứ nhất, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, không có chân khí, cũng có thể đánh bay Diệp Lượng.

“Lúc nãy là ta sơ ý, lại đi!” Diệp Lượng ôm lấy phần ngực đau nhức, sau khi khẽ quát một tiếng rồi lại lao về phía Diệp Hàn.

Lần này, bên ngoài cơ thể hắn ta hiện lên một vài chiếc vảy màu đỏ, đây là vảy rắn của xích luyện xà.

Võ hồn biến thân!

“Chỉ là võ hồn vừa mới thức tỉnh mà thôi, ngay cả việc biến thân hoàn toàn cũng không làm được, nhưng cho dù có võ trang toàn bộ, ta vẫn có thể đánh chuẩn!”

Ánh mắt Diệp Hàn lần thứ hai chợt lóe, tay phải thành chưởng, sau khi Diệp Lượng tới gần, nhanh chóng vòng ra sau lưng Diệp Lượng, sau đó đánh mạnh vào phần cổ của hắn ta.

“Răng rắc!”

Một âm thanh giòn vang truyền ra, ngay sau đó, Diệp Lượng ngã xuống trên đất, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, một chiêu đánh lui Diệp Lượng, chiêu thứ hai đã đánh Diệp Lượng bất tỉnh, thực lực cùng cấp bậc lại chênh lệch lớn như vậy?

“Sức mạnh của tiểu tử này, lại lớn như vậy?”

Diệp Hải đã là Linh Võ cảnh nên nhìn ngay ra được manh mối.

Tiếng kêu giòn vang vừa nãy, chính là tiếng vảy của Diệp Lượng vỡ vụn, nói cách khác, chỗ mà Diệp Hàn công kích chính là nơi có vảy rắn phòng ngự.

Nhưng Diệp Hàn lại có thể phá vỡ lớp phòng ngự của vảy rắn, sau đó đánh cho Diệp Lượng bất tỉnh.

Một cú đánh này, còn không phải là môn võ nhập môn cơ bản của nhà họ Diệp, chỉ là dùng chân khí bao bọc lấy bàn tay, sau đó đánh mạnh.

“Diệp Phương đường đệ, tới phiên ngươi.” Diệp Hàn không để ý tới Diệp Lượng bên chân, trực tiếp nói với Diệp Phương.

Diệp Phương cũng không đoán được Diệp Lượng lại dễ dàng bị đánh bại như vậy ngay cả võ hồn biến thân cũng sử dụng , nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Hàn cũng không đỡ được.

Phế vật, cho dù là thú võ hồn cũng vẫn là phế vật.

“Cũng được, vậy để cho ta đến thỉnh giáo ngươi.”

Diệp Phương khẽ quát một tiếng, trực tiếp nhảy lên lôi đài, trong tay hắn ta đã xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh nhạt, đây chính là Hàn Băng Kiếm võ hồn cấp ba mà hắn ta mới thức tỉnh.

Lúc này, Hàn Băng Kiếm đang phát ra một tầng hàn ý nhè nhẹ, sau khi mọi người nhìn thấy, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Khí võ hồn so với binh khí bình thường dùng tốt hơn, ngoại trừ tác dụng của nó, cho dù gãy cũng có thể dùng chân khí lành lại.

Tuy rất không muốn, nhưng Diệp Phương vì đảm bảo nên quyết định sử dụng Hàn Băng Kiếm.

“Diệp Hàn ca, ngươi vẫn chưa dùng thanh Huyền Thiết Kiếm kia?”

Sau khi Diệp Phương lên đài, tò mò hỏi.

“Đối phó ngươi, ta cũng không cần dùng võ hồn.” Diệp Hàn nhếch môi cười nói.

“Được, xem chiêu!”

Diệp Phương không nói hai lời, một bước dài lao về phía Diệp Hàn, Hàn Băng Kiếm trong tay chĩa thẳng về phía cổ họng của Diệp Hàn.

Nhưng đối mặt với một kiếm sắc bén này, Diệp Hàn lại không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Hàn Băng Kiếm nhanh chóng tới gần.

“Tiểu tử này, muốn làm cái gì?” Diệp Hải cũng có chút khó hiểu.

Ngay cả ông là cao thủ của Linh Võ cảnh cũng không hiểu được, những người khác đương nhiên cũng không hiểu hành động của Diệp Hàn.

Trong chớp mắt, Diệp Phương đã lao đến trước mặt Diệp Hàn, sau đó một thanh kiếm dài đâm tới, nếu một kiếm này đâm trúng cổ họng của Diệp Hàn, ước chừng sẽ chết người.

Nhưng một kiếm này của Diệp Phương, lúc sắp đâm vào cổ họng của Diệp Hàn lại không thể đâm tiếp nữa, bởi vì, nó bị hai ngón tay của đối thủ kẹp chặt lấy.

Hàn ý lạnh buốt từ Hàn Băng Kiếm phát ra, khiến cho cổ của Diệp Hàn có chút lạnh, đối mặt với Hàn Băng Kiếm gần như vậy, hắn chỉ dùng hai ngón tay kẹp chặt nó, đây là chuyện khó có thể xảy ra.

“Cái gì, chuyện này sao có thể?”

Diệp Phương kinh hãi, bởi vì hắn ta là con trai của Diệp Hải, từ nhỏ đã có không ít tài nguyên tu luyện, mặc dù hắn ta không có bước đột phá, nhưng thể chất cũng không thể so sánh với người bình thường.

Một kiếm toàn lực của hắn ta lại bị hai ngón tay của Diệp Hàn kẹp lấy, đâm không đến, cũng rút không ra, chuyện này thật sự gặp quỷ rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, cứ như vậy nhìn hai người.

“Răng rắc!”

Lúc này, bỗng nhiên một tiếng giòn vang, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Chỉ thấy, hai ngón tay của Diệp Hàn lại có thể bẻ gãy võ hồn Hàn Băng Kiếm.

Sao lại có thể?

Phải biết rằng, cấp bậc của võ hồn tăng lên thì sức mạnh của khí võ hồn cũng tăng lên.

Hàn Băng Kiếm này chính là vật phẩm cấp ba, binh khí bình thường muốn đạt đến sức mạnh này thì ít nhất phải dùng đến một nghìn lượng bạc.

Một nghìn lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, dù sao tài nguyên tu luyện của Diệp Hàn trong tháng trước cũng chỉ có một trăm lượng bạc mà thôi, hơn nữa lúc đó hắn ta là thiên tài đứng đầu của nhà họ Diệp, nên mới có nhiều như vậy.

Quan trọng hơn Diệp Hàn cũng chỉ là Khai Võ cảnh tầng thứ nhất mà thôi, làm thế nào có thể bẻ gãy Hàn Băng Kiếm được?

Mọi người còn chưa phản ứng lại, Diệp Hàn đã nắm lấy thân kiếm gãy của Hàn Băng Kiếm, đặt lên trên cổ của Diệp Phương, chỉ cần Diệp Phương dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn sẽ cắt đứt động mạch cổ.

Diệp Phương lần đầu tiên cảm giác cách cái chết gần như vậy, sợ tới mức nhũn chân, ngay cả răng cũng run cầm cập, còn kém mỗi việc chưa cầu xin tha thứ.

“Đường đệ, kiếm pháp nát thì thôi đi, thân dưới cũng không ổn định, vẫn cần cố gắng nhiều hơn!”

Diệp Hàn lạnh lùng nói xong, sau đó lấy tay đẩy ngã Diệp Phương trên mặt đất.

“Ừng ực...”

Diệp Phương đặt mông ngồi trên mặt đất, không tự chủ được nuốt nước bọt, ngay sau khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Diệp Hàn, hắn ta có cảm giác nếu mình dám động đậy, Diệp Hàn sẽ không chút lưu tình, cắt đứt động mạch cổ của hắn ta.

Nhưng, sau trận chiến này Diệp Phương cũng không nổi giận, dù sao bây giờ hắn ta có được chính là võ hồn cấp đỏ tam phẩm, tốc độ tu luyện so với Diệp Hàn nhanh hơn, hơn nữa sau này hắn ta sẽ đoạt được nhiều tài nguyên tu luyện, ít nhất gấp mười lần so với Diệp Hàn.

“Chờ xem, thù này ta nhất định sẽ báo!”

Diệp Hải ở một bên thấy Diệp Hàn thắng, cảm giác vô cùng kinh ngạc, nhưng ưu thế của Diệp Phương trong trận chiến này không quá rõ ràng, mà Diệp Hàn lại là thiên tài đứng đầu của nhà họ Diệp, tu luyện khắc khổ, không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Diệp Hải nhìn một vòng xung quanh, nói: “Được rồi, lần này đến đây thôi, mọi người đều giải tán đi.”

Còn không chờ những người khác lên tiếng, Diệp Hàn đã ôm quyền với Diệp Hải, nói: “Đại bá, cháu đi trước!”

Sau đó hắn liền rời đi, bỏ lại đống người tỏ ra khinh bỉ phía sau.

Bọn họ đều cho rằng, Diệp Hàn cũng chỉ có thể thắng lần này.

Sau đó, Diệp Hàn sẽ bị một đám người trong tộc vượt qua, cho dù phẩm chất võ hồn có chênh lệch, cũng có tiềm lực hơn so với hắn, dù sao võ hồn cấp bậc càng cao, tốc độ tu luyện của võ giả càng nhanh.

Diệp Phương và Diệp Viễn, may ra mới là thiên tài chân chính của nhà họ Diệp.

Mà Diệp Hàn kẻ thức tỉnh phế võ hồn, chỉ là hòn đá kê chân của bọn họ mà thôi, chắc chắn không làm nên thành tựu gì!

------------

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận