Saved Font

Trước/177Sau

Cung Loạn Thanh Ti

Chương 130: Hoa Đào (H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*Nhà đài khuyến cáo: Thanh Hoa đảng suy nghĩ cẩn trọng trước khi xem.

Thanh Sanh vùi đầu bên vai Trữ Tử Mộc, đôi môi lướt qua xương quai xanh mảnh mai, hai tay đồng thời cởi bỏ đai lưng của nàng, có điều vì gấp gáp nên có chút run rẩy, một hồi vẫn chưa cởi xong. "Gấp gáp tới vậy...", Trữ Tử Mộc cười thành tiếng, bàn tay luồn tới bên hông nhẹ rút một cái, đai lưng đang quấn quanh eo liền buông tỏa, khiến cho vạt trường bào hé mở, để lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn như tơ, cặp tuyết phong trước ngực cũng nửa kín nửa hở, đẹp đẽ đến mê người.

Ánh mắt Thanh Sanh cũng theo đó mà trầm xuống, đôi môi trượt xuống trước ngực Trữ Tử Mộc, khe khẽ ngậm lấy đỉnh hồng mai, trằn trọc lưu luyến, lưu lại một mạt hồng thấu lan tràn từ ngực tới cổ. Môi mỏng quét tới dung mạo Trữ Tử Mộc, hôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng, ôn nhu vô hạn. Tựa như vượt qua ngoài tầm kiềm chế, Thanh Sanh dần trở nên cuồng dã, đầu lưỡi tham luyến vuốt ve đỉnh tuyết phong không chịu dừng, tay phải như xà tinh trượt xuống thân dưới của người kia, cách một lớp vải lụa mỏng manh mà vuốt ve, khiến cho nơi ấy vì rung động mà trở nên nóng bỏng. Nàng hơi cong ngón tay mà lướt qua, cảm nhận được đóa hoa đang không tự chủ mà nhẹ run.

"Nâng lên", Thanh Sanh nhẹ nhàng vỗ bên eo Trữ Tử Mộc, khiến cho nàng thở gấp mà cong người, cánh tay vô thức vòng lên ôm lấy cổ Thanh Sanh, khuôn mặt đã phớt hồng vùi vào bên vai người kia. Bàn tay thăm dò luồn vào bên trong lớp trường bào đang buông tỏa, xúc cảm mềm mại truyền tới từng đầu ngón tay, mà bàn tay này cũng nhanh chóng đốt lên đoàn liệt hỏa trên từng tấc da thịt của Trữ Tử Mộc, khiến cho nàng khó nhịn mà nhẹ cắn bên cổ Thanh Sanh, lưu lại trên làn da bạch ngọc một vết hồng thấu.

Thanh Sanh tự tay cởi đi trung y, lại rút đi tiết khố của Trữ Tử Mộc, bắp đùi trơn mượt mềm mại như thể không xương chen vào giữa hai chân người kia, nhè nhẹ cọ xát, đốt lên từng đoàn lửa. Hai tay đã bò lên ôm trọn khỏa đầy đặn no đủ, đầu ngón tay mang theo mê muội mà vuốt ve đỉnh hồng mai. Xúc cảm mềm mại nhưng đầy khiêu khích không khỏi khiến cho hơi thở cả hai đều dồn dập, động tác cũng trở nên gấp gáp kịch liệt. Ánh mắt Thanh Sanh đã chất đầy mê muội cuồng phóng, nàng vòng tay qua lưng Trữ Tử Mộc mà nâng lên, khiến cho cỗ thân thể người kia lại càng trở nên đầy mê hoặc. Khỏa no đủ vì độ cong của cơ thể mà nhô cao như thể đang mời gọi, Thanh Sanh cúi đầu, uyển chuyển nhấm nháp, rồi đầu lưỡi ấm nóng quét một đường từ đỉnh tuyết sơn xuống tới eo nhỏ, làm cho người kia không nhịn được mà vặn vẹo thân mình. Đầu lưỡi trêu đùa nơi bụng dưới đẩy Trữ Tử Mộc tới giới hạn khó kiềm chế, eo thon cũng vô ý thức mà đong đưa. Bên vòng eo trắng noãn mềm mại như không xương lại có một vết sẹo thật dài, khiến cho Thanh Sanh lại một lần nữa không nhịn được mà đau lòng, ôn nhu vô tận hôn lên, như thể muốn xoa dịu đi đau đớn.

"Ta còn chưa dưỡng thương xong đâu...", Trữ Tử Mộc khẽ lấy lại ý thức, cánh tay lại vòng lên ôm lấy cổ người kia, thì thầm bên tai nàng.

"Nhưng chính nàng vừa mới... quyến rũ ta...", Thanh Sanh thấp giọng than thở, nhưng cũng lập tức dừng động tác, cúi đầu ghé sát bên tai Trữ Tử Mộc, ánh mắt đóng mở xua tan đi cỗ dục vọng đang dâng lên, cuối cùng vẫn là xoay người nằm xuống bên Trữ Tử Mộc, nắm lấy tay nàng mà yên tĩnh nhìn lên thinh không, nhưng trong ánh mắt vẫn còn tia khao khát chưa tản hết.

"Rất khó chịu sao?", Trữ Tử Mộc lật người tì bên vai Thanh Sanh mà ghé vào tai nàng thì thầm, bàn tay chống bên má, như thể đang rất có hứng thú đánh giá người kia, nhìn biểu tình đang bứt rứt khó nhịn của nàng. Cúi đầu hôn lên đôi môi còn đang ướt át, đầu lưỡi uyển chuyển sáp nhập, bao nhiêu thâm tình tham luyến cũng đều gói gọn trong nụ hôn này, mà nụ hôn này cũng quá dài, cho tới khi hô hấp Thanh Sanh đã có chút không thuận. Bàn tay Trữ Tử Mộc cũng bắt đầu quấy rối, nhưng rồi bị Thanh Sanh một phát bắt được, dùng hơi thở đứt quãng ngăn chặn,

"Còn đang bị thương... tạm thời... đừng lộn xộn...",

"Thực ra... thương cũng đã dưỡng xong rồi, bổn cung muốn trêu chọc ngươi một chút mà thôi", Trữ Tử Mộc cười khanh khách rồi lật người nằm xuống bên Thanh Sanh, ngửa đầu nhìn trời, dung nhan rực rỡ như hoa đào, sáng lạn như gió xuân, rồi đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện dung nhan phóng đại của Thanh Sanh.

"Tiểu tử lưu manh!", Thanh Sanh bày ra biểu tình tức giận mà mắng một câu, rồi như muốn trừng phạt nàng, liền hạ môi áp lên đôi môi của Trữ Tử Mộc, hôn tới mãnh liệt, bàn tay cũng không ngừng vuốt ve bộ ngực no đủ, đầu ngón tay điểm nhẹ đỉnh hồng mai, khiến cho Trữ Tử Mộc không kìm được mà tràn ra một tiếng rên rỉ từ kẽ răng, chỉ một tiếng mà cũng đủ làm người mất hồn.

Thanh Sanh chậm rãi trượt xuống, cả người chen vào giữa hai chân Trữ Tử Mộc, bắp đùi hơi ma sát qua lại, rồi bàn tay run rẩy cũng áp lên nơi tư mật mà vuốt ve, khiến cho nó càng ngày càng ướt át. Ngón trỏ len lỏi vào từng tầng của cánh hoa, mơn trớn vuốt ve, mỗi nơi chạm vào đều đốt lên một ngọn lửa trực tiếp thiêu rụi lý trí của Trữ Tử Mộc, làm cho nàng không ngăn được mà giãy giụa, tiếng rên rỉ khe khẽ cũng vô thức trào ra. Ngón tay người kia lướt qua điểm nhạy cảm nhất, như thể vô tình khiêu khích, khiến cho nàng khó lòng chịu nổi, trong chớp mắt, ở nơi tư mật kia trào ra một cỗ thanh lưu, vừa làm cho nàng thư thái, vừa khiến cho nàng khó nhịn.

Ngón tay thon dài rốt cuộc cũng từ từ tiến vào, bị bốn phía ấm áp nóng rực bao quanh ép chặt, khiến cho cả hai cùng rung động. Trữ Tử Mộc ngâm lên một tiếng thất thần, thanh âm của hoan lạc nhưng bứt rứt khó nhịn, làn da trắng noãn như bạch ngọc cũng ửng hồng như nhiễm sắc đào hoa, bàn tay nắm lấy trường bào đang trải phía dưới, khiến nó co rúm lại.

Thanh Sanh thấy bộ dáng mê hoặc lòng người của Trữ Tử Mộc cũng khó tránh khỏi gấp gáp, ngón tay cũng tăng tốc ra vào, vô cùng nhịp nhàng, mà bàn tay còn lại phủ lên khỏa no đủ mà vuốt ve, mang tới từng hồi khoái cảm, nhưng đột nhiên ngón tay đang liên tục hoạt động lại đột ngột dừng lại.

"Đừng... đừng...", Trữ Tử Mộc đã quay cuồng như đang trôi nổi trên từng đợt thủy triều, bỗng nhiên người kia lại đột ngột dừng lại, không khỏi vặn vẹo thân mình.

"Tay ta đột nhiên phát run, không còn sức lực nữa... Có lẽ là do rượu.", Thanh Sanh bày ra bộ dáng bất đắc dĩ mà cười, khẽ hôn lên sườn mặt Trữ Tử Mộc, rồi muốn trượt xuống hôn lên nơi tư mật vẫn đang mời gọi kia, nhưng Trữ Tử Mộc lắc đầu, kéo nàng lên, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng gọi tên nàng, "Thanh Sanh...",

"Ân?"

"Từ mai kiêng rượu thôi, cứ như thế này... quả thực có chút không ổn đâu...", đương nhiên là không ổn, bị ném xuống giữa chừng, sao có thể ổn.

Rồi nàng nâng chân thon dài mà quấn quanh eo Thanh Sanh, áp môi lên môi người kia, hơi thở cũng vô thức mà trở nên gấp gáp. Thanh Sanh sâu kín nở nụ cười, nàng khẽ hôn vành tai Trữ Tử Mộc, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, nỉ non một câu,

"Nàng đã quên ta còn chiêu kia sao...", rồi ngón tay lại một lần nữa vào thật sâu, mang theo kình khí mát lạnh, từ đầu ngón tay tỏa ra bốn phía đang bị ấm nóng vây quanh chặt chẽ, khiến cho cả người Trữ Tử Mộc chấn động, đại não cũng thành tê liệt, ngay cả kêu lên cũng không kịp, rồi thân thể run lên, tựa như là đã đạt đến cực hạn.

Ngón tay lại uyển chuyển ra vào, mang theo xúc cảm tê ngứa, khiến cho từng tấc da thịt đều nóng lên.

Đột nhiên, một tia kình khí nữa lại tuôn ra từ đầu ngón tay, khiến cho Trữ Tử Mộc không trụ nổi mà hét lên một tiếng, cả người run rẩy kịch liệt, ngay cả ánh mắt cũng đã vì mê loạn mà bị phủ bởi một tầng sương mù. Môi anh đào hé mở, còn lưu lại thanh âm đứt quãng, mà Thanh Sanh còn chưa lấy đủ, ngón tay nhẹ điểm nơi nhạy cảm nhất, khiến cho Trữ Tử Mộc thực sự không đủ sức đón nhận, nức nở thành tiếng,

"Thanh Sanh, dừng lại... mau... dừng lại...", Trữ Tử Mộc gấp gáp kêu lên, nước mắt cũng trào ra. Thanh Sanh hôn lên giọt nước mắt bên sườn mặt người đang mê loạn kia, nhưng bàn tay vẫn không chịu dừng lại, đột nhiên vòng tay Trữ Tử Mộc ghì chặt lấy nàng, ngón chân cong lại, thân thể như đang phát tiết mà run lên. Nơi tư mật trào ra một cỗ thanh lưu ẩm ướt, thoang thoảng hòa với hương đào hoa, mà dung nhan tuyệt thế của nàng, lúc này đẹp đẽ tới mức có thể làm say lòng người.

---Hết chương 130---

Editor lảm nhảm: Hai người điên ời, ngược nhao 120/130 tập giờ H cũng ngược nhao luôn. Chế lựa lúc bả đang lên máo, chế bảo chế chưa dưỡng thương xong, rồi thôi tới một hồi bả cúp điện giữa chừng, cho chế biết điều luôn chớ rút gân nỗi giè :v Âm mưu cả đới :v 

Nay Thanh Mộc đảng lên đi, mấy nữa lại bị Thanh Hoa đảng đốt thuyền thì chớt :)))

Trước/177Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn