Saved Font

Trước/2347Sau

Đạo Quân

Chương 634: Chương 634: Bắt Nguồn Từ Âm Mưu, Nay Đã Thành Dương Mưu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 634: Bắt nguồn từ âm mưu, nay đã thành dương mưu

Dịch giả: Luna Wong

Đứng thẳng dậy xong, Cao Kiến Thành mời Ngưu Hữu Đạo đến ngồi xuống bên cạnh bàn trà.

Trước khi dâng trà, Phạm Chuyên mang cái hộp đã mua kia tới mở ra cho Ngưu Hữu Đạo xem, hỏi: “Đạo gia, có phải chính là cây trâm vàng này hay không?”

Ngưu Hữu Đạo lấy ra lật qua lật lại xem xét, gật đầu, “Không sai, chính là nó, không cần hộp quà đâu.” Xong quay qua giơ giơ cây trâm vàng trên tay cho Cao Kiến Thành xem, nói, “Thật sự xấu hổ, do thói quen không mang theo tiền trên người, lúc để ý nó lại không có tiền để trả, đành phải vay mượn tiền của Phạm quản gia mua, để cho Cao đại nhân chê cười rồi.”

Cao Kiến Thành cười ‘ha ha’ hai tiếng, lời giải thích này khiến hắn hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, bởi vì trên người hắn cơ bản cũng không có mang theo tiền, bình thường mua gì đều có người khác trả, nên đã thành thói quen, đôi khi gặp phải trục trặc thì cũng không khó lý giải, cười xong hỏi: “Đây là vật dụng của nữ tử, Đạo gia mua hẳn là để tặng người…?”

Cố ý nói chút chuyện phiếm cho sinh động bầu không khí, dù sao hai người cũng là lần đầu gặp mặt, nói chút chuyện phiếm có thể kéo khoảng cách lại gần chút, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn thì hơi cứng nhắc chút.

Ngưu Hữu Đạo vâng, “Mua tặng cho một người bằng hữu.”

Cao Kiến Thành: “Đồ vật tầm cỡ vầy làm sao xứng làm lễ vật của Đạo gia.” Quay đầu qua nói với Phạm Chuyên: “Trong khố phòng hình như còn có một số đồ trang sức quý giá, đem ra cho Đạo gia xem chút, xem coi có món nào Đạo gia ưa thích hay không.”

“Vâng!” Phạm Chuyên dạ đáp, đang tính rời đi, lại bị Ngưu Hữu Đạo khoát tay ngăn lại, “Đồ vật tặng cho bằng hữu, dùng tiền của chính mình mua sẽ thành tâm hơn, không cần phiền toái như vậy đâu.”

Cao Kiến Thành buồn bực, bộ cái này là của ngươi tự dùng tiền mua à? Này dường như là đi mượn của Cao phủ ta mua đi.

Người ta nói là mượn tiền, chẳng lẽ còn thật sự đi đòi người ta chút tiền ấy không bằng, 100 vạn cho được, còn quan tâm chút tiền ấy sao?

Đối với bách tính phổ thông mà nói, mười kim tệ có thể tùy tiện cung cấp đủ đủ cho một gia đình ăn dùng một năm có dư, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, chút tiền ấy quay đầu liền có thể quên.

Bất quá nếu người ta đã nói như vậy, đều không phải là người thiếu chút tiền, chỉ là lễ mọn, người ta không cần thì cũng liền không tiếp tục miễn cưỡng nữa, quá mức miễn cưỡng trái lại thành ra nghĩ nhiều, đành phải thôi.

Cao Kiến Thành lại nhìn lướt cây trâm vàng kia nhiều thêm chút, trong lòng suy nghĩ, hồi nữa bảo quản gia đi mua thêm một chiếc giống vậy về xem thử, xem xem phải chăng có kỳ lạ gì khác hay không.

Trước mắt không tiện cầm xem kỹ, Cao Kiến Thành hỏi vào vấn đề chính, “Đạo gia lần này đến, là có gì phân phó?”

“Nào dám phân phó gì Cao đại nhân.” Ngưu Hữu Đạo không lấy cái hộp, chỉ thuận tay nhét cây trâm vàng vào trong tay áo, nói: “Lần này đến là có việc muốn thỉnh giáo Cao đại nhân.”

Phạm Chuyên thu cái hộp quà đem đặt sang một bên, quay đầu lại đổ nước châm trà cho hai người, kiêm dự thính luôn.

Cao Kiến Thành lộ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, “Đạo gia cứ nói đừng ngại, Cao mỗ rửa tai lắng nghe.”

Ngưu Hữu Đạo: “Trước mặt minh nhân không nói lời ám muội, ta cũng liền không quanh co lòng vòng.”

Cao Kiến Thành gật đầu, đưa tay ra hiệu mời nói.

Ngưu Hữu Đạo cũng không tị hiềm Phạm Chuyên, có thể để cho Phạm Chuyên bí mật đến Nhà Tranh sơn trang tìm mình đàm phán, có thể thấy được đây tuyệt đối là tâm phúc của Cao Kiến Thành, bèn nói “Thư tín lần trước Cao đại nhân gửi ta đã xem, tình huống giảng giải rất rõ ràng, trong thư có chỗ nhắc đến, triều đình tính chuẩn bị để Nam Châu đi tiêu diệt phản quân, không biết Cao đại nhân còn nhớ chứ?”

Cao Kiến Thành gật đầu, lại đưa tay mời đối phương dùng trà, “Có phải Đạo gia đang cảm thấy kỳ quái, là vì sao lại chậm chạp không có hạ chỉ bắt Nam Châu xuất chinh phải không?”

Ngưu Hữu Đạo vốn không phải hỏi về vấn đề này, đối phương nhắc đến, hắn cũng nguyện ý rửa tai lắng nghe, “Xin lắng nghe.”

Cao Kiến Thành: “Có liên quan đến thế cục trước mắt, thế cục trước mắt này là ngay từ đầu làm sao cũng không có ai nghĩ tới, tu sĩ chư quốc cơ hồ đều bị cuốn vào, ngoại trừ Yến Triệu ra, song phương còn lại đều cử người đi phá hoại vật tư cung cấp duy trì cho phe bên kia, tử thương thảm trọng, cơ hồ mỗi ngày đều có tu sĩ chiến tử, trong khoảng thời gian đầu đến nay, quả thực đã tử thương không ít. Tây tam quốc ở cách thật xa lại nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như vậy, rất ngoài ý muốn. Đạo gia có thể minh bạch thâm ý trong lời nói của Cao mỗ chứ?”

Ngưu Hữu Đạo híp mắt nói: “Có người đang cố ý mượn cơ hội tiêu hao lực lượng tu sĩ?”

Cao Kiến Thành: “Đạo gia cũng là tu sĩ, có mấy lời vốn không nên nói ở trước mặt Đạo gia, nhưng Đạo gia không phải người ngoài, Cao mỗ tự nhiên là biết gì nhanh nói đó. Đạo gia minh giám, vừa nghe là biết ngay, không sai, tây tam quốc tận lực duy trì thế cục biến hóa ngoài dự liệu này, phía Hàn Tống bên kia có người tựa hồ cũng tâm thần lĩnh hội, cũng ngấm ngầm bắt tay, đại quân áp cảnh lại chậm chạp không tiến đánh, cố ý giằng co, tam đại phái Yến quốc gặp được cơ hội có thể tiêu hao được thực lực đối thủ, tự nhiên cũng vui vẻ ‘hỗ trợ’, trước mắt há lại để cho nhân mã Nam Châu Đạo gia đi ra phá cục?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chư quốc liền không sợ các phái nhìn thấu, sau đi tìm bọn hắn tính sổ sách sao?”

Cao Kiến Thành: “Tính sổ sách gì, sổ sách này tính thế nào? Đằng Đông nói, nội bộ Yến quốc chưa rối loạn, đối mặt mấy trăm vạn đại quân Yến quốc, không thể mạo muội tiến công, sơ sẩy một cái là sẽ tự đạp vào chân mình, nếu tu sĩ Hàn Tống không tin, đại quân bại một trận nho nhỏ còn không phải dễ dàng sao? Tự nhiên tu sĩ Hàn Tống sẽ tin ngay, không còn dám mạo hiểm nữa. Đằng Tây thì nói, một khi Yến quốc chiến bại, bị chia cắt, Hàn Tống ăn vào sẽ phát triển an toàn, hậu quả khó mà lường được.”

“Mắt thấy nội bộ Yến quốc sắp sửa loạn thành bầy, mắt thấy thịt mỡ nằm ngay bên miệng, mắt thấy thịt đã nấu chín sắp nuốt vào được, chẳng lẽ đi ngồi yên nhìn Yến quốc từ từ bình định xong xuôi nội bộ? Tu sĩ Hàn Tống có thể ngừng lại không tiếp tục đầu nhập nhân thủ vào nữa? Đằng Đông không dừng tay, làm cũng đã làm, đằng Tây cũng không thể nhìn những gì đã bỏ ra trước đó thành hi sinh vô ích, cũng chỉ có thể tiếp tục nhồi vào tiếp tục chơi tiếp, không chơi đến tình trạng chính mình cũng nuốt không trôi, là sẽ không dừng tay.”

“Tình thế phát triển thuận theo tự nhiên, đến nước này thì nhìn thấu được cái gì? Tha thứ cho ta nói thẳng, chơi loại thủ đoạn này, những tu sĩ tinh lực đầu não chủ yếu chỉ dùng cho tu luyện, chưa hẳn ăn được những người thế tục trường kỳ hao tổn tâm tư, chìm đắm trong đạo này. Việc này bắt nguồn từ âm mưu, nay đã thành dương mưu, phía sau khẳng định có cao nhân đang thiết cục, không phải vậy nó sẽ không thể trở thành dạng này.”

Đứng bên cạnh dự thính Phạm Chuyên lặng lẽ liếc Cao Kiến Thành một chút, lão gia nói những lời này tựa hồ như cố ý muốn gieo vào lòng Ngưu Hữu Đạo rằng giá trị lợi dụng của bản thân mình là ở đâu.

Nghe được lần ngôn luận này, chính bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không thừa nhận, đúng vậy, nhìn thấu cái gì? Hắn từ đầu tới cuối cũng đều không có ý thức được mưu đồ ở phía sau chuyện này, vẫn cho tất cả là chủ mưu chiếm đoạt địa bàn, vậy thì từ đâu mà nhìn với thấu?

Hơi lặng yên chút xong, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cao đại nhân nói có cao nhân đang làm cục, không biết là chỉ vị nào?”

Cao Kiến Thành lắc đầu: “Nhìn tình huống tu sĩ tiêu hao, có lẽ không có liên quan gì tới Yến Triệu, vậy thì nếu không phải là do nhóm phe đằng Đông thì chính là do nhóm phe đằng Tây kia, hoặc là do. . .” Hắn đưa tay chỉ chỉ lên trời.

Nghe hắn nói kiểu này, trong đầu Ngưu Hữu Đạo hiện lên một người, âm thầm nghĩ suy một chút, là hắn sao?

Sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cứ tiếp tục tiêu hao tiếp xuống, chẳng phải là sẽ tiêu hao thực lực bổn quốc mất?”

Cao Kiến Thành mỉm cười: “Chưa nói tiêu hao tới cái gì, thực sự không được, thì cùng lắm không đánh nữa. Đối với chư quốc mà nói, đoạt địa bàn mặc dù quan trọng, nhưng lại không trên được cân bằng thế lực. Tu sĩ dù thực lực có lại cao hơn. . .” Lại đưa tay chỉ chỉ trời, “Chỉ bằng mỗi mấy vị kia liền có thể khống chế được thiên hạ sao? Dựa vào bản thân mỗi mấy vị kia thôi sẽ làm không được bao nhiêu sự tình, phía dưới dù sao cũng phải có người làm việc giúp. Cùng lý do này, đây là thiên hạ của tu sĩ, thế nhưng người chấp chưởng đại quyền thế tục chư quốc cũng muốn nghĩ tới việc bảo đảm quyền lên tiếng của mình, bảo vệ quyền lên tiếng của mình là bảo vệ ích lợi của chính mình.”

“Đạo gia, đối với người chấp chưởng chính quyền thế tục mà nói, tu sĩ không thể quá nhiều, một khi tràn ngập đến tình trạng có thể khống chế mọi tầng tầng góc góc, thì người chấp chính thế tục còn có chỗ nào để lên tiếng nói nữa? Muốn đổi người nào liền đổi người đó, ngay cả đế vương đều nói muốn đổi liền có thể đổi, ngay cả câu nói phản đối cũng không thốt ra nỗi, người cầm quyền thế tục như thế chẳng phải thành cừu non đợi làm thịt sao? Nếu là ngay cả một chút quyền nói chuyện đều không đảm bảo nổi, đối với người cầm quyền thế tục mà nói, đó chính là làm nô lệ, có cướp đoạt địa bàn lớn hơn nữa thì cũng là của người khác, cướp về một chút quyền lực làm chủ cũng không có, còn phải gắng sức mệt gần chết, cướp về còn có ý nghĩa sao?”

Nói ra quan điểm rõ ràng như vậy, Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc hiểu rõ, đối với hoàng quyền chư quốc mà nói, tu sĩ vĩnh viễn là mối nguy hại lớn nhất, trước kia Ninh vương bị đổ tội lỗi lên đầu một mình là nói chuyện vớ vẩn.

Trong lần đối diện người gọi là Cao Kiến Thành này phơi bày mọi quan điểm liên quan, Ngưu Hữu Đạo không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào những điều đó, lần này liền không có đến không công.

“Cao đại nhân, ta mặc kệ chư quốc đang giở trò quỷ gì, ta chỉ biết là nếu Yến quốc lại để cho bọn hắn tiếp tục chơi dạng này nữa, thì Nam Châu ta sớm muộn cũng sẽ gặp phải phiền phức. Một khi Hàn Tống tham chiến, không còn Hàn quốc cản trở, Triệu quốc ở phía đông liền sẽ không có cố kỵ, lúc đó Kim Châu, đồng minh thân cận của ta sẽ là cái thứ nhất phải xanh cỏ, Nam Châu ta liền sẽ trở thành tuyến đầu kẹp giữa Yến Triệu, triệt để bại lộ dưới răng chó, bọn hắn tùy thời có thể tìm ta gây sự, khối biên cảnh này ta sắp sửa đầu nhập lượng lớn nhân lực vật lực với tài lực Nam Châu. Yến quốc hao tổn không có lực, Hàn quốc lại không chạy đến nữa, quỷ mới biết Triệu quốc sẽ làm gì với Nam Châu. Cho nên, nhất định phải nhanh chóng bình diệt nội loạn, không cho đại quân Hàn Tống có cơ hội trực tiếp đánh vào.” Ngưu Hữu Đạo dùng ngón trỏ gõ gõ liên tục trên mặt bàn trà.

Lần này đến phiên Cao Kiến Thành cười khổ, “Đạo gia, ngài cũng quá coi trọng ta, ngài coi như cầm bộ xương già này của ta ra ném cũng quẳng không chết ai, càng không hù dọa nổi người nào, ta nào có bản lãnh bình định được nội loạn này, ngài nói lời này thật là làm khó ta.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không bình được, Nam Châu ta có thể bình, bây giờ còn kém một cái cớ xuất binh danh chính ngôn thuận nữa, lần này ta đến là vì việc này.”

Cớ xuất binh danh chính ngôn thuận? Cao Kiến Thành hơi nhíu mày, ánh mắt quỷ quyệt xoay động, thử hỏi: “Chẳng lẽ là muốn triều đình hạ chỉ?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Cao đại nhân vừa nghe liền đoán thấu, bất quá trận chiến này không thể chỉ một mình nhà ta xuất lực được, cần có chư hầu đồng tâm hiệp lực, ta Nam Châu muốn đại quyền thống lĩnh điều động binh mã Yến quốc. Phản quân tàn phá bừa bãi, Thương Vĩnh Trung kia lại trốn ở kinh thành giả chết, chức Đại Tư Mã cũng trở thành bài trí, Cao đại nhân có chắc chắn để bệ hạ giao quyền lực Đại Tư Mã này cho Dung Bình quận vương dùng một lát được không?”

“A!” Cao Kiến Thành kinh ngạc giật hô một tiếng, quay mặt qua Phạm Chuyên hai mặt nhìn nhau, gặp qua đòi hỏi nhiều, chưa từng thấy qua dám mở miệng đòi hỏi lớn đến nhường này, “Cái này. . .”

Hắn nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào, một hồi lâu mới dở khóc dở cười nói: “Đạo gia, tha thứ cho ta nói thẳng, vị trí Đại Tư Mã này, bệ hạ cho ai thì cho chứ khó có khả năng cho Dung Bình quận vương được, nguyên nhân trong đó chắc hẳn ngài cũng đã biết rõ ràng, coi như ngài có thể khiến cho tam đại phái ép bệ hạ thoái vị, thì dù là thái tử kế vị, cũng không có khả năng đáp ứng tam đại phái giao ra quyền này cho Dung Bình quận vương. Đạo gia, ta có mở miệng nói cũng vô dụng thôi, nếu thật dám mở miệng nói cái này, buổi sáng nói, buổi chiều liền phải về chuẩn bị luôn quan tài cho cả nhà!”

Ngưu Hữu Đạo: “Bằng năng lực Cao đại nhân, thật sự cũng không có biện pháp nào sao? Hoặc giả dụ, Cao đại nhân có thể cung cấp một cái khả năng nào đó, ta tự sẽ đi nghĩ biện pháp.”

Cao Kiến Thành đưa hai tay lắc lắc, “Việc này tuyệt đối không có nửa phần khả năng, liên lụy tới lợi ích của quá nhiều người, phái Bảo Hoàng sẽ không có ai chịu đáp ứng. Coi như Đạo gia có đi tìm tam đại phái, đoán chừng tam đại phái cũng sẽ không mở miệng nói đến vấn đề này, chỉ cần mở miệng đòi cái này, chẳng cần nước khác đến công, bản thân Yến quốc liền sẽ tự triệt để hỗn loạn tưng bừng.”

p/s : Bản đồ đợt trước vẽ bị ngược ( Tây tam quốc – Đông tứ quốc) sẽ edit lại sau.

Luna: nhân dịp chương này đề cập thói quen không mang tiền của nam chủ ta cũng tự thú luôn bản thân cũng y như thế. Lúc đầu không mang tiền là do muốn kiềm chế thói quen ăn vặt và tiêu pha lung tung của bản thân thôi sau này dần dần thành thói quen luôn. Và ngày 21/12/2022 gần đây nhất đi học về thì đói bụng. Trùng hợp đi ngang qua một 1 bán bánh trán lề đường, lúc đó trong đầu xuất hiện tranh đấu. Nhưng cuối cùng vì biết thói quen không mang tiền của mình cùng ngại đăng ký 3G để quét mã thanh toán nên từ bỏ. Ai biết về nhà mì gói cũng hết. Tiếp đó là than lên than xuống trách bản thân không chịu tốn 10k đăng ký 3G quét mã. Nhưng được một nửa mới nhớ ra, người ta bán lề đường làm gì có mã cho mà quét.

Cho nên nói, thói quen này vốn là tốt nhưng gặp phải mấy trường hợp đột xuất thế này thì muối mặt lắm luôn.

Trước/2347Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc