Saved Font

Trước/257Sau

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 85: Thịnh Hội Bách Đan.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
aChương 85: : Thịnh hội bách đan.

“Chuyện gì?”

Trác Phàm quay đầu lại, nhìn qua mỹ nhân kiều diễm, ánh mắt không một gợn sóng. Nhưng Tống Thiến bị Trác Phàm nhìn chăm chú thì gương mặt không khỏi ửng đỏ, không được tự nhiên khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Không biết đại danh tôn tính tiểu huynh đệ là gì, hôm nay có ân cứu mạng, ngày sau Tống gia chúng ta nhất định sẽ báo đáp!”

“Không cần!” Trác Phàm lạnh lùng nói, muốn quay người đi.

Tống Thiến sững sờ, nhìn vào bóng dáng hắn thật chăm chú, trong lòng không biết vì sao lại có chút mất mát. Trong gia tộc thì nàng ta cũng được coi là mỹ nhân trong vòng bán kính một trăm dặm không có ai đẹp hơn, nam nhân nào nhìn thấy nàng ta mà không thất hồn lạc phách.

Nhưng bây giờ, ở trong mắt Trác Phàm, nàng ta cũng giống như không khí, điều này khiến nội tâm nàng ta có chút cảm giác bất mãn không phục.

Tống Thiến ba chân bốn cẳng chạy lên trước Trác Phàm, vươn tay chặn đường hắn.

Trác Phàm không rõ nàng ta có ý gì, lông mày nhíu lại, thờ ơ nói: “Còn có chuyện gì à?”

Cái tên ngốc này!

Tống Thiến thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười quyến rũ: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi muốn đi nơi nào vậy?”

“Không liên quan đến ngươi!” Trác Phàm lạnh lùng quát, không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, vòng qua nàng ta tiếp tục tiến lên. Gương mặt Tống Thiến co giật, nàng ta vội vàng hét lớn: “Chúng ta muốn đến Hoa Vũ Thành tham gia thịnh hội bách đan, không biết tiểu huynh đệ có phải cũng tiện đường hay không?”

Cước bộ Trác Phàm chợt dừng, chậm rãi xoay người, nhíu mày nói: “Hoa Vũ Thành..., nơi đặt tổng lâu của Hoa Vũ Lâu, Ngự hạ bảy thế gia?”

“Đúng vậy!”

Tống Ngọc gật đầu trả lời, hắn bước nhanh lên trước cười nói: “Mỗi 10 năm Hoa Vũ Lâu sẽ tổ chức thịnh hội bách đan một lần, nếu trong gia tộc có luyện đan sư kỹ pháp cao minh hoặc là gia tộc có bí pháp luyện đan truyền thừa, đều sẽ đến để phân cao thấp. Nếu may mắn được Hoa Vũ Lâu nhìn trúng, thì sẽ được thu nhận làm gia tộc phụ thuộc, và được bảy thế gia che chở!”

Trác Phàm nghe lời này, không khỏi xoa mũi một cái, trong lòng suy nghĩ.

Nếu là thịnh hội bách đan, vậy chắc chắn sẽ tập trung rất nhiều dược liệu hiếm, có lẽ ở đó có thể tìm được thiên tài địa bảo gì đó giúp viên kia trứng khôi phục sự sống.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên taọ thành một độ cong thần bí, nhìn hai người kia nói: “Bị hai vị nói vậy, tại hạ cũng tò mò muốn biết thịnh hội bách đan này như thế nào.”

“Vậy thì quá tốt, hay là chúng ta đi chung đi.” Tống Thiến nghe hắn nói vậy, lập tức vui mừng quá đỗi, vui vẻ kêu lên.

Trác Phàm mỉm cười gật đầu, dù sao hắn cũng phải vào trong phạm vi thế lực của bảy thế gia, có cái thân phận để che giấu cũng tốt hơn. Thẳng thắn thì trà trộn vào Tống gia, giả vờ là một thành viên của Tống gia cũng rất tốt.

Mà hai tỉ đệ Tống gia thấy hắn đồng ý thì càng cao hứng. Dù sao, với thực lực của Trác Phàm, bọn họ đi đường cũng xem như có người bảo hộ.

“Đúng rồi, không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ là gì?”

“À, Lạc Phàm!” Trác Phàm sờ mũi, cười khẽ thành tiếng.

Bây giờ hắn cũng không dám đem tên của mình rêu rao khắp nơi, qua chuyện ở Thanh Minh Thành, hiện tại phỏng chừng toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc, chỉ còn một vài người là không biết đến tên của hắn.

Vả lại hắn vốn chính là quản gia của Lạc gia, mượn dùng cái họ của Lạc gia cũng thuận lý thành chương mà nhỉ.

“Tống Thiến, Tống Ngọc!” Hai tỷ đệ cùng ôm quyền, cười nói.

Tiếp theo đó, Trác Phàm đi theo hai tỷ đệ Tống gia. Đệ đệ Tống Ngọc ngồi phía trước đánh xe ngựa, tỷ tỷ Tống Thiến và Trác Phàm thì ngồi trong xe ngựa, còn có đủ loại dụng cụ luyện đan và dược liệu được đặt ở hai bên.

Chỉ có điều những dược liệu tầm thường thấp kém đó Trác Phàm đều thấy chướng mắt.

Trên đường, đôi mắt to tròn của Tống Thiến đều vẫn luôn nhìn chằm chằm Trác Phàm không chớp mắt, nhìn đến mức hắn không còn tâm tư tu luyện, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đặc biệt lúng túng.

Nhưng mỗi khi thấy cảnh này, Tống Thiến sẽ bật cười, trên mặt vô duyên vô cớ ửng hồng lên.

Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, cô nương này là có bệnh hay là kẻ mê trai vậy, sớm biết thế lão tử đã không cùng đồng hành bọn hắn rồi.

Kết quả suốt chặng đường Trác Phàm đều đóng vai động vật trân quý, bị Tống Thiến chằm chằm một đường. Hắn nhiều lần muốn đổi chỗ với Tống Ngọc ra đánh xe ngựa, nhưng luôn bị tiểu tử kia phóng khoáng nhét lại vào trong xe, để hắn tiếp tục hưởng thụ dày vò của vị thiếu nữ đang xuân tâm nóng bỏng.

Cứ như vậy được tầm nửa tháng sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một cửa thành. Tống Ngọc ghìm cương ngựa, cười to nói: “Lạc huynh đệ, tỷ tỷ, chúng ta đến rồi.”

“Móe cuối cùng cũng đến nơi!” Trác Phàm vui vẻ cực kỳ, hắn như con khỉ nhanh nhẹn xuống khỏi xe ngựa trong nháy mắt, thoát khỏi chuyện bị cặp mắt to ngập nước kia thiêu đốt. Thế nhưng khi nhìn thấy cổng thành kia, hắn lại nhướng mày, mắng to: “Hoa Vũ Thành ở chỗ éo nào, con mẹ nó ngươi đang đùa ta à?”

Phía trên Cổng thành chính, khắc ba chữ to tướng: “Lan Lăng thành!”

Nơi này không thuộc về phạm vi thế lực của bất kỳ một thế gia nào trong bảy thế gia, mà chính là khu vực do hoàng thất khống chế.

“Ha ha ha... Lạc huynh đệ đừng nóng vội, trong thành Lan Lăng có thế giao của cha ta. Chúng ta sẽ vào trong thành mua một số dược liệu trân quý trước, sau đó đến thịnh hội bách đan, mới có thêm nhiều cơ hội để chiếm được ưu ái của Hoa Vũ Lâu.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tống Ngọc, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than một tiếng.

Ôi, lại phải tiếp tục chịu tội.

Tống Thiến vén rèm xe, từ trong xe nhảy ra, như nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng ta trợn mắt nguýt hắn một cái nói: “Đi chung với ta ngươi khó chịu lắm à?”

Trác Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, giữ im lặng.

Nhưng Tống Ngọc lại cười lớn, nhìn Trác Phàm với ánh mắt là một người nam nhân thì đều hiểu rồi nở nụ cười thô bỉ: “Lạc huynh đệ, ta biết tâm tư của huynh. Ta cũng như huynh, rất muốn lập tức đi đến Hoa Vũ Thành. Nghe nói mười lăm vị lâu chủ của Hoa Vũ Lâu, mỗi người đều đẹp như tiên nữ, nhất là tổng lâu chủ, Sở Khuynh Thành tiểu thư, càng là quốc sắc thiên hương, nàng được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vũ. Có thể liếc nhìn nàng một cái, ta chết cũng đáng.”

Trên mặt Tống Ngọc đầy sự say mê ngây ngất, như hiện tại đang nhìn thấy Sở Khuynh Thành ở trước mặt vậy. Nhưng đợi hắn lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của tỷ tỷ, thì khinh thường bĩu môi, nói với Trác Phàm: “Giống với tỷ tỷ ta cũng được coi mỹ nhân hiếm có, nhưng... Nam nhân mà, làm sao có thể vì một cái cây, mà từ bỏ cả cánh rừng đây, tỷ ấy cũng đâu phải là Sở Khuynh Thành?”

“Tiểu Ngọc, ngươi nói cái gì?”

Tống Thiến tựa hồ nghe được lời hắn ta nói, mặt mũi đầy giận dữ đuổi theo hắn ta, Tống Ngọc bị dọa vội vàng trốn tránh. Trác Phàm đứng bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai tỷ đệ này đứng là một đôi dở hơi, một người mê trai, một kẻ ngốc nghếch, lão tử phải nhanh cách xa bọn họ ra mới được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của lão tử.

“Thiến nhi!”

Đột nhiên, một tiếng gọi kinh hỉ vang lên, lúc này hai tỷ đệ kia mới lần lượt dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhưng vừa nhìn thấy người nọ, sắc mặt Tống Thiến lập tức cứng lại.

Người nọ là một công tử trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong, hơn hai mươi tuổi đã có thực lực Đoán Cốt tứ trọng, thật sự được xem như thanh niên tài giỏi tuấn tú. Thế nhưng nhìn hắn ta lại gần mình, Tống Thiến có chút xấu hổ gật đầu: “Thiên Lỗi ca!”

Sắc mặt Tống Ngọc cũng có chút cứng ngắc, chậm rãi chuyển ánh mắt qua Trác Phàm nói: “Hắn là Tề Thiên Lỗi, thiếu gia của Tề gia, thế gia đệ nhất Lan Lăng thành. Tề gia cùng Tống gia ta là thế giao, có điều bọn hắn là gia tộc nhị lưu, còn chúng ta chỉ là tam lưu. Cho nên, bọn họ vẫn luôn xem thường chúng ta. Nhưng còn Tề Thiên Lỗi thì mỗi lần nhìn thấy ta tỷ đều mê đắm...”

Trác Phàm khẽ giật mình, nhìn Tống gia tỷ đệ một chút, lại không khỏi thở dài, trong lòng vạn phần cảm khái.

Tống gia và Lạc gia đều tương tự nhau, chỉ là có Ma Hoàng hắn tương trợ nên Lạc gia đã hoàn toàn tiến tới con đường của nhất lưu thế gia. Thế nhưng Tống gia vẫn còn ở trong tình cảnh của tam lưu gia tộc phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Hây da, cùng người không cùng mệnh a!

“Thiến nhi, hắn là ai?”

Đột nhiên, sau khi vuốt ve tay thơm trắng nõn mềm mại của Tống Thiến, Tề Thiên Lỗi cuối cùng cũng có thời gian nhìn người khác. Hai mắt hắn nhìn qua Tống Ngọc khinh miệt, nhưng lúc quét đến Trác Phàm, lông mày hắn ta nhăn lại thật sâu, nổi lên địch ý không thèm che giấu.

“Lạc huynh đệ... Huynh ấy là bằng hữu của chúng ta.” Tống Thiến dường như khá sợ hãi Tề Thiên Lỗi, ngay cả giọng nói cũng run lên, nhưng nàng tâ vẫn muốn bảo vệ Trác Phàm, vội vàng lộ ra nụ cười quyến rũ, đổi chủ đề: “Đúng rồi, Thiên Lỗi, sao huynh biết hôm nay chúng ta đến?”

“Ta nhận được thư của Tống bá phụ, nên đoán được thời gian.”

Tề Thiên Lỗi tùy tiện qua loa trả lời, sau đó không để ý sự ngăn cản của Tống Thiến, sải bước tới trước mặt Trác Phàm, lạnh lùng nói: “Ngươi và Thiến nhi là quan hệ như thế nào?”

“Ah, Tề Đại Ca, huynh ấy là bằng hữu của ta...”

Bốp!

Tống Ngọc vừa định giải thích, lại bị Tề Thiên Lỗi trở tay quạt ngã xuống đất: “Lão tử không hỏi ngươi!”

Tiếp đó, Tề Thiên Lỗi lại nhìn Trác Phàm lần nữa, hằn học nói: “Nói mau, ngươi và Thiến nhi là quan hệ gì?”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, nhìn qua Tống Thiến đang vội vàng đỡ Tống Ngọc dậy, thấy bộ dáng hai người co rúm lại, hắn biết ngay bọn họ thường xuyên bị thiếu gia Tề gia này áp bách, không khỏi lộ ra tiếu dung tà dị.

“Dọc đoạn đường này, ta và Thiến nhi ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ, đến tận bây giờ mới xuống khỏi chiếc xe ngựa kia. Ngươi nói xem chúng ta là quan hệ như thế nào?”

Tống Thiến cực kỳ hoảng sợ, nàng ta vạn lần không nghĩ đến Trác Phàm luôn lạnh nhạt, nói năng thận trọng lại sẽ trả lời như vậy, đây rõ ràng là muốn chọc giận Tề Thiên Lỗi.

Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói xong đôi mắt Tề Thiên Lỗi trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, khí thế Đoán Cốt tứ trọng không ngừng phát ra.

“Súc vật đáng chết, hôm nay lão tử sẽ lấy mạng ngươi!” Tề Thiên Lỗi nổi giận gầm lên, lao về phía Trác Phàm.

Nhưng Trác Phàm không hề nhúc nhích, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Đột nhiên, vù một tiếng, một làn sóng dao động có thể nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiến lấy Trác Phàm làm trung tâm, ròi lan ra xung quanh trong nháy mắt.

Trong phút chốc, sát ý lạnh như băng quét qua tâm trí của tất cả người, lập tức khiến bọn họ run rảy không ngừng, bọn họ giống như tiểu bạch thỏ bị mãnh thú dọa choáng váng, không còn sức phản kháng.

Tề Thiên Lỗi đang vọt tới trước cũng trong chớp mắt này, dừng lại. Giống như đã chứng kiến cảnh tượng quỷ dị Địa Ngục Tu La, toàn thân Tề Thiên Lỗi đổ mồ hôi lạnh, rùng mình run rẩy, ngay cả sức để cử động một ngón tay cũng không có, sức lực gì đó đều biến mất không thấy đâu.

Về phần lửa giận vừa rồi, cũng trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.

Giết người bằng ý niệm, sức mạnh tuyệt đối của cao thủ Thần Chiếu cảnh.

Trác Phàm mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Thần Chiếu cảnh, cũng khoog thể dùng ý niệm giết người. Nhưng nguyên thần của hắn hiện tại đã đủ cường đại, lại tu luyện U Long quỷ ngâm trong Ma Sát Tam Tuyệt.

Cho dù không đạt tới cấp độ giết người bằng ý niệm, nhưng hoàn toàn có thể dùng uy áp của nguyên thần chấn nhiếp tất cả mọi người.

Thực lực dạng này, ngay cả cao thủ Thiên Huyền cũng tuyệt đối không sử dụng ra được. Thế nhưng, Trác Phàm là một trường hợp đặc biệt...

Chậm rãi đi tới chỗ Tề Thiên Lỗi, Tề Thiên Lỗi đã hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, lại không còn cử động được nữa. Trác Phàm chậm rãi ghé miệng sát bên tai hắn ta, nói khẽ: “Nhà ngươi lại trang bức (ra vẻ ta đây trâu bò) với lão tử, lão tử làm thịt ngươi!”

Bịch một tiếng, Tề Thiên Lỗi lập tức té ngã trên đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, bên dưới đã ướt một mảng lớn.

Tỷ đệ Tống gia nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người...

Trước/257Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vô Địch Y Tiên Chiến Thần