Saved Font

Trước/66Sau

Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 50: ‘Mộc’ Cùng ‘Thủy’

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vân Vi Minh đặt ngày sinh thần bát tự của mình vào trong hộp gỗ làm từ Đàn Hương, để Thập Nhị đích thân đưa tới phủ Đặng Thiên Sư.

Đang cất vào hộp thì nhìn thấy còn có một hộp trân châu, viên nào viên nấy mượt mà no đủ, lớn bé tương đương, bày đầy hộp.

Đặng Thiên Sư cẩn thận tính toán bát tự của tam hoàng tử, vừa tính vừa viết, sau cùng cho ra kết luận là tam hoàng tử nên tìm một người mệnh tỵ, sinh vào tháng sáu, đồng thời trong tên có chứa ‘Mộc’ cùng ‘Thủy’ là tốt nhất.

Quan gia xem xét bản lý giải mệnh số này, từ trong đám khuê tú kinh thành tìm kiếm một phen, tìm ra được một người.

Người này là chi nữ của Tô ngoại lang ở Hộ Bộ, khuê danh tên Tô Mộc, mệnh tỵ, năm nay mười tám tuổi, nhìn bát tự này, cùng với tam hoàng tử chính là trời sinh một đôi.

Ngày hạ sính thư được chọn vào ngày mười tám tháng chín, là một ngày hoàng đạo. Sau khi hạ sính thư, nam nữ hai nhà lập tức được coi như đã đính hôn.

Quan gia nghĩ, tiểu nhi tử của hắn đối với chuyện đính hôn này, có chút để bụng nhưng lại cũng không quá để bụng, cũng không hiểu thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, quan gia thấy có lẽ hài tử da mặt mỏng, dễ xấu hổ, không giỏi biểu hiện ra bên ngoài.

Ngày mùng chín tháng chín hôm đó, tam hoàng tử ‘Da mặt mỏng’ mang theo hộ vệ, cưỡi ngựa đi dạo chơi trong thành.

Lâm Phương Châu không biết cưỡi ngựa, nàng vốn là muốn ngồi xe ngựa nhưng Tiểu Nguyên Bảo cho rằng ở trong xe ngựa không thể thưởng thức được phong cảnh bên ngoài. Vì vậy hắn kiên trì muốn nàng cưỡi ngựa, nếu nàng không chịu hắn sẽ lập tức mang theo nàng cùng cưỡi một con ngựa.

Lâm Phương Châu ra ngoài chỉ có thể mặc nam trang, tóc đen búi lên đơn giản, không đội phát quan, chỉ cắm một cây trâm vàng nạm Ngọc Bích. Nàng ngồi ở trong ngực hắn, để lộ chiếc gáy trắng nõn trước mặt hắn, hắn cúi đầu dừng ở chỗ lõm sau gáy nàng nhẹ nhàng ngửi một cái.

Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy trên người nàng có mùi hương nào đó, nàng không dùng hoa lộ*, thế nhưng cỗ khí tức sạch sẽ tươi mắt đó rất dễ chịu, khiến hắn có chút mê đắm.

*Dạng như nước hoa đó.

Lâm Phương Châu lần đầu cưỡi ngựa, rất lo lắng, không dám động đậy, hai chân căng cứng cố sức kẹp vào bụng ngựa. Vân Vi Minh từ phía sau ôm chặt chiếc eo mềm mại của nàng, một tay nắm dây cương ngựa luồn vào trong cánh tay nàng, nhỏ giọng dạy nàng thao tác cơ bản.

Nàng làm theo lời hắn, lúc đầu chỉ dám nhẹ tay điều khiển, lúc sau dùng sức điều khiển thì mông nàng hơi cọ nhẹ vào người hắn. Hắn cảm thấy không ổn lắm…

Mà Lâm Phương Châu vô tri vô giác, nói: “Nó không nghe lời ta, có phải là do ta kẹp chặt nó quá không?”

Lời này của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn lập tức khó có thể kiềm chế.

Lâm Phương Châu cảm thấy phía sau có một vật cưng cứng cọ vào nàng. Nàng lập tức cúi đầu, trầm mặc.

Hắn đỏ mặt cũng không dám nói gì, hơi cúi đầu, lại nhìn thấy cần cổ trắng nõn duyên dáng của nàng.

Con ngựa lúc này không có ai khống chế, chỉ thong dong bước đi, chậm rì rì trên bãi cỏ.

Núi xa hùng vĩ, nước thu chảy dài, phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ.

Đi một lúc, Lâm Phương Châu chợt lên tiếng: “Cho nên, bởi vì ta mặc nam trang nên ngươi mới hứng thú sao?”

“Ta…” Rốt cuộc hắn cũng biết cái gì gọi là bê đá đập chân mình rồi…

Lâm Phương Châu cứng người lâu như vậy, thân thể đã tê rần, nàng lập tức hoạt động thân dưới một chút, chợt nghe thấy hắn hừ nhẹ. Không hiểu ra sao, hiện tại cũng không biết nên nói gì.

Nàng lại không dám động, có chút xấu hổ, lại có chút bi phẫn: “Đồ vô ơn, ta nghiền chết ngươi!”

“Tỷ tỷ” thanh âm của hắn khàn khàn, hơi thở hỗn loạn, sau cùng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Người tha cho ta đi!”

“Dừng, ta muốn xuống!”

Vân Vi Minh cho Thập Nhị Thập Thất cùng Hàn Ngưu Ngưu lui ra xa, sau đó hắn xuống ngựa, Lâm Phương Châu bỏ mặc hắn, đi dạo dọc theo bờ sông. Nàng chơi trò ném đá lướt trên mặt nước rất giỏi, một lần ném có thể bay trên mặt nước tới bảy lần.

Một lát sau hắn đi tới, dừng lại bên người nàng, nhỏ giọng nói: “Ta, xong rồi.”

Lâm Phương Châu trừng mắt liếc hắn.

Hắn không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát không giải thích nữa.

Lâm Phương Châu suy nghĩ một chút, nhắc nhở hắn: “Ngươi thực là, sắp phải định thân rồi đấy.”

Vân Vi Minh thở dài, nói: “Lâm Phương Châu, ta có một vấn đề muốn hỏi nàng.”

“Ừ?”

Hắn nhìn nàng, “Ta phải đính hôn rồi, nàng có để ý không?”

“Ta…”

“Cho dù là một chút, cũng đủ rồi.”

Lâm Phương Châu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi đính hôn là chuyện tốt, ta cũng mừng thay.”

Ngực hắn đau xót, lắc đầu cười gượng.

Ngày mười sáu tháng chín, trước ngày hạ sính thư một ngày, Tô Lang đột nhiên có chuyện gấp muốn tấu thỉnh quan gia, quan gia vốn đang tĩnh tọa, nhưng suy xét tới hắn cùng Tô Lang kia chuẩn bị thành thông gia, cũng nên cho Tô Lang chút mặt mũi, bất đắc dĩ ngưng lại, cho vào.

Tô Lang vừa nhìn thấy quan gia lập tức quỳ xuống đem mũ quan tháo xuống, dập đầu bình bịch, tâu: “Bệ hạ! Vi thần phụ lại thánh ân, tội đáng chết muôn lần!”

Quan gia sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì? Ngươi phạm phải chuyện gì, sao lại đột nhiên thỉnh tội?”

Tô Lang nhìn xung quanh một lượt, quan gia hiểu ý, cho người xung quanh lùi ra.

Sau đó Tô Lang lên tiếng: “Tiện nữ đức hạnh còn thiếu sót, không xứng làm con dâu hoàng gia, thỉnh bệ hạ vì tam hoàng tử mà chọn giai phụ khác.”

Quan gia nghe xong, cảm thấy thật khó tin, tức giận cười to: “Trẫm còn chưa có định thân ngươi lại muốn từ hôn trước? Lão tam nhà ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, có điểm nào không xứng với nhi nữ của ngươi? Trẫm còn không ghét bỏ nhi nữ nhà ngươi, vậy mà ngươi lại dám ghét bỏ nhi tử của trẫm? Nực cười!”

“Bệ hạ, vi thần có tội!”

“Còn nữa, trẫm cũng không phải ép cưới, hai nhà đính hôn, cũng là chính mồm ngươi đáp ứng, chỉ thiếu hạ sính thư nữa thôi, ngươi thân là mệnh quan triều đình, lại lật lọng, trở mặt như lật sách vậy, nếu hôm nay ngươi không cho trẫm một lời giải thích thỏa đáng, ha ha _ cãi mũ quan này của ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa!”

“Bệ hạ, thần, thần… Nhi nữ của thần đại nghịch bất đạo, nó cùng người ta bỏ trốn rồi!”

“!! “

Quan gia lại càng hết hồn, “Ngươi, ngươi nói thật? Bỏ trốn?”

Tô Lang đã giận tới lệ rơi đầy mặt: “Vi thần sao dám tự bày chuyện xấu trong nhà ra lừa gạt thánh thượng chứ! Quả thực là ngày hôm qua nó trốn đi, hôm nay mới phát hiện ra, nó chỉ để lại một phong thư, người không thấy đâu nữa rồi. Là vi thần không biết dạy con, thỉnh bệ hạ giáng tội!”

“Sao lại bỏ trốn được? Trốn cùng với ai? Đã điều tra ra chưa? Có phải là __” Quan gia định nói có phải là bị người bắt cóc không, nhưng nghĩ lại nếu thực là bị bắt cóc, người có khả năng bắt cóc Tô thị nữ nhi nhất, chắc là tiểu nhi tử bị nghi đoạn tụ của mình đi…Quá loạn, không được, trẫm phải niệm hai lần 《 thái thượng ngọc thanh kinh 》 bình tĩnh lại trước đã!

Quan gia cho Tô Lang lui ra trước, sau đó tự giam mình trong phòng lấy lại tỉnh táo một chút, đột nhiên gọi nội thị tới dặn: “Đi tìm Đặng thiên sư tới đây!”

Đặng thiên sư lúc còn trẻ là một mỹ nam tử, hiện tại già rồi, là một lão mỹ nam tử, bộ râu dài, thưa dày vừa đủ, thân mặc một bộ đạo bào bát quái, trên đạo bào còn thêu hình tiên hạc, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Đặng thiên sư nhìn thấy quan gia, vuốt ve chòm râu, nói: “Quan gia, bần đạo còn tưởng rằng người đang tĩnh tọa.”

“Vốn là như vậy, ài____” Quan gia thở dài, đột nhiên hỏi: “Thiên sư, trước đây ngươi tính bát tự cho tam hoàng tử, ta đã tìm ra được nữ tử thích hợp với hắn nhất, chính là nữ nhi Tô Mộc của Tô Lang.”

“Đúng là có việc này, ngày mai là ngày hoàng đạo, có thể hạ sính thư.”

“Trẫm muốn hỏi một chút, ngươi là tính thế nào? Thực sự chuẩn sao?”

Đặng thiên sư cười nói: “Có đúng hay không bần đạo không dám lộng ngôn. Năm đó Phục Hy tạo ra bát quái, vốn là tạo ra mười sáu quẻ, chỉ vì tiết lộ thiên cơ mà sau đó biến mất tám quẻ, chỉ còn lại tám quẻ. Bởi vậy hậu thế tính toán mệnh cách, dùng tám quẻ chỉ là không bàn mà hợp ý trời, giữ lại một đường sinh cơ, cũng có một vài kết quả là do người tạo. Quan gia hỏi bần đạo có đúng hay không, bần đạo không thể trả lời được.”

Quan gia gật đầu cười nói: “Nói như vậy cũng hợp lý, thế nhưng, lần này ngươi tính sai rồi.”

“A? Vì sao quan gia lại nói như vậy?”

“Tô Mộc kia, nàng ta bỏ trốn!” Quan gia nói, thuật lại y hệt lời của Tô Lang, sau đó hỏi Đặng thiên sư: “Ngươi nói xem, hiện tại nên giải thích thế nào? Lẽ nào là ý trời, trẫm nên lập nữ tử bỏ trốn làm con dâu?”

Đặng thiên sư nghe xong, nghĩ đến tam hoàng tử tặng cho mình một hộp trân châu, chợt bi thương phát hiện ra: Hắn ta, hình như, rơi vào hố rồi…

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận