Saved Font

Trước/14Sau

Con Trai Chỉ Khóc Khi Thái Hành !

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
-Mày nhìn gì mà chằm chằm vậy.Bình ngạc nhiên hỏi Bin khi thấy Bin cứ nhìn vào cánh cửa phòng bên cạnh cầu thang.

-Còn hỏi nhìn gì ,tao đoán không nhầm có một đứa con gái ngủ bên trong cái phòng khia Bin vừa ,nói đồng thời hất mặt về cửa phòng.

-Ừ , em gái tao ngủ ở đó .

-Em gái mày !Nó chịu gặp mày rồi à .

-Ừ hôm qua nó đến New tìm tao .

Bình kể lại hôm qua anh em Bình gặp nhau thế nào cho Bin nghe và tại sao sáng nay lại điện thoại nói nhảm với Bin.

-Thế tốt rồi còn gì? Mày đỡ phải than rằng mày hại em mày ?Giờ mau mau chuộc lại lỗi lầm với nó đi.

-Mày không giận tao chứ !

-Giận gì chứ !Nhà mày mà tao đâu dám ý kiến .

-Nói thế mà nói được à !Mày thông cảm đi ý nó là ý trời mà ,tao phải chiều nó tí chứ

-Ok ! Nhưng mà lần sau bảo nó ngủ chỗ khác đi ,tao chiếu cố lần này thôi đó

-Ừ ! Đồng ý cả hai tay hai chân luôn ,nhưng mà tao phải nói lý do gì phù hợp không nó lại giận không thèm nhìn mặt tao thì khổ? Bình giơ hai tay nên trời, mặt làm bộ nghệt (ghệt) ra.

-Đã bảo tùy mày mà !

-Làm gì mà ồn ào vậy anh ,không cho em ngủ tí gì cả.Tay nó dụi mắt miệng nên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người .

-Ối Trời ! Bốn giờ chiều gần 5 giờ rồi cô nương nhà mày còn ngủ nướng ,bó tay luôn.Tiếng Bin chê cô em gái Bình.

Nó định đấu khẩu tên nào vô duyên dám chê nó ,mới ngững nên thấy Bin nó vội quay vào trong đóng sầm cửa lại.

Bình định che miệng Bin lại thì thấy Ana có hành động kì quặc sau đó là tiếng đóng cửa mạnh nhanh đến nổi anh chưa làm gì, ngạc nhiên quang sang hỏi Bin ( đoạn chuyện này có nhiều ngạc nhiên quá vì tg đang ngái ngủ nên viết nó không được ấn tượng cho lắm bà con thông cảm ).

-Con em tao nó sao vậy.

-Mày hỏi tao tao hỏi ai? Em mày chứ em tao đâu mà tao biết ,Chắc nó nghĩ tao là ma

-Mày hâm à ma quỷ gì ở đây ,chắc nó chưa thấy mày nên nó ngại vì bọn bạn tao chơi, nó điều biết mặt mỗi mày là nó chưa biết thôi.

-Em mày cũng biết ngại hả?Bin nheo mắt hỏi lại Bình

-Không biết nữa ,ngày trước thì không nhưng mà giờ tao không rõ mới gặp nó tối qua ,nên chưa lắm vững dạo này nó thay đổi hay không.

Bình thở dài nói tiếp :

-Chắc nó lớn rồi ,nên biết mắc cỡ đó mày đừng nghĩ linh tinh cho nó.

-Không dám đâu nghĩ gì chứ? Tao biết vì sao mà...

-Mày biết gì?

-Không có gì tao nói lộn thôi.

Trả lời câu hỏi của Bình,Bin tủm tỉm cười trả lẽ lại bảo là do hôm qua tao hôn em mày bất ngờ nên nó ngại... Thế thì Bình nó tra hỏi tới cùng luôn, ôi la la ông trời ơi ông có mắt thật , hôm qua anh lang thang tìm từng ngõ ngách trên phố, đứng đợi trước cổng nha Ana nhưng không hề thấy bóng nàng đâu hoá ra nàng đi tìm anh nàng khóc,nụ hôn của mình nó tác dụng vậy sao tưởng khi hôn nàng song sẽ lãnh đủ vài chục cái bạt tai ,ai ngờ nàng lại chạy chốn.Tưởng nàng bướng bỉnh lắm hoá ra cũng yếu mềm ghê ,báo hại anh lang thang tìm nàng đến tận sáng mới quay về cửa hàng (có kiểm tả lại đồ xem có bị trộm lấy không pa ,dại gái quá, lời tg )Sáng thì không dám ngủ vì nghĩ Ana quay lại cửa hàng lấy đồ ,Bin cố chờ để xin lỗi Ana ,chờ đến 3h chiều nhưng Ana vẫn không xuất hiện , buồn quá lấy dt ra nghe nhạc thì Trường đi đến rủ nên nhà Bình,cũng đang muốn gặp Bình nên đồng ý đi luôn .

-Trái đất vốn tròn giờ nó càng tròn hơn ,ngày xưa anh không tin nhưng giờ thì tin rồi bằng chứng là Ana là em gái Bình và đang ở trong cái phòng khia ,tìm kiếm hoài làm gì ệt ngay trước mặt đó thôi .

-Phong! Mày nghĩ gì mà đứng cười một mình vậy.Bình nên tiếng hỏi Bin.

-Sao mày gọi tên khia của tao vây. Vì trả biết giải thích sao lại cười nên hỏi đại lại Bình.

-Tao vẫn gọi mày là Phong mà ,không phải nói với mày là cái tên Bin nó đồng âm tên Bình của tao nên tao không thích gọi tên tao.

-Bin là Bin Bình là Bình âm nghĩa khác nhau hoàn toàn.

-Mày bắt bẻ vừa thôi ! trả lời câu hỏi của tao đi.

-Câu gì chứ

-Thì sao mày lại đứng cười một mình đó.Cười tủm Bình hỏi đểu Bin

-Thích cười thì cười trả lẽ cười mày cũng cấm tao sao.

-Ai cấm nỗi mày mồm mày ,mày nói hay cười do mày tao có cấm cũng trả nổi.Hay mày bị em tao hớp hồn rồi , nó không dễ cưa đâu.

-Ối trời ! Tao không dám trèo cao đâu ,mà có yêu em mày tao phải gọi mày là anh zai à...

-Anh thì anh chứ mất gì đâu.

-Mất nhiều thứ lắm chứ?

-Nhưng mà mày có mang cả máy cưa ra cưa nó chắc gì nó đã đổ.Vi trái tim nó bằng thép đó,là bạn bè nên tao khuyên mày thật lòng đó .

-Ừ tao ý kiến gì đâu mà mày khuyên thật với trả khuyên giả..

-Thì tao nói trước không đến lúc nào đó ,lại bảo mày không nói trước .

.....Óa...Oa..Óa..

.....Óa...Oa..Óa..

-Chắc thằng Trường mua sữa cho em mày về đó ,chìa khoá đâu tao mở cổng cho.Bin nên tiếng đánh trống lảng.

-Ở góc tủ để dép đó.Bình chỉ tay về chỗ để chìa khoá.

-Sao nhà mày có tiếng chuông nghe rợn thế. Bin vừa đi vừa lẫm bẩm .

- Trường nó chế đó đi mà hỏi nó .Lắm lúc tao nghe còn rợn nữa là mày .

-Rợn thì thay cái mới,bọn mày toàn thích cảm giác mạnh chứ thằng nào trả giống nhau .Bin ra đến cửa còn ngoái lại đá thêm câu ...

...Cộc...Cộc..Côc...

-Ana em làm gì thế? Thằng Trường nó có mua sữa đến rồi đó.

-Làm vệ sinh rồi ra ăn nhé.

Trả thấy động tỉnh gì Bình thấy lạ lần này không gọi cửa nữa mà đập cửa luôn..

...Rầm..Rầm..Rầm..

-Em có sao không ,sao không trả lời anh..

-Em không sao em ra ngay anh đừng đập cửa nữa ồn ào quá.Tiếng nó vọng từ trong ra...

-Nhanh nhé. anh đợi ngoài này đó.

Nhanh gì mà nhanh vừa nãy nhìn thấy Bin nó bất ngờ quá ,giờ vác mặt ra làm sao được đã cố quên rồi nhưng lại không được bằng chứng là vừa nãy khi nhìn thấy Bin tim nó lại đập sai nhịp (ôi đau tim mà chết) chả còn cách nào khác nếu cứ ở trong này Bình sẽ nghi ngờ nó có vấn đề , thôi đành làm mặt lạnh ra vậy đến đâu hay đến đó.Nó định mở cửa thì thằng Trường lại réo gọi nó.

Ana mày dậy chưa , ra ăn gì đi chứ tao mua nhiều đồ ày lắm đó.

-Nó dậy rồi chắc làm vệ sinh cá nhân ,vừa nãy tao gọi rồi mày ở đó réo nó tiếp là nó giận nó ở lì bên trong luôn đó.-Tiếng Bình như ông cụ non cảnh cáo Trường.

-Thì em gọi nó ra ăn chứ gọi nó làm gì đâu mà nó giận.Trường cố cãi lại Bình.

-Thì tao bảo là có gọi nó rồi ,mày còn bảo thử lần nữa.

-Không thấy nó ra thì gọi , chứ sao đâu.

-Hai người này lắm chuyện quá !Bin thấy căng thẳng nên đành nên tiếng can ngăn hai người.

-Có đứa con gái thôi mà cũng sói nhau.

-Sói gì thế nhỉ? Nó bước ra khi đã nghiêm chỉnh gọn gàng ,cố làm mặt lạnh coi như không quen Bin là ai.

-Sói chứ sói gì? Bin cà chớn lại lời nó.

Nó không thèm đấu khẩu lại với Bin vì nếu đấu khẩu nhở may Bin nói là đã hôn nó thì chỉ có nước đào cái hố chui tọt xuống cho nhanh , vờ như không nghe thấy nó quay lại hỏi Trường.

Trường sữa của tao đâu?

-Ở bàn đó ,tao cũng mua thêm bánh ngọt ày đó ,loại mày thích ăn đấy.

-Cảm ơn mày. Nó nói đồng thời tay đập nên vai Trường cử chỉ đó dường như là thói quen khi nó cảm ơn Trường.

-Mày khách sáo thế bạn bè với nhau ơn huệ gì, huống chi mua chút xíu bánh .

-À cảm ơn thì cảm ơn thôi ,mày không nhận thì tao lấy lại.

Nó cố tự nhiên đi qua chỗ Bin ngồi, lấy hộp sữa mút coi như không có mặt của Bin ở đó, dù cố lắm nhưng nó vẫn thấy ngượng ngạo sao ấy... (kiểu này khó thở thật )

-Em còn mệt không?Bình hỏi nó bằng giọng quan tâm .

-Em bình thường ,có làm gì đâu mà mệt.

-Hôm qua em uống hơi nhiều ,nên anh mới hỏi thế mà.

-Em có sao đâu ,vui mới thế thôi.

-Em đừng uống như vậy nữa , được không?

-Được thôi nếu như anh thích.

-Thì anh muốn tốt cho em thôi.

-Anh à em biết mình cần phải làm gì mà? Mặt nó ngượng chín khi Bình góp ý , nếu như trước khia Bình quan tâm bảo nó thế thì nó cảm kích vô cùng vì bọn bạn Bình nó trả ngại. Nhưng hôm nay Bin ngồi ở đây nên đâm ra nó cảm thấy xấu hổ.

-Mặt em sao đỏ thế?

-Đỏ đâu mà đỏ.

-Ừ đỏ thật.Trường lại thêm một câu rõ là vô tư .

Trả biết đỏ hay đen nhưng mặt nó đang nóng bừng bừng ,chỉ vì Bin đang ngồi âm thầm quan sát nó mặc dù không nhìn thẳng Bin nhưng nó có cảm giác là thế .

-Chắc vừa ngủ dậy nên thế.Nó trả lời khoả lấp.

-Chắc vừa ngủ dậy nên thế.Nó trả lời khoả lấp.

-Em có bị sốt không? Bình lấy tay sờ chán nó rồi sờ chán Bình.

-Có anh bị sốt thì có ý. Lần này không bình tỉnh nó trả lời như quát Bình

-Sao em quát anh thế anh chỉ quan tâm em thôi. Ngày trước vẫn như thế này mà.

-Lại điệp khúc cũ , thôi lấy xe lai em về nhà em đi.

Đến mức này chỉ còn chuồn là êm nhất ,chứ càng ở đây càng thấy xấu hổ chắc Bin thế nào chả cười nó cho coi ,hừ hãy đợi đấy thù này quyết trả ,quân tử chả thù 10 năm vẫn chưa là muộn.

-Ở đây nói chuyện chút đã.Trường nên tiếng nôi kéo nó

-Tao phải về bây giờ vì chiều này bà ** ở quê nên không có chìa khoá vào nhà.

-Nhưng mày chưa kể cho tao vì sao mày lại mất tích 1 năm qua.

Lại điệp khúc năm qua với năm nay, trả lẽ làm gì đi đâu phải báo cao tụi nó chắc,nhưng mà nói ra sợ Trường tự ái nên nó nói khoả lấp vậy.

-Mày hỏi anh tao đi, không để tối tao quay lại đây nói ày nghe vậy chứ giờ phải về mà.

-Thôi được mày về đi ,nhớ tối quay lại đây tao chờ.

-Được thôi, tối gặp lại mày sau nhé.Quay sang Bình nó gọi nhỏ.

-Đi thôi anh.

-Em về thật hả , nhưng mà anh định sẵn có mấy người ở đây thì thử dạo nhạc chút.

-Để tối đi ,lâu em cũng không chơi giờ chơi chưa có hứng.

-Ừ thế anh đèo em về vậy.À quên

-Quên gì nữa?Nó hỏi dồn lại

-Quên chưa giới thiệu.Đây là Phong bạn anh mọi người thường gọi nó là Bin.Bình nên tiếng giới thiệu hai người với nhau

-Còn đây là em gái tao.

-Ừ ,rất vui được quen biết em.Bin vờ coi như mới quen nó.

-Rất vui. Trả lời cụt ngũn nó thừa biết Bin nhận ra nó nhưng còn giả vờ như không , thế lại hay đỡ phải lo..xấu hổ..

-Đi chưa ông nội? Hất mặt hỏi Bình lần nữa.

-Ok em ra cổng trước đi ,anh dắt xe ra liền.

-Tao về nhé Trường tối gặp lại. Nó chào mỗi Trường rồi đi ra cổng coi như trả biết Bin là ai.

-Tao đèo nó về rồi quay về ngay hai bọn mày chờ tao nhé.Phong mày đừng trách em tao ,tính nó vốn thế mày đừng chấp nhé.Quay sang Bin nói vội vì vừa nãy anh nhìn Ana không thiện cảm gì với Bin cả.Bin chỉ nhún vai trả nói câu gì , Bình thấy yên tâm nên đi dắt xe ra.

-Đi nào em gái.

-Anh đi xe em về vậy tí anh về bằng gì?Vừa ngồi nên xe nó vừa hỏi Bình

-Anh đi bằng xe em về chứ đi bằng gì , tối em alo cho anh sang đón em.

-Em không thích đưa đi đón về , em tự đi được.

-Thì lâu lâu cưng cô em một tí ,em không nhận sao.

-Ối trời cưng gì mà cưng ,thú cảnh đâu mà cưng.

-Ừ em là người cảnh nên anh mới cưng hơn thú cảnh.

....Á... Nó nhéo hông Bình làm Bình đau thét ré nên.

....Ha ,.Ha..HA ,,

-Tội anh dám nói em là động vật quý hiếm.Vừa cười vừa trêu Bình

-Anh nói em là người cảnh chứ nói động vật quý hiếm đâu mà nhéo anh đau thế.

-Cho anh chừa tội cạy làm anh bắt nạt em.

-Không dám thưa cô.

Hai anh em nó là thế lúc coi nhau như bạn lúc lại sói nhau chư chó mèo...Cứ mãi trẻ con thế này ai nso yêu không biết.Nó vừa nghĩ vừa buồn cười.Hai người rơi vào khoảng không im lặng chỉ còn tiếng xe và bụi đường.

-Anh à sao anh quen cái người tên là Bin vậy.Nó giã vờ hỏi Bình.

-À hơn vài tháng trước anh đi uống rượu say.Rồi chạy xe về nhà đâm vào gốc cây ,thằn Phong nó nhìn thấy anh nằm trên vỉa hè máu tùm lum nó thấy thê đưa anh vào viện.Nên dần quen nó thấy tính nó hay hay nên chơi với nó giờ thì thành thân ,thỉnh thoảng nó cũng đến nhà anh chơi ,thấy anh tập nhạc nso cũng biết chơi gita nên anh gạ nó vào nhóm nhạc của anh.

-Thì ra là thế? Hèn gì.

-Nói gì đâu , nhưng mà sao mới quen mà đã thân vậy , anh dạo này kết bạn vô điều kiện thế?

-Nói gì đâu , nhưng mà sao mới quen mà đã thân vậy , anh dạo này kết bạn vô điều kiện thế?

-Vô điều kiện với có điều kiện gì đâu ,tính nó hay lắm em tiếp xúc mến liền.

-Em đâu dỡ hơi mà đi mến cái đồ thần kinh đó.Tiếng nó có vẻ hờn dỗi

-Sao vậy em không thích cậu ta à ,anh thấy nó đâu đến nỗi nào.

-Do cảm nhận của anh chứ với em thì em chả có cảm tình gì.

-Ghét của nào trời chao của đó đấy , anh thấy nó cũng hợp với em.Em lầm lì nó thì sôi nổi bù trừ cho nhau là vừa

-Cấm anh gán ghép em với anh ta ,nếu mà còn nói bậy thì em không thèm gặp anh nữa.

-Anh trêu thôi chứ đã thật đâu mà em quát ầm ĩ nên.Em mà không gặp ông anh trai này thì anh chỉ có mức mang tội nỗi đi chết mà thôi.

-Anh rên gì thế cấm anh nhắc tới anh ta khi nói chuyện với em là ok roài.

-OK Ok không nhắc thì không nhắc , à mà nhà em nằm ở chỗ đoạn nào số bao nhiêu.

-Ở đường Hai Bà Trưng đó , số nhà 22.

-Ừ thế em có về nhà cũ mà anh em mình sống hồi bé không?

-Có về nhưng hình như ba đưa ai về sống ở phòng của mẹ em ,em nhìn thấy con nhỏ đó chỉ hơn em 2 hay 3 tuổi..Nói đến đây cổ họng nó nghẹn lại nhưng nó hông hề khóc , nó ngẫng đầu nên trời để nước mắt chảy vào trong.

-Ba hết thuốc chữa rồi ,lấy con hơn tuổi con mình vài tuổi.

-Ừ anh cũng ức lắm.

-Anh cũng biết à.Em định giấu anh chuyện này.

-Anh gì mà trả biết ,thực ra anh sợ em buồn nên không dám nhắc tới.

-Buồn có thay đổi được đâu ,nhưng mà em sẽ có cách lấy lại ngôi nhà đầy kỉ niệm đó của anh em mình

-Ừ em làm gì khi ba bị con đó hút hồn.

-Em bảo có cách mà ,em không muốn có thêm những anh chị em khác mẹ do ba sản xuất ra nữa.

-Em nó thế không sợ anh tự ái sao? Giọng Bình buồn buồn hỏi lại nó.

-Anh thì khác mà.

-Ừ anh không chấp vặt với em đâu ,anh hiểu em nói thế là ý gì mà.

-Hiểu là tốt.Tay nó đập nên vài Bình

-Đến nhà em rồi ,em vào nghĩ ngơi đi ,tối alo cho anh anh sang đón nếu anh bận anh nhờ thằng Phong hay thằng Trường đón em.

-Nếu bận thì nhờ thằng Trường chứ nhờ tên đó thì em khỏi sang luôn.

-Được rồi anh nhớ ,em giận người ta dai thế

-Nhớ đó ,mà anh không vào nhà em ngó tí à?

-Để lúc khác bọn nó đang đợi anh ở nhà.

-Ok bye anh zai

-Bye em.Bình phóng xe đi miệng tủm tỉm cười nếu mà thằng Phong yêu con em mình thì tốt quá ,nó sẽ trị cái tội bưởng bỉnh của Ana như thế thì hay anh sẽ tìm cách cho hai người này yêu nhau.Nghĩ đến đó thôi là vui rồi..

Đắng cay vì yêu ,thế gian tình là chi ,tình đành câm nín ,,,!Bài hát của một ca sĩ nào đó sao mà giống với tâm trạng hiện tai của anh thế ,mặc dù nội dung không hoàn toàn đúng nhưng cũng sắp rồi ,bằng chứng là Ana tỏ ra lạnh lùng tỏ ra khôi có mặt ở nhà Bình mỗi khi tập nhạc.Mặc dù vẫn thấy cười nói với Trường và Bình nhưng với anh thì không ,Bin có cảm tưởng Ana cố tình không biết anh có mặt tại đây, Bin nhiều cố tình tập sai nhạc từ hôm đó và mấy ngày nay cũng vậy ,để trêu tức Ana để cô lên tiếng bật lại anh nhưng chả thấy. Buồn lại buồn thà cô cãi nhau với anh anh còn vui đằng lại cứ im lặng trả phản kháng gì.Nhớ lại tối hôm đó cô :

-Phong mày qua nhà con em tao đón nó đến đây được không? Bình giả vờ nhờ vả.

-Tao sao lại đi đón nó.Bin vui lắm nhưng vẫn giả nai

-Hộ tao chút tao đang bận nên không đi được ,mày đi giúp tao đi ,con nhỏ đó chờ lâu là nó giận đó.

-Tao không đi đâu ,hình như nó không thích tao.

-Nó nói với mày là không thích mày à.Giúp tao không thì nói đại đi.

-Để em đi cho.Đưa địa chỉ đây.Trường hớn hở xung phong đi ai chứ đi đón con bạn thân mà lại không vui

-Mày ở đây lo sắp đạo cụ với tao ,để thằng Phong đi là được rồi.-Trường định nên tiếng phản kháng nhưng nhận tín hiệu nháy mắt của Bình đành im lặng.

-Đi chứ mày? Sao im lặng vậy.

-Đưa địa chỉ đây.Tao chỉ đi vì mày thôi đó chứ tao không hứng thú gì đâu.Nói để khỏa lấp sự nghi ngờ của hai thằng bạn.

-Đây ! cầm lấy.-Bin cầm tờ giấy mở ra xem địa chỉ nhà Ana Bình không những nghi địa chỉ mà còn viết cả đường đến.-Giả vờ khỏi bị nghi ngờ thôi chứ nhà Ana anh rõ như lòng bàn tay mình.-Bin lửng thửng dắt xe ra cửa không biết đằng sau Bình dang cười thầm

Trước/14Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh