Saved Font

Trước/1464Sau

Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 238: Nếu Em Không Ngủ Anh Thức Cùng Em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 238: NẾU EM KHÔNG NGỦ ANH THỨC CÙNG EM

Ánh mắt Bạch Nguyệt xẹt qua tia sắc bén, vô cùng không vui, cô gắt gao nhìn chằm chằm Tô Khánh Nam: “Tôi không hiểu rốt cuộc Tô Khánh Nam anh có ý gì?”

Tô Khánh Nam cười tà mị: “Anh đùa thôi mà, đừng coi là thật, anh hẹn bạn đánh bài ở gần đây, đi trước nhé.”

Tô Khánh Nam lên xe, lái xe rời đi.

Bạch Nguyệt hiểu rồi, anh ta muốn ám chỉ với cô rằng, chỗ nào cũng có mặt anh ta.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!

“Anh không thích anh ta, sau này em tránh xa anh ta ra chút.” Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt.

“Em cũng không thích anh ta.” Bạch Nguyệt nói một cách chắc chắn.

Hai người quay về.

Cố Lăng Kiệt lái xe, Bạch Nguyệt tựa người vào ghế, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe.

“Nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến quân khu anh sẽ gọi em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Vâng.” Bạch Nguyệt nhắm mặt lại, quá nhiều tâm tư, suy nghĩ quấn lấy khiến cô khó ngủ, lại mở mắt ra: “Em đang nghĩ, thật ra, năm người ở thôn mổ gia súc đó đều quen biết nhau, chúng ta chỉ cần biết một người trong số đó là có thể tìm ra được ba người còn lại, có cần lợi dụng kho báu để thiết kế bẫy không.”

“Tôi cũng có ý này, trước tiên đừng vội vàng, đợi tôi lấy được mảnh đất đó, chúng ta sẽ có thời gian bố trí.” Phó Minh Hoàng trầm giọng nói.

Bạch Nguyệt thật sự cảm thấy cô và Cố Lăng Kiệt rất hợp nhau, tính cách có nhiều điểm chung, suy nghĩ cũng hay trùng, có thể đồng tình với quan điểm của đối phương, cũng có thể thỏa hiệp với đối phương, là cặp tình nhân tâm linh tương thông.

Cô muốn nói với Cố Lăng Kiệt về chuyện của Tiểu Thiên.

“Cố Lăng Kiệt, trên xe anh có mở thiết bị nghe lén không?” Bạch Nguyệt hỏi thăm dò.

“Xe vào quân khu đều bị kiểm tra, lúc chúng ta rời xe, chắc sẽ bị gắn thiết bị theo dõi, sao thế?” Cố Lăng Kiệt cố ý hỏi.

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Bạch Nguyệt không nói gì nữa, cô tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô muốn vì bản thân, đánh cược một lần.

Nói với Cố Lăng Kiệt chuyện của Tiểu Thiên, nếu Cố Lăng Kiệt cứu được Tiểu Thiên, chẳng phải là cô sẽ được ở bên cạnh Tiểu Thiên sao, cũng không cần rời xa Cố Lăng Kiệt.

Một nhà bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

Nếu như cược thua…

Trái tim Bạch Nguyệt lộp bộp, trong đầu lướt qua dáng vẻ đáng thương, rụt rè nhút nhát của Tiểu Thiên, trong lòng thắt lại.

Nếu như thua rồi, Cố Lăng Kiệt cũng sẽ nghĩ cách, phải không?

Xe đi vào quân khu, Cố Lăng Kiệt đỗ xe trong ga ra, Bạch Nguyệt nhìn thấy quả thật có người kiểm tra trong xe có thiết bị nghe lén hay không.

Bọn họ đi vào phòng, nhân viên an ninh chạy tới báo cáo: “Thủ trưởng, bên dưới ghế ngồi trong xe phát hiện có thiết bị nghe trộm.”

Cố Lăng Kiệt nhìn sang Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đưa mắt nhìn nhau: “Xử lý đi, nơi tôi ở không phát hiện gì lạ chứ?”

“Thiết bị chống nghe lén ở nơi đó vẫn hoạt động bình thường ạ.” Nhân viên an ninh báo cáo.

Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt, đi về phòng: “Nói đi, rốt cuộc hôm nay em giấu anh chuyện gì?”

“Chiều nay em có đi gặp Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt nói.

“Sau đó thì sao?”

“Anh ta tìm thấy Tiểu Thiên, con của chúng ta, bây giờ nó đang ở trong tay anh ta.” Bạch Nguyệt nói xong, trong lòng có sự chua chát và áy náy kỳ lạ.

“Anh ta muốn em làm gì?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày, ánh mắt sắc bén, mơ hồ còn có sát khí.

“Giữa anh và Tiểu Thiên, chọn một người.” Bạch Nguyệt giải thích nói.

Bây giờ Cố Lăng Kiệt đã biết vì sao cả ngày hôm nay cô là lạ: “Em đã quyết định đúng đắn.”

