Saved Font

Trước/281Sau

Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 110

Dương Tử Hiên lấy được hợp đồng cũng không ở lâu nữa, hẳn rời giường nhanh chóng mặc lại quần áo.

“Anh không ở thêm chút nữa sao, chúng ta làm lần cuối cùng anh nỡ lòng nào bỏ người ta như vậy”

Tổ Thư dường như còn chưa hài lòng.

“Chừng mực thôi, ngày mai đừng để tôi nghe thấy tên của cô nữa”

Giọng nói của Dương Tử Hiên không giấu được cảnh cáo.

“Đã biết, Dương tổng đúng là lạnh lùng vô tình, hy vọng Cao Kỳ Anh kia không hối hận khi lấy anh”

Tố Thư như có như không nói, cô ta biết Cao Kỳ Anh cũng chỉ là một quân cờ để Dương Tử Hiên lấy lại Dương thị và Dương gia thôi, mà cô ta thông minh hơn Cao Kỳ Anh, trước khi bị lợi dụng đã làm một trao đổi với hắn.

Bây giờ cô ta đã có thứ mình muốn rồi, Dương Tử Hiên sau này có lấy được Dương thị hay không cũng không liên quan tới cô ta nữa.

Dương Tử Hiên không để câu nói của Tố Thư trong lòng, phút trong rời khỏi căn phòng còn dư vị hoan ái này.

Đêm tối, phòng của Dương Tử Sâm vẫn còn sáng đèn, bởi vì ngày mai Bạch Ngọc Lan phải nộp bản thảo nên hôm nay cô phải sắp xếp lại tranh vẽ nên ngủ muộn một chút.

Cô tất bật quên cả người đàn ông trước mặt mình, Dương Tử Sâm chăm chú nhìn cô bận rộn, mấy ngày nay anh vẫn luôn xem cô viết viết vẽ vẽ, khiến anh bất ngờ là bức tranh nào cô vẽ cũng rất sinh động, quan trọng là người cô vẽ lại chính là anh.

Lúc này Dương Tử Sâm cầm một bức tranh vẽ “anh”

đang ngồi vắt chân trên khế khí thế bức người, bức tranh này khiến anh nhớ mình khi còn có thể đi đứng, lúc đó anh đúng là không chứa một hạt cát, trên thương trường chỉ có lợi ích, anh cũng chưa bao giờ nương tay với đối thủ, người bị anh hạ trụ không ít, lúc đó bọn họ không khỏi vừa kính vừa sợ anh.

Thế nhưng từ lúc anh bị tàn phế, đám người đó lại dựa vào điều này chế giễu anh, phần kính sợ đó đã hoàn toàn bị thay thế bởi sung sướng và mỉa mai.

Nghĩ lại mình lúc đó và bây giờ anh không tự chủ được nhìn xuống chân mình, lẽ nào cả đời anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này mặc người khinh chê sao? Mỗi lần nhìn đôi chân này tâm tình của Dương Tử Sâm phút chốc thay đổi trở nên âm u, lạnh lẽo, căn phòng ấm cúng cũng bị hơi thở lạnh lẽo của anh giảm xuống mấy độ.

Bạch Ngọc Lan xếp xong tờ giấy vẽ cuối cùng lại cảm thấy rùng mình, cô không khỏi nhìn về phía đối diện, nhìn thấy cả người của anh bị mây đen bao trùm cô không khỏi kinh ngạc.

Chuyện gì thế này, sao người đàn ông này lại đột nhiên thay đổi sắc thái rồi? “Tử Sâm, Tử Sâm…”

Cô gọi anh hai ba tiếng nhưng anh phản ứng.

Bạch Ngọc Lan thấy thân thể anh run lên, cô sững sờ trong chốc lát rồi vội vàng đứng dậy vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh anh, “Tử Sâm”

Bạch Ngọc Lan giữ lấy hai vai của anh gọi khẽ, giọng nói của cô không tránh được lo lắng, bộ dạng này của anh cũng thật dọa người rôi, đang yên đang lành sao lại như vậy?

Dương Tử Sâm chìm đắm trong quá khứ lại được Bạch Ngọc Lan thức tỉnh, lúc anh nhìn cô liền thấy trong hai mắt cô hiện rõ vẻ lo lắng, đã bao lâu rồi anh mới cảm nhận được sự lo lắng của một người.

Bạch Ngọc Lan thấy anh rốt cuộc nhìn mình cô dịu dàng hỏi: “Tử Sâm, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hiện tại mình thật vô dụng”

Dương Tử Sâm không khỏi chế giễu bản thân.

“Haiz, sao anh có thể nói như vậy, anh vô dụng chỗ nào nói em nghe xem?”

Bạch Ngọc Lan kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh, người đàn ông này bắt đầu tự tỉ nữa rồi.

“Cô không thấy tôi vô dụng sao, người ta tất bật công việc, gánh vác gia đình tôi lại như kẻ bất tài ngồi không ở nhà”

Dương Tử Sâm không khỏi nhớ tới những lời nói bà Xuân đã nói với mình, bàn tay lại nắm chặt vào thành xe lăn.

“Anh cảm thấy bản thân mình vô dụng sao, em lại không nghĩ vậy, thời gian trước không phải anh làm việc rất chăm chỉ sao còn gặt hái được nhiều thành công, Dương thị có được như ngày hôm nay chẳng phải là do công lao của anh sao, chỉ cần anh muốn anh có thể làm được như trước kia mà, còn có thời gian một năm này coi như anh đang nghỉ phép đi, thử nghĩ mà xem mấy năm nay anh có được nghỉ ngơi tử tế ngày nào không?”

Cô không biết lúc trước anh làm việc thế nào nhưng với những người địa vị cao như vậy làm việc chắc chắn sẽ vất vả hơn người thường rất nhiều.

Dương Tử Sâm không ngờ cô lại có suy nghĩ này, ánh mắt anh nóng rực nhìn cô, phải, thời gian trước anh làm việc phải nói hết công suất, ăn không đúng bữa ngủ không đủ giấc, mỗi ngày thậm chí chỉ có thể được ngủ hai giờ.

Bởi vì lúc đó Dương thị lúc đó đang trên đà phá sản anh không cho phép bản thân mình lãng phí một chút thời gian nào để kéo công ty đi lên và cuối cùng anh đã thành công.

Trước/281Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian