Saved Font

Trước/70Sau

Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 56

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc Lão tộc trưởng nghe thấy Thẩm Mộng nói ra hai từ tộc Quỷ sắc mặt lập tức trầm xuống, ông nhìn Thẩm Mộng, ý đồ phát hiện ra thứ gì đó trên mặt hắn, cuối cùng cũng không nhìn ra gì, đành phải gục đầu xuống.

“Các hạ đây là có ý gì?”

“Ý tứ chính là… nghĩ biện pháp phong ấn bọn họ trở lại.”

Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sau khi nhận thấy được hắn thật sự muốn làm như vậy mới nói: “Thứ lỗi cho ta hỏi trước một câu, thân phận của các hạ là gì? Chu Húc cháu ta tuy rằng không phải loại yêu quái cần mặt mũi, nhưng cũng sẽ không tự hạ khom lưng uốn gối với người khác.”

“Ngươi nói cậu ấy khom lưng uốn gối?” Thẩm Mộng nghe xong lời của Lão tộc trưởng lập tức cười nhạo ra tiếng, “Sợ là ngươi quá coi thường cậu ấy rồi.”

“Thật sự?” Lão tộc trưởng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, “Cho nên thân phận của các hạ là gì?”

“Thân phận…” Thẩm Mộng nở nụ cười, “Không phải lúc trước Lão tộc trưởng đã có suy đoán rồi sao?”

Lão tộc trưởng gật đầu, “Là Hỏa phượng đi, lúc ta còn trẻ tộc Hỏa phượng còn chưa diệt tộc, ngọn lửa này rất kỳ lạ, ta đã thấy một lần liền không cách nào quên, không nghĩ tới tộc Hỏa phượng còn có truyền thừa.”

Thẩm Mộng gật đầu, không phản bác, “Cho nên ta có đủ tư cách hỏi đến chuyện này.”

Lão tộc trưởng xụ mặt, “Nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng liền làm được như vậy, tất cả mọi người đều không phát hiện, chờ đến khi nhận ra đã bị khoét thành tổ ong, khắp nơi đều là nằm vùng của bọn họ.”

“Nếu đã như thế, vậy liền đào toàn bộ ung nhọt ném đi, dù sao miệng vết thương cũng sẽ khép lại.”

Lúc nói những lời này, Thẩm Mộng tương đối bất cần, giống như chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nhưng loại ngạo mạn này Lão tộc trưởng nghĩ cũng không dám nghĩ, có lẽ cũng chỉ có tứ đại Yêu tộc, tộc quần đã từng đứng đầu toàn bộ Yêu giới này mới có thể nói như vậy.

Lão tộc trưởng gật đầu, “Ngươi nói rất đúng.”

“Lần đầu tiên phát hiện không thích hợp là có một người bạn tốt của ta đột nhiên thay đổi tính tình, tuy rằng cậu ta không phải là người cẩn thận gì, nhưng cũng xem như lớn tuổi, sẽ không buông lỏng cảnh giác như vậy, hơn nữa, tính tình của cậu ta trở nên đặc biệt cố chấp.”

Thẩm Mộng gật đầu, “Đặc tính của tộc Quỷ là có thể phóng đại cảm xúc của người hoặc yêu.”

“Ta vốn cho rằng bạn già không có chuyện gì, phát tiết vài ngày liền sẽ trở về, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới, cậu ta không chỉ không biến trở về, ngược lại càng thêm trầm trọng, lúc này ta mới nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc.”

Thẩm Mộng nhíu mày, “Là dạng này.”

“Lo liệu chuyện của bạn tốt xong, ta liền đi điều tra xem đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, kết quả phát hiện một người kỳ lạ.”

Chờ sau khi ông tiêu phí rất nhiều thời gian cùng với rất nhiều sức người sức của để điều tra, lúc này mới phát hiện dường như những thứ này cũng không phải yêu quái, mà là người ngoài không biết tới từ chỗ nào, bởi vì thời gian quá dài, bọn họ gần như đã xâm nhập toàn bộ Yêu giới.

Đã như vậy cho dù ông tìm được chứng cứ cũng cần phải đắn đo, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng nếu là người này mà nói, thân là huyết mạch của Tứ đại Yêu tộc, vẫn là đặc biệt ở yêu giới.

Nhìn bộ dạng Thẩm Mộng như có điều suy nghĩ, Lão tộc trưởng nhớ tới đứa cháu trai bất hiếu kia của mình, ông sống lâu như vậy vẫn luôn đứng vững ở vị trí đầu của tộc Khôi Chu, đó là vì trước giờ không tín nhiệm Chu Húc.

Với tư cách là người nhìn xem y lớn lên, ông biết rõ Chu Húc là yêu quái dạng gì, sẽ làm ra loại chuyện nào.

Nhưng hiện tại, nếu như Chu Húc coi trọng người trước mặt này, vậy có phải dưới sự lãnh đạo của vị này, y có thể nghe lời một chút hay không?

Cho dù cũng không quá chắc chắn, điều này cũng đủ để cho ông nếm thử một lần.

“Ta quyết định, Chu Húc ngươi qua đây.” Lão tộc trưởng nghiêng đầu nhìn về phía bụi cỏ Chu Húc đang núp, bất kể là Thẩm Mộng hay là ông, Chu Húc vừa đến liền nhận ra rồi.

Chỉ là không có ai vạch trần y mà thôi.

Chu Húc chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ, nhìn qua không hề có chút quẫn bách của người bị bắt tại trận.

“Oa, tôi vừa vặn đi ngang qua, không nghĩ tới hai người nói chuyện ở chỗ này.”

“Ừm.” Thẩm Mộng nhìn y lên tiếng, “Về sau đừng trùng hợp đi ngang qua như vậy nữa.”

“Nhất định là trời cao cũng cảm ứng được mong mỏi muốn được gặp anh của tôi, cho nên tôi mới có thể đi thẳng về một hướng, lại thuận lợi đi ngang qua, thầy Thẩm, chúng ta thật sự có duyên.”

Lão tộc trưởng trừng mắt nhìn đứa cháu trai không biết xấu hổ kia của mình, cảm thấy quyết định vừa rồi của mình đều là sai lầm.

Người này sao có thể dẫn dắt toàn bộ tộc Khôi Chu, sẽ bị y chơi đến không còn!

Lão tộc trưởng khụ một cái, “Chu Húc ngươi qua đây, ta có thứ đưa cho ngươi.”

Tuy rằng Chu Húc nhắm mắt không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của Lão tộc trưởng, buông ra cánh tay Thẩm Mộng vừa tới liền ôm lấy, Chu Húc sờ bàn đi đến trước mặt Lão tộc trưởng.

“Ông già ông phải cho ta thứ gì?”

“Gọi là ông ngoại.” Lão tộc trưởng lạnh lùng trừng mắt, nhưng gia hỏa này nhắm mắt không nhìn thấy, mắt lạnh đối với y cũng không có tác dụng gì.

Thấy y vẫn luôn là bộ dạng không bạo lực không hợp tác, Lão tộc trưởng thở dài một hơi, sau đó tháo xuống một vòng đá từ cổ tay mình, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Chu Húc.

“Cái này là gì?” Chu Húc nhắm mắt sờ soạng thứ trong tay, “Này không phải là thứ ông vẫn luôn đeo ở cổ tay sao?”

“Hiện tại là của ngươi.” Lão tộc trưởng nhìn Chu Húc một cách từ ái hiếm khi có, đứa nhỏ lớn lên bên cạnh ông này, bởi vì mẹ của nó, trước giờ bản thân cũng chưa từng đối xử tốt.

Ở nơi mình không nhìn thấy, đứa nhỏ tự mình lớn lên, trưởng thành đến bộ dạng ông hoàn toàn không hiểu được.

Có lẽ là do sơ sót của mình, đứa nhỏ này càng ngày càng lệch lạc, cuối cùng tồn tại thành tai họa của toàn bộ Yêu giới.

“Ngươi trưởng thành rồi.” Lão tộc trưởng nhìn Chu Húc, để tay lên đầu y xoa xoa.

Chu Húc nghe xong cong môi cười, nụ cười này giống như là cợt nhả hơn là vui vẻ, “Ta đã trưởng thành từ vạn năm trước rồi.”

Lão tộc trưởng lắc đầu, “Hiện tại, toàn bộ tộc Khôi Chu đã giao cho ngươi, nó cùng ngươi vinh nhục cùng hưởng, tiến lui cùng với ngươi, vừa rồi ta đưa ngươi chính là tín vật.”

Chu Húc gật gật đầu, tiếp tục chơi vòng đá trong tay, “Hiện tại ông không sợ ta phá hư toàn bộ Yêu giới?”

Sợ sao? Đương nhiên sợ, nhưng mà ông già rồi, đã bắt đầu lực bất tòng tâm, ông cũng không phải là một yêu quái cường đại, sống đến bây giờ đã xem như tương đối lợi hại, chỉ có Chu Húc trước mặt ông mới đúng là tài năng trời ban*.

(*天纵之资 thiên túng chi tư: tài năng do trời ban, hình dung người này vô cùng có tài hoa, trí tuệ hơn người.)

Một vạn năm y vẫn trẻ tuổi khỏe mạnh, có lẽ một vạn năm hai vạn năm sau y vẫn còn sống như trước.

Không nhận được đáp lại Chu Húc cũng mặc kệ, y vui vẻ quay người cầm tín vật đưa đến trước mặt Thẩm Mộng như hiến vật quý.

“Thầy Thẩm anh xem, tôi đã trở thành tộc trưởng, hiện tại tôi có thể cầu hôn anh không?”

Thẩm Mộng đối với vật quý y hiến chính là rút ra khỏi lòng bàn tay y, “Thứ này rất quan trọng, không nên tùy tiện chơi bậy bạ.”

“Nhưng thầy Thẩm không phải người ngoài.” Chu Húc đặt mông ngồi xuống bàn, “Thầy Thẩm là lão bà của tôi.”

Lão tộc trưởng nhìn vài giây liền đứng dậy rời đi, không được, ở chỗ này xem càng lúc càng tức.

Trước khi Lão tộc trưởng tăng tốc rời đi Thẩm Mộng nói một câu: “Trễ một chút ta đến gặp ngài, có một số việc cần hỏi đến.”

Lão tộc trưởng không dám quay đầu lại, cũng không biết có nghe được hay không, nhưng này cũng không quan trọng, nghe không được Thẩm Mộng cũng phải đi qua lấy chút đồ.

Gỡ Chu Húc ra khỏi người mình giống như gỡ chó con, Thẩm Mộng tức giận nhìn người nào đó đôi mắt đã băng kín một tầng vải vẫn hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương chạy loạn khắp nơi.

“Không phải tôi bảo cậu ngồi yên một chỗ chờ tôi sao?”

“Đúng vậy.” Chu Húc vui vẻ trả lời, “Nhưng mà tôi không muốn chờ anh về, tôi không thích quá bị động.”

Thẩm Mộng gật gật đầu, “Cho nên cậu liền trực tiếp theo đuôi?”

“Đúng vậy.” Chu Húc ngẩng đầu lên, vải trắng dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, “Nếu có một ngày đột nhiên không thấy thầy Thẩm, tôi cũng sẽ không đợi ở một chỗ, tôi sẽ đi tìm anh, không ngừng không nghỉ, nhất định có thể tìm được.”

“Tôi mới không thèm ở lại chỗ này không làm gì.” Chu Húc gật gù, “Ừm, chính là như vậy.”

Thẩm Mộng dừng lại, một lúc sau hắn mới lên tiếng, “Tôi sẽ không đột nhiên biến mất không thấy.”

“Đây cũng không phải là chuyện hiện tại có thể nói chắc chắn.” Chu Húc nhảy xuống khỏi mặt bàn, “Thầy Thẩm dẫn tôi về đi, chỗ này lạnh quá, tôi muốn về mặc áo.”

Thẩm Mộng vẫn là cảm thấy Chu Húc có mưu đồ khác, y không ngừng nói yêu mình, nói thích mình cũng là vì trải đệm cho âm mưu lúc sau, con nhện này am hiểu làm tê liệt người khác nhất, trước nay đều là vì khiến cho kế hoạch của mình thành công.

Vĩnh viễn không nên tin bất luận một câu nào của người này đã trở thành tín điều* của Thẩm Mộng.

(*信条 điều đặt ra để tin theo.)

Nếu như không phải gia hỏa này thật sự liều mạng cứu hắn, nếu như không phải từng tiếng yêu ở sâu trong đáy lòng y, Thẩm Mộng còn sẽ tiếp tục cho rằng như vậy.

Khi hắn bỏ qua thành kiến cùng hoài nghi, Chu Húc hiện lên trước mặt hắn mới là Chu Húc hoàn chỉnh cũng đủ lực hấp dẫn.

Kỳ lạ hơn người nào hết, Thẩm Mộng trước giờ chưa từng gặp qua một người hoặc là yêu có cá tính rõ ràng dứt khoát như vậy, có người nói, bước đầu tiên của luân hãm đó chính là đặc biệt, Chu Húc đã sớm đủ tư cách ở trên thang đặc biệt.

Đương nhiên, cũng không phải nói chính là luân hãm, hắn chỉ là có chút hảo cảm như vậy mà thôi.

Khi hắn ở trong cái kén không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể chờ người bên ngoài tới cứu, thời điểm người này phi thường nỗ lực dùng hết sức lực toàn thân lột ra cái kén này, phần hảo cảm này đã đạt tới cực hạn.

Ân cứu mạng không thể báo đáp, đành phải lấy thân báo đáp. Mặc dù chỉ là lời nói vui, nhưng thực tế còn có chút lãng mạn.

Phì, không cần nói cho y, hiện tại còn chưa thích hợp.

“Thầy Thẩm, tôi dẫn anh đến phòng của tôi, tôi bài trí tương đối thú vị, nhất định anh sẽ thích!” Chu Húc cười nói: “Đương nhiên hiện tại tôi không nhìn thấy, cho dù thầy Thẩm chưa từng đi cũng nhất định có thể dẫn tôi về.”

“Ha,” Thẩm Mộng lên tiếng, “Không phải cậu nên là nhắm mắt cũng có thể trở về đối với nơi này sao?”

“Như vậy thật không tốt.” Chu Húc không biết xấu hổ nói, “Không thể để cho thầy Thẩm dắt tôi đi, cái này chẳng phải quá tàn nhẫn sao!”

“Tôi thấy cậu hiện tại đã đủ không biết xấu hổ.”

“Vậy thầy Thẩm xem như tôi thật sự không biết đường trở về đi? Thật sự, anh nhìn mắt tôi xem.”

“Thật có lỗi mắt cậu quấn vải tôi không nhìn thấy.”

“Thời điểm xuân về hoa nở, cũng nên làm một số chuyện phải làm trong mùa xuân.” Chu Húc cười khanh khách không ngừng, “Tiểu Hồ điệp, thời kỳ động dục của anh là vào lúc nào vậy?”

Thẩm Mộng... Thẩm Mộng cảm thấy, vẫn là đánh gia hỏa này một trận thôi.

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