Cố Lăng Kiệt đi về phía cửa.

Bạch Nguyệt lo lắng túm chặt cánh tay anh: “Tô Khánh Nam nói nếu em nói với anh, anh ta sẽ đưa Tiểu Thiên đi, để em mãi mãi không tìm được nó, Cố Lăng Kiệt, em cảm thấy trong quân đội Tô Khánh Nam có thế lực, anh không được manh động, nếu không tìm được Tiểu Thiên, cả đời này em cũng không yên lòng.”

Cố Lăng Kiệt quay người nhìn sang cô, ánh mắt thâm trầm: “Em có thể kéo dài thời gian chỗ anh ta tối đa bao lâu.”

“Ba tháng, sau ba tháng, anh ta sắp đặt cho em giả chết.”

Cố Lăng Kiệt bật cười, cảm thấy vô cùng chán ghét Tô Khánh Nam: “Anh ta quả đúng là lắm trò, giả chết cũng làm được, anh sẽ sắp xếp, yên tâm, chắc chắn sẽ cứu được con chúng ta.”

Bạch Nguyệt không thể yên tâm được, cô biết bản thân đang đánh cược, nếu thắng, thì cực kỳ vui mừng, nếu thua, cô sợ không gánh vác được hậu quả.

Cố Lăng Kiệt nhìn ra được sự lo lắng của Bạch Nguyệt, bước lên trước, khẽ gõ nhẹ vào trán cô, nói: “Em cứ coi như chưa nói gì với anh cả, làm những chuyện em muốn làm, em thế này ngược lại còn khiến Tô Khánh Nam nhìn ra được sơ hở.”

Bạch Nguyệt gật đầu.

Cô biết Cố Lăng Kiệt nói đúng, nhưng cô vẫn cứ không khống chế được sự lo lắng.

“Vậy em đi dọn đồ trước.” Bạch Nguyệt nói, rồi quay người, đi vào phòng, thu dọn đồ.

Chẳng bao lâu, Cố Lăng Kiệt cũng đi vào.

“Xử lý xong rồi à?” Bạch Nguyệt không yên tâm nói.

“Trong tay anh có một nhóm đặc biệt hoạt động bí mật, hành động của bọn họ không để lại tung tích, anh đã phân phó rồi.”

“Nếu trong đó có người của Tô Khánh Nam, vậy phải làm sao?” Bạch Nguyệt bây giờ không tin bất cứ ai, trừ Cố Lăng Kiệt.

“Anh phân phó với người đứng đầu, anh ta chắc chắn không vấn đề, đây là nhiệm vụ bí mật, sẽ không lộ ra ngoài, em yên tâm, có tin tức anh sẽ nói với em ngay, yên tâm đi, con là của chúng ta, anh nhất định sẽ cứu nó về, anh thề.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.

Lúc này Bạch Nguyệt mới yên tâm đôi chút.

Nhưng, sau khi lên giường nằm rồi, cô vẫn xoay bên này trở kia không ngủ được.

Bàn tay Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng anh: “Nguyệt, em ngủ đi, chỉ khi nào ngủ ngon, em mới có đủ mười phần tinh thần đi chiến đấu, bây giờ em không ngủ, chẳng có ích gì, chẳng giúp được gì có chúng ta.”

Giọng nói Cố Lăng Kiệt trầm khàn như mang theo bóng đêm.

Cô biết anh nói đúng, cô cũng tự khuyên bản thân như thế, nhưng vẫn không ngủ được, là không ngủ được.

“Em đi vào nhà vệ sinh một lát.” Bạch Nguyệt ngồi dậy, cầm túi xách lên, đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một viên thuốc.

Cô uống thuốc vào, thì nhìn thấy Cố Lăng Kiệt qua gương.

Anh lo lắng nhìn cô.

Bạch Nguyệt chỉ khẽ cười: “Thuốc ngủ mà.”

“Loại thuốc này uống lâu sẽ bị nhờn thuốc đấy.”

“Vâng, sau này em sẽ cố gắng giảm xuống, nhưng mà, hôm nay thì không được, suy nghĩ của em hỗn loạn, em không ngủ được.” Bạch Nguyệt lách qua người Cố Lăng Kiệt, lên giường nằm.

Cố Lăng Kiệt nằm cạnh cô, ôm cô: “Thuốc này em uống bao lâu rồi?”

“Hơn ba năm rồi.” Bạch Nguyệt không muốn lừa anh, đầu nặng nề, cô nhắm mắt lại.

Cố Lăng Kiệt nhíu chặt mày, ánh mắt sầm lại, hôn nhẹ lên trán cô: “Sau này đừng uống nữa, nếu không muốn ngủ, anh thức cùng em, từ từ, sẽ tốt thôi.”

Trả lời Cố Lăng Kiệt là tiếng thở đều đều của cô.

Không biết là ngủ, hay là đang mê man.

Anh mở túi xách cô ra, lấy một viên thuốc trong túi, cất vào một cái túi gói kín lại…

Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!

Trước/1464Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch