Saved Font

Trước/70Sau

Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Căn phòng của Chu Húc cũng không có gì đẹp mắt, chính là một căn phòng bình thường với đủ loại đồ ngổn ngang, sau khi đặt người này xuống giường Thẩm Mộng còn không tìm ra cả một cái ghế để ngồi.

Bị buộc bất đắc dĩ Thẩm Mộng đành phải ngồi xuống giường, nhìn đống bừa bãi xung quanh.

“Thầy Thẩm có thích phòng của tôi không?” Chu Húc còn đặc biệt không có ánh mắt mà duỗi tay giật giật tay áo của hắn, một bộ dạng khoe khoang.

Thẩm Mộng nghe xong nhìn đống đồ sưu tầm của y một vòng, đủ loại đồ vật hiếm lạ chính hắn cũng không nghĩ tới có thể đặt được ở trong phòng, một lúc sau Thẩm Mộng mới mở miệng nói: “Không tính thích, còn rất… kỳ lạ.”

Vừa dứt lời Chu Húc liền cười ghé vào giường, tay kia còn đang nắm cổ tay Thẩm Mộng.

“Cậu cười cái gì?” Thẩm Mộng kéo người dậy, “Là cậu bảo tôi nói.”

Chu Húc cười đến chảy nước mắt, y tựa trán vào vai Thẩm Mộng, duỗi tay sờ sờ miếng vải trắng bị nước mắt mình thấm ướt, tiếp đó y mới nói, “Nếu là thầy Thẩm của trước đây, anh chỉ sẽ cảm thấy tôi phiền, thậm chí trực tiếp bảo tôi cút.”

“Nhưng thầy Thẩm hiện tại không chỉ không làm những thứ đó, còn an ủi tôi.”

Chu Húc ngẩng đầu, “Cho nên thầy Thẩm, anh thay đổi, có phải, anh cũng thích tôi hay không.”

Thẩm Mộng thở dài, xoay mặt Chu Húc hướng về phía mình, “Tôi ở chỗ này, cậu nhìn chính là không khí.”

“Ồ.” Chu Húc vô cùng bình tĩnh nghiêng đầu về bên này, “Hiện tại thế nào?”

“Lại chuyển qua kia một chút.”

Chu Húc nghe xong cúi đầu xuống, nắn bóp mặt mình một cách tức giận, “Tiểu Hồ điệp không được nói sang chuyện khác! Anh như vậy rất khả nghi anh có biết không?”

“Ồ?” Thẩm Mộng duỗi tay nắm mái tóc đen dài của y lên, quấn lọn tóc giữa những ngón tay, hắn nhìn Chu Húc đầy hứng thú, “Vậy cậu cảm thấy tôi đây không khả nghi thì sẽ làm thế nào nói thế nào?”

“Đương nhiên là sẽ đánh tôi ra, sau đó cười nhạo tôi không nên mơ mộng hão huyền.”

Thẩm Mộng gật gật đầu, hắn gập ngón tay gõ một cái vào trán Chu Húc, tiếp theo tùy tiện lặp lại, “Không nên mơ mộng hão huyền.”

Chu Húc ngẩn người, mấy giây sau y mới nhớ tới đưa tay sờ sờ trán mình, miệng hơi mở ra.

“Này, thầy Thẩm, đây cũng không phải là từ chối, là tán tỉnh đó!”

Thẩm Mộng trợn trắng mắt, thở dài một hơi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nói tôi khả nghi, làm chuyện cậu nói không khả nghi cậu còn nói là tôi tán tỉnh, sao cậu lại phiền như vậy.”

Dùng tay che mặt, Chu Húc rốt cuộc nhận ra Thẩm Mộng đây là hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề một cách chính diện.

“Thật quá giảo hoạt, thầy Thẩm anh không phải là bướm, là hồ ly biến thành đi!”

Tưởng tượng tạo hình của hồ ly, cùng với hồ ly mình biết ở vạn năm trước, sắc mặt Thẩm Mộng âm trầm, “Tôi chán ghét hồ ly.”

“Vì sao?”

“Mùi rất nặng.”

Chu Húc trầm mặc một hồi, tiếp theo y ngửi ngửi mùi trên thân thể mình, “Trên người tôi cũng có mùi, thầy Thẩm sẽ không ghét bỏ tôi chứ.”

“Không giống nhau.” Thẩm Mộng lười biếng nhìn y, “Hồ ly rất hôi, tuy rằng mùi trên người cậu rất kỳ quái, nhưng là một loại mùi thơm, hơn nữa rất nhạt, lúc không bị thương căn bản không ngửi thấy.”

“Ồ.” Chu Húc gật gật đầu, tiếp theo nhỏ giọng lầm bầm, “Còn nói không thích tôi, ngay cả mùi cũng không ngại.”

Duỗi tay ấn người vào trong chăn, Thẩm Mộng hừ một tiếng, “Cậu tỉnh táo một chút.”

Chu Húc vùng vẫy trên giường, “Thầy Thẩm anh buông tay, tôi biết rồi, tôi tỉnh táo!”

Lôi người ra, Thẩm Mộng gõ gõ giường, “Đừng làm loạn nữa, tôi cho cậu sắp xếp lại tin tức cậu biết giao cho tôi, cậu đã sắp xếp xong chưa?”

Chu Húc nghiêng người một tay chống đầu, “Viết là không có khả năng viết, nếu không tôi nói miệng cho thầy Thẩm đi.”

“Cũng được.” Thẩm Mộng nhìn y, “Nói đi, tôi nghe.”

Chu Húc cong môi, y ghé sát vào Thẩm Mộng mới mở miệng, “Được thôi tôi biết rồi, phải nói chính sự.”

“Tộc Quỷ là một chủng tộc rất kỳ quái, bọn họ không sợ rét lạnh, lực lượng khống chế của bản thân đều là thiên về âm u hắc ám, phần sau chính anh cũng đã biết, bọn họ trời sinh mang theo một phần sức mạnh có thể khiến cảm xúc của người hoặc yêu phóng đại đến cực đoan.”

Thẩm Mộng hỏi: “Cậu nói đến chỗ tôi chưa biết được không?”

Chu Húc gật đầu, “Anh không biết, tôi nghĩ một chút, ví dụ như nhược điểm của tộc Quỷ?”

Nhược điểm của bọn họ còn rất dễ tìm, đó chính là thân thể suy nhược, ở phương diện cận chiến chính là gà ốm, không hề có sức chống đỡ đối với đồ vật không tồn tại, ví dụ như ảo cảnh, Chu Húc có thể dựa vào may mắn đi ra khỏi mê cung của Mộng ĐIệp.

Bọn họ ắt sẽ bị lạc đến tử vong, hóa thành xương trắng.

Đương nhiên còn có điểm quan trọng nhất, “Bọn họ sợ lửa.”

“Sợ lửa?” Thẩm Mộng nhíu mày, cảm thấy không hợp lắm, “Nếu như bọn họ sợ lửa mà nói, không ít yêu quái ở Yêu giới có thuộc tính là hỏa.”

Chu Húc lắc đầu, “Không phải không phải, bọn họ sợ lửa, nhưng không phải lửa thông thường, loại lực lượng âm u lạnh lẽo của bọn họ sợ chính là ngọn lửa tương đối kỳ quái, ví dụ như lửa đốt của tộc Hỏa Phượng.”

Đáng tiếc tộc Hỏa Phượng đã sớm bị diệt, chỉ còn có duy nhất Thẩm Mộng là có huyết mạch của Hỏa Phượng.

“Có đôi khi tôi cảm thấy tiểu Hồ Điệp thật sự là đại sát khí do trời cao tạo ra.” Chu Húc cắn móng tay mình, “Tộc Quỷ sợ nhất Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng, bọn họ phí hết tâm tư trả một cái giá thật lớn để khiến cho hai tộc này bị diệt, nhưng cuối cùng thầy Thẩm vẫn còn sống tới hiện tại.”

Thẩm Mộng trầm mặt một lúc, “May mắn.”

“Ài… nói không chừng không phải may mắn.” rột rột, Chu Húc cắn đứt móng tay mình, “Một vạn năm này tôi chưa từng nghĩ tới trên thế giới này vẫn còn huyết mạch của Tứ đại Yêu tộc còn sót lại.”

“Nhưng đợi đến khi tộc Quỷ sắp đi ra, thầy Thẩm liền xuất hiện rồi.” Chu Húc nói xong hưng phấn ngồi dậy, “Anh xem, đây là duyên phận trời ban cho chúng ta!”

Ấn người trở lại giường, “Được rồi, ngoài cái này ra không còn cái gì khác muốn nói với tôi sao?”

“Cái khác?” Chu Húc nằm im trên giường, “Tôi từng nói với anh, tôi đây có một Thánh vật, anh còn nhớ không?”

Đương nhiên nhớ rõ, khi bọn họ còn ở nhân giới y liền nói mình có thể khôi phục sách Luân Hoàn, bởi vì trong tay y có Thánh khí, lúc ấy Thẩm Mộng cũng không để ý, Yêu Hoàng giao Thánh vật cho y nhất định là có lý do của mình.

“Thánh vật trong tay cậu là gì?”

Chu Húc nắm tay, nhìn qua có chút đắc ý, “Giống như anh nghĩ, là đá Công đức!”

Thẩm Mộng nhướng mày, “Thánh khí căn cứ thời gian có thể tích góp năng lượng? Nói như vậy quả thật có thể khôi phục sách Luân Hoàn, cậu cầm cũng đã vạn năm rồi, lực lượng của thứ kia có thể tích lũy không ít.”

Chu Húc ồ một tiếng, “Đúng vậy, một sách Luân Hoàn nho nhỏ hoàn toàn không có vấn đề gì!”

“Cho nên đồ đâu?”

“Tôi cũng đã nói, tôi giấu nó vào trong thân thể của một người.” Chu Húc giãy giụa rời giường, “Anh tuyệt đối không thể tưởng được tôi giấu nó ở trong thân thể của người nào!”

Thẩm Mộng nhướng mày, “Không phải tôi là được.”

“Nói đùa gì vậy, sao có thể là thầy Thẩm.” Chu Húc nhếch môi, “Tôi cho anh biết, tôi giấu nó trong thân thể của Yêu Hoàng.”

Thẩm Mộng trầm mặc một lúc, “Tôi nhớ cậu đã từng nói với tôi, Yêu Hoàng tự sát.”

“Đúng vậy.” Chu Húc vòng qua người Thẩm Mộng, “Tôi chỉ nói là ông ta tự sát, cũng không phải nói ông ta đã chết, cho dù là tự sát cũng có thể tự sát không thành!”

“Vậy ông ta có biết cậu lấy oán trả ơn, nhét Thánh vật ông ta đưa vào trong thân thể của ông ta không?”

Chu Húc bật cười, “Tôi thích cách nói này của anh, đương nhiên không có khả năng nói cho ông ta biết! Nói cho ông ta biết ông ta không quật chết tôi mới lạ, cũng không biết hiện tại đá Công Đức đã đến nơi nào, tôi làm một pháp trận trên nó, nhưng khoảng thời gian trước bị cắt đứt liên hệ rồi.”

“Cậu không chỉ nhét Đá Công Đức vào thân thể Yêu Hoàng, hiện tại còn làm mất nó!”

Chu Húc xua xua tay, “Ai nha không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”

Mấy đại Thánh khí của Yêu tộc đều có công dụng của chính mình, bọn chúng đều có một loại sức mạnh cường đại mọi người đều biết, chỉ riêng Đá Công Đức, ngoại trừ biết được Đá Công Đức dựa vào thời gian tích lũy sức mạnh, cái gì cũng không rõ ràng lắm.

Nghe vào rất gân gà*, nhưng không người nào dám coi thường.

(*鸡肋 kê lặc: chỉ thứ không có giá trị không có ý nghĩa nhưng không đành lòng vứt bỏ, cũng chỉ thân thể gầy yếu.)

Đồ vật có thể xưng là Thánh khí, tuyệt đối có chỗ có thể được khen ngợi.

Mắt thấy Chu Húc một bên lẩm bẩm một bên đang thử gì đó, nghĩ cũng biết y là đang tìm Đá Công Đức bị mình ném mất, Thẩm Mộng xoay người định đi, phòng cũng xem xong rồi, là lúc nào việc chính.

Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Chu Húc dừng ngón tay, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mộng.

“Thầy Thẩm muốn đi sao?”

“Tốt nhất là cậu nên dưỡng thương, tôi còn cần đi xác định một vài chuyện.”

Chu Húc gật đầu, “Nói cũng đúng, cần phải tìm ra nằm vùng cùng tổ chức bị xâm nhập.”

“Chính là như vậy.” Thẩm Mộng nói: “Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong*, phải lấp lỗ lại thủng của Yêu giới rồi mới nói đến tộc Quỷ, dù sao bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đi ra như vậy.”

(*攘外必先安内 nhương ngoại tất tiên an nội.)

Chu Húc gật gật đầu, “Ý tưởng rất tốt, nhưng thực tế có thể áp dụng lại không quá lớn, bọn họ ẩn nấp khá lâu, có lẫn đến vị trí cao, anh lại là người mới tới, tuyệt đối sẽ rất khó khăn.”

“Tôi cũng đã nghĩ tới cái này, khó khăn cũng không có cách nào, cần thiết làm.”

Thõng tay, Chu Húc rất bất đắc dĩ, “Ý của tôi là cầu tôi đi, tôi sẽ giúp anh.”

“Hiện tại tôi chính là tộc trưởng của tộc Khôi Chu, tôi còn là yêu quái mạnh nhất Yêu giới, chỉ cần có tôi ủng hộ mọi hổ giấy đều không thể tồn tại được!” Chu Húc đập giường, “Tôi rất có ích!”

“Vâng vâng vâng.” Thẩm Mộng bất đắc dĩ nhìn y, “Không ai có ích hơn cậu.”

Lúc này Chu Húc mới thỏa mãn gật đầu, “Tôi sẽ dọn dẹp tất cả chướng ngại vì anh, anh chỉ cần tiến lên phía trước là được rồi!”

Nhìn người này khó được lúc nói nghiêm túc như vậy, Thẩm Mộng lại cảm thấy thú vị, mặc kệ y nói thật hay là đang nói chơi mà thôi, lời này nói ra đều khiến người rất cảm động.

Đợi trong chốc lát cũng không nghe thấy Thẩm Mộng nói chuyện, Chu Húc ôm gối lệch người ngã xuống giường, khôi phục lại bộ dạng cà lơ cà phất vốn có của y.

“Được rồi, thầy Thẩm, có rảnh ngủ chung đi.”

Thẩm Mộng nhìn y, “Ngủ cái giường nhỏ xíu của cậu sao?”

“Thì ra thầy Thẩm muốn ngủ chung với tôi.” Chu Húc gật gật đầu, “Tôi đây liền liều mình bồi quân tử, nhất định đổi một cái giường lớn, sau đó quét chiếu* đón chào, cho nên, buổi tối ngủ cùng một chỗ?”

(*Nguyên văn 扫榻 tảo tháp: quét dọn giường chiếu đón khách.)

“Đương nhiên tôi nói ngủ chính là ngủ, tuyệt đối không phải những thứ khác! Nhưng thầy Thẩm muốn làm mà nói, tôi cũng không có bất kỳ vấn đề gì!”

“Tôi không muốn.” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Cậu cũng không muốn.”

“Tôi còn rất muốn.”

“Lặp lại lần nữa?”

Chu Húc bĩu môi có chút không cam tâm tình nguyện, “Được rồi, tôi không muốn.”

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư