Saved Font

Trước/50Sau

Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 43: Tên Khốn Tạ Ngọc Quả Nhiên Là Có Mục Đích (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tạ Ngọc cười nói: “Hiện tại không cần đề cập tới, chờ sau khi giải quyết xong phiền toái lại nói.”

Phó Minh Hành nghĩ thầm, bộ dáng Tạ Ngọc còn rất trầm ổn, liền nói: “Được.”

Tạ Ngọc nghe vậy, cảm thấy mỹ mãn, vô cùng vui vẻ mà rời đi Phó thị.

Tạ Ngọc vừa đi, Ninh Lan liền đối Phó Minh Hành nói: “Anh thật sự tin tưởng tên đạo sĩ này?”

Phó Minh Hành liếc hắn một cái: “Vừa rồi không phải anh so với tôi còn tích cực sao?”

Ninh Lan nói: “Không phải tại tôi quá lo lắng cho anh sao, nhưng còn anh thì không giống, anh chưa bao giờ tin tưởng những việc này, còn nói nó là mê tín dị đoan.”

Phó Minh Hành nói: “Hiện tại, tôi cũng không phải thực sự tin tưởng, coi như cho tên đạo sĩ đó một cơ hội đi.”

Ninh Lan 'nga' một tiếng, hắn liền nói sao, Phó Minh Hành không có khả năng sẽ lập tức sửa đổi tính tình.

Ninh Lan cũng còn có công việc muốn vội, cho nên cũng không có ở Phó thị lâu lắm, sau khi hắn rời đi, Lục Thiên Lí liền đối Phó Minh Hành nói: “Phó tổng, tôi đi điều tra chuyện liên quan đến máu của ngài.”

Phó Minh Hành 'ừ' một tiếng, lại nói: “Từ từ, anh không có nhận ra đạo sĩ vừa rồi là ai sao?”

Lục Thiên Lí khó hiểu hỏi lại: “Bộ tôi có nhận thức đạo sĩ vừa rồi sao?”

Lục Thiên Lý suy nghĩ một chút lại nói: “Hình như đạo sĩ kia có chút quen mắt, nhưng tôi hẳn là chưa thấy qua hắn lần nào. Phó tổng là đang lo lắng thân phận của hắn có vấn đề? Vậy để tôi đi tra một chút”

Phó Minh Hành cảm thấy mắt anh ta rất có khả năng bị lé, rõ ràng không lâu trước đây mới cho anh ta xem qua ảnh chụp của Tạ Ngọc, cư nhiên lại nhận không ra, tên chết tiệt kia chỉ gắn thêm có hai nhúm râu giả mà thôi, khó nhận ra đến vậy sao?

lúc này Phó Minh Hành có hơi oan uổng cho Lục Thiên Lí, Tạ Ngọc thay đổi quần áo đạo sĩ, lại còn dán râu giả, ít nhiều gì vẫn có chút thay đổi, hơn nữa, Lục Thiên Lí căn bản không có đem Tạ Ngọc cùng đạo sĩ liên hệ với nhau, sao có thể nghĩ đến đạo sĩ chính là Tạ Ngọc?

“Điều tra sao?” Phó Minh Hành trầm giọng nói, “Lần sau tới gặp tôi, nếu anh còn không có nhận ra hắn là ai, vậy thì không cần tới đây đi làm nữa.”

Lục Thiên Lí nghe vậy, chấn kinh rồi, sau khi rời khỏi văn phòng của Phó Minh Hành lập tức bắt đầu điều tra thân phận của Tạ Ngọc, nhưng ngoại trừ phương thức liên hệ ra, hắn phát hiện chính mình không biết nên bắt đầu tra từ đâu, không khỏi nằm liệt trên bàn làm việc, âm thầm nghĩ, không lẽ từ hôm nay trở đi chính mình sẽ phải thất nghiệp sao?

Lúc này, túi tư liệu về Tạ Ngọc hắn đưa cho Phó Minh Hành xem qua vừa lúc nằm bên cạnh bàn, Lục Thiên Lý nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị cất đi, trong khoảnh khắc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức rút ra tư liệu của Tạ Ngọc, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên hồ sơ.

Mẹ nó, đây không phải là tên đạo sĩ vừa rồi sao?!

Không đúng, phải nói là tên đạo sĩ vừa rồi chính là Tạ Ngọc a! Lục Thiên Lí ngốc lăng, trong lúc nhất thời cái đầu có chút đình chỉ, không biết nên vận chuyển thế nào.

Tạ Ngọc giả trang thành đạo sĩ tới đây trêu cợt sếp của bọn họ, mà hắn làm trợ lý cư nhiên không có nhận ra tới, còn phải để sếp nhắc nhở mới nhận ra được, quả nhiên là cách thất nghiệp không xa.

Tạ Ngọc cao hứng rời đi Phó thị, hôm nay tiếp xúc với Phó Minh Hành rất thuận lợi, như vậy chuyện giải khế cũng có hy vọng.

Sau khi trở lại trường học, Tạ Ngọc liền có thể an tâm đi học, sau khi tan học thì nhấm nháp mỹ thực, còn cùng ba người bạn cùng phòng chơi game, sau đó còn xem phim truyền hình cẩu huyết gì đó, mỗi ngày trôi qua vừa vui vẻ lại thỏa mãn.

Lúc nhận được điện thoại của Phó Minh Hành, Tạ Ngọc đang cùng bọn Phương Hàng chơi game, tùy tiện nhấn nút nghe: "Alo, ai vậy?”

Số di động này của hắn là sau khi đến Nam Thành mới đăng ký, rất ít người biết đến, bên trong đều là số của bạn bè thân thiết, cho nên lúc bắt máy, giọng điệu cũng tương đối tùy ý.

Đầu dây bên kia, Phó Minh Hành dừng lại một chút, thái độ lười biếng này của Tạ Ngọc thực sự là quá có lệ, âm thầm nghĩ, hiện tại mới qua đi có hai ngày, có phải tên chết tiệt này đã quên mất hắn rồi không?

“Bụi cỏ bên trái có người!” Lúc này, Phương Hàng ở bên cạnh đột nhiên lớn tiếng nói.

“Yêu cầu tập hợp, yêu cầu tập hợp!” Tiếp theo là âm thanh của đồng đội bên trong trò chơi yêu cầu tập hợp lại.

Ở đầu dây bên kia, Phó Minh Hành nghe thấy liền hiểu rõ, sắc mặt lập tức đen lại.

Lúc này, Tạ Ngọc cũng ý thức được người gọi đến là Phó Minh Hành, y ở trước mặt Phó Minh Hành sắm vai chính là một đạo sĩ cao thâm, không thể làm Phó Minh Hành biết hắn ở chỗ này chơi game! Vội vàng làm những người khác im tiếng, sau đó mới nói: “Thì ra là Phó tổng a, ngài tìm bần đạo có chuyện gì không.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian