Saved Font

Trước/440Sau

Đệ Nhất Sủng

Chương 180: Cái Tay Này Cũng Phế Đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô Cơ Uyển sững sờ, không ngờ Mộ Hạo Phong lại quan tâm đến chuyện nhà họ Mộ.

Thực tế, là bà cụ quan hệ dùng súng đại bác bản cũng không đến.

"Bà nội hít vào ít khói, cơ thể cũng yếu đi một chút, nhưng mà, tình huống vẫn khá ổn định."

Cô nhìn Mộ Hạo Phong, thấy anh ta âm thâm thở dài một hơi, cô vẫn cảm thấy khó hiểu: "Sao thế? Sao đột nhiên quan tâm đến chuyện nhà họ Mộ vậy?

"Không có gì."

Hạo Phong không phải là người thích nói dối và kiếm cớ, cho nên, lúc anh ta không biết giải thích thế nào, dứt khoát không giải thích.

"Tôi lắp cho xong cái ghế này trước, cô đi làm việc của mình đi.

Những người Tử Lạp tuyển, tháng sau sẽ trực tiếp đến làm, nhưng văn phòng bây giờ vẫn có rất nhiều thứ chưa dọn dẹp xong.

Anh ta quả thật là rất bận.

Nhưng Cố Cơ Uyển cảm thấy, Hạo Phong có chút quái lạ.

Nhưng, lúc đó, lại không nói được lạ ở chỗ nào.

Nhưng mà nhìn anh ta bận rôi, Cố Cơ Uyển cũng không làm phiên nữa.

Chỉ có thể ngồi về lại ghế, tiếp tục viết bản thảo của mình.

Bởi vì văn phòng rất gân trường, ngoại trừ Đàm Kiệt và Mộ Hạo Phong sáng nay không có tiết, Cố Cơ Uyển, Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp cùng với Lưu Thượng chín giờ rưỡi, đều chạy đến trường.

Chỉ là, Tân Chi Châu cũng đi, nhất định phải theo bọn họ lên lớp.

Con người Tân Chi Châu này, nhìn giống như có chút quái gỡ, cũng không thích nói chuyện với người lạ, nhưng, rất chấp nhất với công việc và học tập.

Tiếng chuông tan học vang lên, năm bạn học nhỏ thu dọn cặp xách, đi ra cửa trường học.

Hạ Lăng Chỉ và Tô Tử Lạp đang bàn xem lát nữa ăn gì.

"Hôm nay phá giới ăn thịt kho tàu đi, tớ đã lâu không ăn thịt đỏ."

Hai người gân đây đều đang giảm béo, bây giờ vừa nghĩ đến mùi thơm của thịt kho tàu, thiếu chút nữa nhịn không được nước miếng đầy đất.

"Lưu Thượng, được không?" Tô Tử Lạp nháy mắt với cậu ta mấy cái.

"Đương nhiên được." Cái tên tham ăn Lưu Thượng này, chỉ cân ngon, đều thích.

"Uyển Uyển?”

"Chi Châu vừa hạ sốt, ăn nhẹ thôi." Cố Cơ Uyển trợn mắt liếc hai người.

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi lập tức vây quanh bên người Tân Chi Châu, tội nghiệp: "Gọi cho cậu một phân cháo được không? Cậu xem như không thấy bọn tôi ăn thịt có được không?”

Tần Chi Châu có chút muốn cười, cho đến bây giờ cậu ta chưa từng sống trong tập thể, gân đây đều độc lai độc vãng.

Không ngờ, cuộc sống đoàn đội lại thú vị như vậy.

Vốn thích yên tĩnh, sau khi quen Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp cả ngày líu ríu, ngược lại cảm thấy hai người cũng rất thú vị.

"Tớ sao cũng được." Gần đây cậu ta không có yêu cầu gì với ăn uống. "Không được, cơm trưa hôm nay phải nhẹ, mọi người giống nhau." Cổ Cơ Uyển kiên định tuyên bố.

"Uyển Uyển..."

"Nói rồi không được."

“Hu hu hu...”

Đám người đang trò chuyện rôm rả, còn chưa ra khỏi trường, trên con đường nhỏ xanh rì trước tòa nhà phòng học, đột nhiên bị chặn lại.

"Mấy người chính là Cửu Nguyệt Họa xã, cái xã đoàn nát thiết kế 1801 kia?”

Cậu trai câm đầu, trông có vẻ năm ba năm tư, nhìn chằm chằm và Hạ Lăng Chi đi đầu, hừ lạnh.

Hạ Lăng Chi sợ đến mức vô thức lùi về sau một bước, mấy người này cao to, nhìn qua đã dọa người.

"Chuyện gì?" Cố Cơ Uyển đi lên trước Hạ Lăng Chi.

Lưu Thượng và Tân Chi Châu lập tức đứng bên cạnh cô.

Mặc dù đối phương thoạt nhìn có thể đánh cảm đám, cũng rõ ràng có ý gây chuyện, nhưng, cũng không thể để con gái một mình đứng ra trước được.

Hạ Lăng Chi lặng lẽ kéo góc áo Cố Cơ Uyển, mấy người này, xem ra là đến không có ý tốt!

"Nghe nói xã đoàn mấy người có một tay tranh thân, một ngày có thể vẽ được mấy bức...?"

Mấy tên con trai nhìn chằm chằm vào tay Cố Cơ Uyển, ánh mắt sắc bén: "Là cô sao?”

"Là tôi." Tân Chi Châu kéo Cố Cơ Uyển ra đăng sau

"A, mày được lắm! Một ngày vẽ mấy bức? Nói đùa gì vậy? Chắc mời người bên ngoài rồi.”

"Liên quan gì đến mày?" Tân Chi Châu lạnh lùng nói.

"Đúng là không quan hệ gì, chỉ là muốn đến xem, tay vẽ thần rốt cuộc là đôi tay thế nào."

Mãy người nhìn chằm chằm vào tay Tân Chỉ Châu, ánh mắt có sự ác ý.

"A, sao cánh tay lại bị thương rồi? Chuyện tối hôm qua gặp sự cố sao? Thật quá đáng tiếc rôi, chỉ có cánh tay bị thương thôi."

Người nọ cười vô cùng ác độc, ánh mắt không hê rời khỏi tay Tân Chi Châu.

Một tên cao lớn khác cũng cười nói: "Đúng đấy, sao có thể không bị thương đến ngón tay chứ? Mày nói xem nếu cái tay này bị người ta bổ xuống, ba chữ tay vẽ thân này có phải sẽ trở thành trò cười không?”

"Mấy người muốn làm gì?" Cõ Cơ Uyển lân nữa đi lên, kéo Tần Chi Châu lại.

Tay Tân Chi Châu, bây giờ tuyệt đối không thể bị thương.

Công việc của người khác, có thể thay thế, ngay cả cô, dù có bị thương cánh tay, cũng có thể dùng miệng hướng dẫn để người khác viết ra.

Nhưng nếu Tần Chi Châu bị thương, lần thi đấu lân này của đội bọn họ xem như bỏ rồi.

Mấy người này ngay cả Tần Chi Châu bị thương cũng biết rõ như vậy, không lẽ, cái tai nạn này, còn có gì đó?

"Cô nhóc, bọn tao không nói với mày, mày nhảy ra làm gì?"

Vẻ mặt tên câm đầu trâm xuống, nhìn thấy gái xấu thì chán ghét.

Bước lên một bước, muốn đẩy Cố Cơ Uyển ra.

Bàn tay Tân Chi Châu đẩy lên, muốn đẩy tay anh ta ra: "Đừng đụng vào con gái!"

"Sao thế? Không đụng vào con gái, có thể đụng vào mày phải không?” Mấy tên cao lớn này lập tức trở nên dữ tợn, mấy người lập tức đến gân.

Cô Cơ Uyển giữ chặt Tân Chi Châu, không để cậu ta xúc động.

Cô tỉnh táo nói: “Đây là trường học, nếu mấy người cảm thấy có thể ra tay, thì cứ thử xem."

Lưu Thượng đã sớm lãy điện thoại ra, chỉnh góc quay xong.

Cậu ta lạnh giọng nói: "Mấy người động thủ thử xem, trên diễn đàn trường hôm nay, cam đoan đoạn trực tiếp này hot nhất."

Mấy tên kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn rút về.

Cậu trai câm đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào tay Tân Chi Châu..

Sau khi phân nộ nửa giây, đột nhiên cười lạnh: "A, nơi này là trường học, bọn họ không động vào mày, nhưng mà, mày luôn luôn ở trường sao?”

"Tay vẽ thần sao, cái tay này, cũng phải chăm sóc thật tốt, băng không ngón tay không cẩn thận bị người ta chặt đi, vậy tay nát xứng với xã đoàn nát rồi, ha ha ha."

"Tay vẽ thân nát, ha ha ha ha..."

Mấy người vừa cười, vừa nghênh ngang rời đi.

Tân Chi Châu xanh mặt, rất muốn xông theo bọn họ hung hăng đánh một trận, Cố Cơ Uyển kéo chặt cậu ta không cho xúc động. Bây giờ cô cũng có chút lo lắng, ánh mắt cũng vô thức rơi vào tay Tân Chi Châu.

"Uyển Uyển, cậu nói bọn họ có thật sự sẽ làm bậy như thế không?" Tô Tử Lạp đến trước mặt cô, cũng nhìn tay Tân Chi Châu. Cố Cơ Uyển lại quay đầu nhìn Hạ Lăng Chỉ: "Kết quả bán kết hôm này không phải có rồi sao?”

"Hắn là buổi chiều mới công cố, nhưng mà, người bên trong, có lẽ buổi sáng đã biết."

Xem ra, tin tức của đối phương còn linh thông hơn mình.

Chỉ sợ, đêm qua đã biết kết quả rồi.

Có nhân mạch, đúng là dễ làm việc.

"Bọn họ hình như là sinh viên thiết kế 1601.” Lưu Thượng đẩy mắt kính, nhìn chăm chằm vào bóng lưng rời đi của mấy người kia.

Cố Cơ Uyển nhíu mày: "Thiết kế 1601?”

"Tôi biết, đội bọn họ châm biếm xã đoàn vô cùng mạnh, đội trưởng là..."

Hạ Lăng Chi tìm tức tức trong đầu, sau đó, vỗ mạnh vào đầu.

"Hoa khôi khoa thiết kế của chúng ta, cô tư của tập đoàn Kim Đỉnh, Hàn Minh Châu."

Lượng tin tức của Hạ Lăng Chi rất lớn.

Nàng xem thấy Cố Cơ Uyển, trong lòng xẹt qua một hồi bất an: “Địa vị của Hàn Minh Châu ở nhà họ Hàn bình thường, nhưng người chị cùng cha khác mẹ lại vô cùng chiều cô ta.”

"Về phần chị của cô ta, chính là bạn thân của cô tư nhà họ Mộ, Mộ Kỷ Âm, quan hệ hai người vô cùng tốt."

Quan hệ bên trong này, đúng là không bình thường.

Mấy cậu trai này, có lẽ cũng là ra mặt cho Hàn Minh Châu, thế lực của mấy người này cũng không ở trong trường.

Ở đây, bọn họ an toàn, sau khi ra ngoài, khó nói.

Cố Cơ Uyển còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã vang lên.

Một dãy số lạ lẫm, cô chân chờ, rồi chậm rì rì bắt máy: “Alo?”

Đâu bên kia điện thoại, một giọng nói dường như quen thuộc, lạnh nhạt truyên đến: "Mời tôi ăn cơm, tôi sẽ nói chân tướng chuyện rạng sáng nay cho cô biết."

Trước/440Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Đích Nữ Có Không Gian