Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường, một cái lật người cánh tay thói quen đập về phía trước mặt ôm người bên cạnh nhưng không có a.Hắn chợt thức tỉnh dụi dụi mắt, phát hiện phía trước trống trơ không có ai,Bạch Tấn Vân xoa mắt ngồi dậy, bên ngoài trời đã gần sáng rồi, nhìn trống trơn bên cạnh giường,Bạch Tấn Vân nhướng mày, chẳng lẽ cả đêm qua Thái Sinh không có trở về?Nghĩ vậy,Bạch Tấn Vân xoay người xuống mặc y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện Thái Sinh đang ngồi ở lan can đối diện cửa phòng, dựa vào cây cột sơn đỏ đang ngủ.Bạch Tấn Vân nhẹ nhàng đi đến đứng ở bên cạnh Thái Sinh, cúi đầu nhìn hắn điềm tĩnh ngủ, trong lòng có một tia yêu thương có một tia không biết làm sao.Vật nhỏ này luôn luôn thực dịu ngoan,tại sao đột nhiên trong lúc không nên muốn rời khỏi mình, lại còn cố chấp như vậy nha.Nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Thái Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút mát lạnh, nghĩ đến cả một đêm hắn không có trở về phòng đương nhiên lạnh rồi.Vì thế Bạch Tấn Vân dùng sức bế ngang Thái Sinh lên, hướng trong phòng đi đến, động tác mạnh như vậy thoáng cái làm Thái Sinh bừng tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện bản thân bị người khác ôm lấy, lập tức luống cuống, mới vừa phản kháng vài cái liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Bạch Tấn Vân.“Là ta.”Nghe được thanh âm quen thuộc, Thái Sinh liền không hề phản kháng mà là ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bạch Tấn Vân, ngửi mùi vị quen thuộc trên người hắn, cảm nhận được độ ấm trên người hắn.Bạch Tấn Vân ôm Thái Sinh vào phòng, đặt hắn ở trên giường, kéo chăn qua người hắn.Trong lòng Thái Sinh vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với Bạch Tấn Vân, nhất là Bạch Tấn Vân càng đối với hắn tốt hắn lại càng khó chịu, lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tấn Vân cũng là bao hàm loại nhu nhược và xin lỗi,Bạch Tấn Vân lại đem dịu dàng của hắn nhìn một cái không bỏ xót.Nhìn vẻ mặt Thái Sinh như vậy, Bạch Tấn Vân cảm thấy được chính mình thật sự không tức giận nổi.“Đệ nghỉ ngơi thật tốt, huynh muốn đi đến tiền trang .” Bạch Tấn Vân đưa tay vuốt tóc Thái Sinh nhìn hắn mỉm cười,sau đó buông tay xoay người đi ra ngoài cửa.“Không ăn điểm tâm sao?” Thái Sinh ý thức được liền giữ chặt tay Bạch Tấn Vân.Đột nhiên bị Thái Sinh giữ chặt Bạch Tấn Vân sửng sốt, nhìn Thái Sinh nở nụ cười trấn an,“Không ,đi đến tiền trang ăn cũng được, gần đây bề bộn nhiều việc.”Thái Sinh buông lỏng tay ra nhìn Bạch Tấn Vân đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm thấy được trong lòng hắn trống vắng .Hắn đôi khi suy nghĩ, nếu có một ngày hắn thật sự rời khỏi Bạch Tấn Vân, có thể cảm thấy vắng lặng không?Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nhân lúc hai người tình cảm chưa có sâu nặng dùng một dao chặt đôi mới là lựa chọn tốt nhất.Nghĩ vậy Thái Sinh cũng đứng lên, mới vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy Tiểu Nguyệt đứng ở cửa, bưng thau nước ấm, thấy Thái Sinh muốn đi nàng lập tức mỉm cười nói:“Thiếu phu nhân, Tiểu Nguyệt giúp phu nhân rửa mặt nha.”