Saved Font

Trước/60Sau

Có Ba Là Tiên Đế

Chương 16: Ban Đầu Hàn Nghê Lăng , Chọn Nhầm Rồi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 16: BAN ĐẦU HÀN NGHÊ LĂNG , CHỌN NHẦM RỒI!

Khách sạn lớn Kim Trạch, trong phòng bao rộng lớn.

Hơn mười bạn học tụ tập lại với nhau, nâng ly cạn chén.

Qua ba lần rượu, vài vòng tròn nhỏ đã hiện ra.

Mấy bạn học làm ăn cũng không tệ thì nịnh nọt lẫn nhau.

Mấy người nghèo túng lại đồng cảnh ngộ thì thông cảm.

Mà mấy bạn học nữ đó đều nói về vấn đề mỹ phẩm và túi xách. Sài Vũ Nặc bị vài bạn nữ thích trẻ con bế đi trêu đùa.

Sài Diên chỉ một mình uống rượu.

Mấy bạn học làm ăn không tệ do Vương Văn Hải dẫn đầu.

Sau khi anh ta tốt nghiệp không lâu thì thi được vào đơn vị chính thức của tỉnh hội Kim Thành tỉnh Đông Giang, năm năm lăn lộn cố gắng, đã trở thành người phụ trách văn phòng, tương lai rộng mở.

Còn Hoắc Cường, sau khi tốt nghiệp dựa vào số tiền ba mẹ để dành đã lập nghiệp ở Hải Thành, bây giờ cũng có chút thành tựu, tài sản hơn trăm triệu. Ngoài họ ra, còn có một bạn nam, tên là Văn Long, diện mạo đẹp trai, năm đó hứng thú tham gia vào hoạt động văn nghệ của trường, sau khi tốt nghiệp hình như tham gia vào giới giải trí, cũng đã đóng một vài vai diễn, đang ở giai đoạn có tiếng tăm, mặc dù không tính là ngôi sao nhưng trong đám bạn học thì cũng tính là nhân vật chói mắt.

“Văn Long, nghe nói cậu mới nhận một bộ phim, quay ở tỉnh Đông Giang chúng ta à?”

“Cậu cũng sắp trở thành ngôi sao lướn rồi, không giới thiệu cho chúng mình bộ này đi à?”

Có bạn học hỏi Văn Long.

“Ừm, đúng là có một bộ.”

Văn Long dè dặt gật đầu.

“Trong bộ phim đó, mình là nam chính thứ tư.” Cậu ấy nói.

“Mình cũng nghe nói, bộ phim đó được tài chính bản thổ Hải Thành chúng ta đầu tư quay phim, nữ chính cũng tính là người Hải Thành chúng ta, là ngôi sao lớn chân chính!”

Hoắc Cường cũng cười nói.

“Ừm, bộ phim này là tập đoàn Ngạc thị đầu tư.”

Văn Long gật đầu.

“Rốt cuộc nữu chính là ngôi sao lớn nào ta? Văn Long, Hoắc Cường, các cậu đừng có thừa nước đục thả câu nữa.” Một bạn học nữ hỏi.

“Bộ phim này cũng chỉ vừa mới xác định diễn viên, còn chưa quay, cũng chưa bắt đầu tuyên truyền. Dựa theo quy định mình cũng không thể tiết lộ nhiều.”

“Có điều mọi người đều là bạn học, các cậu đã hỏi thì mình sẽ tiết lộ một chữ.”

Văn Long cười khẽ, dùng ngón tay nhúng vào rượu, viết lên mặt bàn một chữ.

“Linh?” Nhìn thấy chữ này, mấy bạn học không rõ ràng cho lắm.”

“Linh… Trong giới giải trí có vài ngôi sao tên “Linh”. Người Hải Thành, tập đoàn Ngạc thị đầu tư… Lẽ nào là…”

Mà nói đến đây, một bạn học nữ trợn trừng mắt.

“Ngạc…Triển…Linh?”

Cô ấy hạ thấp giọng, dường như dùng khẩu ngữ nói ra ba chữ này.

“Ngạc Triển Linh ?”

Lần này, mọi người có mặt đều kinh ngạc.

“Thế mà lại là cô ấy?”

“Mười năm trước lấy hình tượng thanh thuần ngọc nữ xuất hiện, đóng vai chính mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng. Nghe nói bối cảnh cô ấy rất mạnh, là ngôi sao nữ mà không ai dám dùng quy tắc ngầm trong giới giải trí. Mấy năm gần đây, cô ấy chuyển sang tham gia vài bộ phim điện ảnh, có được hai lần ảnh hậu, từ phái thần tượng lên thành phái thực lực. Không phải dạo này cô ấy đi Bắc Mĩ sao? Thế nào lại về quay phim rồi?” Một bạn học nữ nói.

“Có phim khác hoặc không mời được cô ấy.”

“Có điều phim tập đoàn Ngạc thị đầu tư, cô ấy tham gia cũng rất bình thường.”

Vương Văn Hải hơi cười, cất lời.

“Đều đã nói Ngạc Triển Linh rất có bối cảnh mà.”

“Bối cảnh của cô ấy, lẽ nào chính là…”

“Nhà họ Ngạc của Hải Thành?”

“Vương Văn Hải, cậu am hiểu tầng lớp vòng tròn ở tỉnh Đông Giang thế, có tin tức nội tình gì nói với chúng mình đi!”

Vài bạn học nhao nhao nói.

“Ha ha!”

Vương Văn Hải cười nhẹ.

“Tầng lớp vòng tròn Đông Giang, mình còn chưa có tư cách trà trộn vào.”

“Có điều, lớp chúng ta có một nhân vật lớn ẩn dật đấy!”

“Đừng nói vòng trong ở Đông Giang, cho dù vòng trong của Kinh thành, trong danh môn vọng tộc, cậu chủ thế gia đều lưu truyền sự tích về cậu ấy.”

“Tôi nói đúng không, Sài Diên , cậu chủ Sài?”

Trên mặt Vương Văn Hải mang theo nụ cười nhẹ, hai mắt nhìn về phía Sài Diên đối diện.

“Sài Diên ?”

“Cậu chủ Sài?” Các bạn học lần lượt ngạc nhiên, đều không hiểu rõ nhìn Sài Diên .

Sài Diên vẫn mặt không cảm xúc như cũ, uống rượu một mình.

“Haha, mọi người không nghe nhầm, người ngồi trước mặt mọi người, bạn học Sài Diên của chúng ta chính là một cậu chủ thế gia. Hơn nữa, là cậu chủ của nhà họ Sài của Kinh thành!” Vương Văn Hải trầm giọng nói.

“Hít!” Một vài bạn học không hiểu rõ vòng trong của Kinh thành hơi ngạc nhiên, mà mấy người Hoắc Cường hiểu biết một chút về vòng tròn của Kinh thành này, giờ khắc này toàn bộ đều biến sắc, hít sâu một ngụm khí lạnh..

“Chỉ có điều…” Vương Văn Hải tiếp tục nói.

“Cậu chủ nhà họ Sài này của chúng ta, sáu năm trước, vì một vài nguyên nhân nào đó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sài !”

“Trở thành cậu chủ bị vứt bỏ của nhà họ Sài !”

“Mình nghe nói, bây giờ người được cưng chiều nhất nhà họ Sài , chắc hẳn là em trai cùng ba khác mẹ của cậu chủ Sài Diên , Sài Hư Vĩnh .”

“Nói chính xác hơn, Sài Hư Vĩnh này là con riêng của ba cậu chủ Sài Diên ở bên ngoài!”

“Chậc chậc chậc!”

“Vì một người em trai con riêng nên bị vứt bỏ?”

“Chỉ vì Sài Hư Vĩnh thiên phú cao, là thiên tài!”

“Mà một vài người nào đó…”

“Chỉ là kẻ vô dụng!”

“Nhà họ Sài đã đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất của họ!”

Hai mắt Vương Văn Hải nheo lại, cười lạnh nói.

“Cái gì?” Mọi người có mặt ở đây gần như đều đờ ra.

Mọi người đều không ngờ tới, Sài Diên lại có một thân phận như thế.

Cậu chủ bị bỏ rơi nhà họ Sài , hào môn thế gia của Kinh thành?

Vì vô dụng nên bị đuổi ra khỏi nhà họ Sài , bị em trai là con riêng có thiên phú trội hẳn là Sài Hư Vĩnh thay thế?

Tiết mục như này chỉ trong phim ảnh mới có, lần này lại xuất hiện trên người bọn họ khiến mọi người nhất thời có chút sững sờ.

“Sài Diên , ban đầu Hàn Nghê Lăng chọn cậu, e rằng cũng vì thân phận cậu là cậu chủ nhà họ Hàn đúng không?”

“Có lẽ cô ấy còn ảo tưởng, tương lai có một ngày, cậu có thể trở về nhà họ Sài , khôi phục thân phận cậu chủ.”

“Chỉ tiếc là, cô ấy đánh giá cao cậu rồi!”

“Năm năm trôi qua, đồ vô dụng cậu vẫn là vô dụng! Nhà họ Sài căn bản sẽ không thừa nhận cậu!”

“Hạ Ngưng Lan cũng chỉ có thể chết âm với cậu nên cô ấy mới rời đi!”

“Ban đầu cô ấy chọn nhầm rồi!”

Vương Văn Hải lạnh lùng nhìn Sài Diên rồi hét lớn.

“Chọn nhầm sao?”

Lúc này điều khiến mọi người bất ngờ là, sắc mặt Sài Diên vẫn bình thản như cũ.

“Trong mắt cậu, chỉ có thân phận, địa vị, lợi ích.”

“Làm sao cậu biết được suy nghĩ trong lòng Nghê Lăng.”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nặc Nặc, đi thôi, nên về nhà rồi.” Sài Diên đứng dậy, dắt tay Sài Vũ Nặc chuẩn bị rời đi.

Anh cảm thấy thất vọng.

Không chỉ vì lần họp lớp này, không có được tin tức về Hàn Nghê Lăng . Mà còn vì, tình bạn bè vô cùng thuần khiết, trong sáng trong trí nhớ của anh, cuối cùng vẫn bị nhiễm thế tục, không còn như lúc trước…

“Sài Diên …” La Mị Dung còn muốn gọi Sài Diên lại.

“La Mị Dung , đừng gọi cậu ấy lại!”

“Cậu ấy ở lại đây cũng chỉ mất mặt thôi. Nhìn dáng vẻ cậu ấy, lát nữa khi thanh toán phải góp tiền, e rằng lại không có đồng nào ấy.”

“Cậu chủ bị vứt bỏ của nhà họ Sài ? Chậc chậc chậc…” Hoắc Cường cười lạnh nói.

Cạch!

Cửa phòng bao mở ra, Sài Diên đi ra ngoài.

Anh khẽ hít vào một hơi, không khí bên ngoài trong lành hơn một chút.

“Nặc Nặc, về nhà thôi.” Sài Diên cười khẽ rồi bế Sài Vũ Nặc lên.

Chính vào lúc muốn rời đi…

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng giày cao gót vội vã chợt truyền tới.

“Sài Diên ? Anh là Sài Diên phải không?” “Xin dừng bước! Xin anh hãy cứu ba tôi!” Một cô gái xinh đẹp bước nhanh tới.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận