Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 36 : Không Thể.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
-Sao hai người kia mãi không quay lại vậy?_Hân thở dài nhìn về phía khoang cửa tối đen như mực.

-Có thật là chúng ta sẽ chết trước 6.30 không nhỉ? Chúng ta đã chờ hai giờ đồng hồ rồi.

-Sao lại điểm huyệt chúng ta kia chứ?_Hân bặm môi, mặt đỏ bừng bừng.

-Nếu họ không quay lại đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chết. Vậy trước khi chết, mình hỏi cậu một câu nhé!_Đường Minh run run, cậu không biết câu mà cậu sắp hỏi sau đây có được trả lời hay không nhưng cậu vẫn muốn hỏi.

-Cậu đã thích một ai đó chưa?

Hân im lặng! Cô không biết mình nên trả lời sao nữa. Rồi tự dưng Hân ấp úng:

-Mình…có thích một người…nhưng không biết có nên thích không!

-Vậy ư! Ai mà đáng thương vậy nhỉ?. Chắc quỷ Simaoha lại hành hạ anh ta tới chết mất thôi.

-Vớ vẩn. Không thèm nói nữa, đồ gấu trúc.

-Vậy hắn ta, kẻ đáng thương ý…mình có biết không?

-Dĩ nhiên là cậu quen…hắn ta đẹp trai hơn cậu, lại thông minh nữa…và luôn ở bên mỗi khi mình cần…

-Nói vậy là không phải mình sao? Đường Minh tức tối. Đẹp trai hơn mình ư?...luôn ở bên khi cần…chẳng lẽ…

-Hắn ta là ai?_Đường Minh gắt lên.

-Không thèm nói!

-Nói không?

-Không! Cậu có liên can gì mà hỏi chuyện đó.Vô Zuyên!!!!!!!

-Ờ! Vô duyên thì sao? Ngốc.

Hân bỗng cảm thấy có một cái cốc nhẹ vào đầu mình.

-Này! Đường Minh không lẽ cậu tự giải huyệt được sao?

…* * *

-Thì ra cô chính là mẹ của Ngọc Hân._Quyên Quyên như chợt hiểu ra, cô mỉm cười.

-Ta đã bỏ rơi nó từ lúc nhỏ, ta đã làm nó tổn thương. Ta không biết liệu nó còn chấp nhận ta hay không._Bà Ana quay mặt đi tỏ vẻ xúc động.

-Không đâu! Hân rất muốn gặp mẹ…Cô hãy nói cho Hân biết đi.

Bà Ana khẽ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc long lanh trực tuôn xuống má.

-Cám ơn cháu! Cháu hãy đưa thứ này cho Ngọc Hân, ta tin ở cháu.

-Đây là vật duy nhất ta có thể cho nó._Rồi bà Ana đưa cho Quyên Quyên một chiếc vòng cổ có mặt hình trái tim, bên trên có khắc hình đức mẹ và một mũi tên xuyên qua.

…* * *

5 giờ chiều…

-Hân, Đường Minh!_Quyên Quyên chạy về phía hai người, miệng cười hớn hở. Nhưng mặt Hân lại khó chịu và đỏ bừng như quả cà chua.

-Chào con! lâu lắm không gặp lại._Tiếng nói của bà Ana làm Hân thoát ra khỏi bộ mặt tức tối.

-Cô Ana! Sao cô lại ở đây?

Sau một hồi trò chuyện Hân mới biềt bà Ana là ai và bà chính là mẹ mình.

Đúng như Ngọc Hân đã từng cảm thấy , sự thân thuộc của bà Ana giống mẹ cô và thật kì diệu, bà ấy lại chính là mẹ của cô…

…* * *

Lạc Văn nhớ như in cái đêm hôm đó, đêm mà người phụ nữ đã nhận nuôi Nguyệt …Bà ta thực sự chẳng tốt đẹp gì. Và nếu biết được sự thật chắc Nguyệt sẽ rất đau lòng.

…Người phụ nữ nhìn ông Long rồi sửa lại mái tóc:

-Bang chủ liệu có thể cho em thêm ít tiền được không? Dạo này thực sự em rất thèm thuốc.

Ông Long cười khà khà.

-Em có nuôi một con nhỏ xinh đáo để, vậy đổi nó lấy 3 kg được không?

-Anh lúc nào cũng chỉ Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt…em thà bán nó cho bọn nhà chứa còn hơn.

- Được rồi! vậy anh không đòi hỏi gì nữa, em là số 1 được chưa cưng?

Lạc Văn khẽ thở dài.Nguyệt thật đáng thương khi có một người mẹ như vậy. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, sau vài hôm Lạc Văn thấy có một người đàn ông đi ra từ phòng Nguyệt.

Ông ta cười rồi đếm từng tờ tiền một. Lạc Văn biết đã có chuyện xảy ra. Nguyệt trùm chăn kín đầu. Khi Lạc Văn lấy tay bỏ chăn ra thì cô ấy ngăn không cho động vào. Cô ấy khóc. Nhìn những mảnh vải bị xé rách trên sàn nhà, Văn hiểu cô ấy đã phải trải qua những nỗi đau như thế nào.Lạc Văn nhẹ nhàng kéo chăn ra và ôm lấy Nguyệt.

…* * *

-Ê nhóc! Chạy theo tao làm gì?

Lạc Văn nhìn người đàn ông đầy căm thù.

-Những kẻ làm tổn thương Nguyệt…đừng hòng sống nổi.

Giết xong cái kẻ bẩn thỉu kia. Lạc Văn trở lại biệt thự của ông Long.

Bà ta vẫn còn ngồi đánh bài với mấy thằng đàn em. Thấy Lạc Văn mặt mày dính đầy máu bà ta suýt xoa:

-Cậu làm gì mà mặt mũi ra thế kia?...trời ơi! Át dô này…lại tứ quý nữa…

-Cậu làm gì mà mặt mũi ra thế kia?...trời ơi! Át dô này…lại tứ quý nữa…

-Cút hết ra ngoài!

Bọn đàn em sợ sệt chui ra ngoài. Chỉ còn lại bà ta với Lạc Văn .

-Sao! lại có trò gì nữa đây?

Lạc Văn rút dao ra trực đâm bà ta.

-Đồ đê tiện, chết đi!

Trong phút chốc, con dao liệng qua cổ bà ta. Máu bắn tung trên sàn, khi Lạc Văn mở cửa ra thì có một người con gái nhìn cậu với ánh mắt thẫn thờ…vừa căm hận vừa đau đớn.

-Người giết bà ấy chính là sát thủ hoa hồng. Mình đã cố gắng bảo vệ nhưng…

…* * *

Lạc Văn mở máy tính ra, đó là cả một hệ thống điều khiển dẫn tới quả bom kia phát nổ. Rồi bỗng nhiên cậu tái mặt vì có một nhân vật lớn cũng đang đứng ở đó. Rốt cuộc Lưu Hồng ở đó làm gì? Một trong bốn kẻ hậu thuẫn người giấu mặt.

Bên bàn máy tính, có một chàng trai trẻ đang mỉm cười. Những lá bài cứ bay tứ tung. Rồi có một lá bài rơi xuống trước mặt anh ta.

-Để xem ai thông minh hơn nào. Cái kẻ đang cố giúp sức kia.

5.40

-Hai con nói làm sao thế hả? Sao từ nãy tới giờ không nói câu nào?_Bà Ana nhìn Hân rồi lại nhìn Đường Minh Cả hai vẫn không thèm nhìn nhau.

Ngọc Hân giận cũng là có lý do của nó.

….-Chẳng lẽ cậu đã giải được huyệt rồi sao?

-Tại sao…lúc nào cậu cũng nói được những lời làm tôi đau lòng thế? ( Đường Minh đấm tay lên tường).

-Dù sao đi nữa thì hãy giải huyệt cho tôi đi.

Đường Minh im lặng. Rồi bỗng ôm Hân vào lòng.

-Tôi sẽ hỏi cậu ba điều. Hãy trả lời thật lòng._Đường Minh có vẻ rất ngiêm túc. Hân đổ mồ hôi hột, vừa thắc mắc vừa hồi hộp.

-Ôm chặt như vậy tôi ngạt thở mất! Gấu trúc._Hân tự dưng nói ấp úng, người cậu ta ấm thật.

-Cậu có nghe thấy gì không?

Hân cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim hai người.

Đường Minh nói rất khẽ nhưng Hân cảm thấy nó dịu dàng và ấm áp.

-Nhịp tim…Hân nói nhỏ.

-Tim của mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Nhưng khi ở bên cậu nó cứ đập loạn xạ cả lên.

Hân chỉ muốn nổ tung. Không hiểu cô thấy rất xấu hổ và chỉ muốn chạy đi thật xa nhưng bây giờ tình huống không cho phép.

-Kẻ làm cho tim mình đập nhanh như vậy, mình không thể bỏ qua được.

-Nếu thoát ra khỏi chỗ này, mình có thể trở thành kẻ kẻ làm cho tim cậu đập loạn lên không?

Hân thấy nóng ran. Miệng không sao thốt lên được…

-Điều này…

Hân chưa kịp trả lời thì Đường Minh đã khoá môi cô lại. Hân bất động, mắt nhắm nghiền. Cô chắc Đường Minh cũng vậy. Đây là lần đầu tiên Hân cảm thấy hạnh phúc với một nụ hôn ngọt ngào như vậy.

[Bài hát…Khi hai ánh mắt nhìn nhau, em biết em yêu anh rất nhiều. Khi đôi môi kia chạm nhau, em biết em sẽ yêu anh mãi. Khoảng không gian tối tăm lạnh lẽo mà em thấy…ấm ấp…vì có anh…Hứa với em sẽ không bao giờ xa cách…bởi vì em yêu anh hơn cả chính mình.].

[Em đã tìm thấy tình yêu trong đôi mắt anh. Một tình yêu nồng nàn tha thiết. Em phải làm sao để con tim thôi không nhảy múa. Có lẽ tình yêu là như vậy đúng không anh. Nhiều lúc em tự hỏi, có nên gần anh thêm nữa nhưng ngại ngừng cất tỉnh cảm trong tim. Bây giờ em đã hiểu tất cả…dù có bị tổn thương tới nhường nào, em cũng sẽ chấp nhận. Vì em yêu anh, em sẽ luôn bên anh.Mãi không xa rời.]

Hân không nhớ nụ hôn đó đã kéo dài bao lâu nhưng Đường Minh lại trở về cái vẻ “trẻ con” như mọi ngày.

-Không tin được, sao vòng 1 của cậu nhỏ vậy hả?

Đang từ niềm vui dâng cao. Hân như bị tạt một gáo nước lạnh.

-Đường Minh!!

-Tình hình sao rồi ? Đã có thông tin gì chưa ?_Ông Long sốt ruột gắt gỏng với thằng Xoăn.

Thằng Xoăn có vẻ sợ hãi , nó nói bằng giọng run run :

-Mấy khu cách đây 5km , đã tìm và dò hỏi rồi .

-Lũ ăn hại , nếu nó có mệnh hệ gì thì tao lột da chúng mày !_Rồi ông ta cúp máy .Nhìn sang Tố Trinh , ông ta hét lên :

-Lạc Văn … mày hãy nhớ lấy …đã dây vào Long phi ưng này thì đừng hòng sống nổi .Tố Trinh .Cô mau tìm xem nó đang ở đâu , nếu tìm được thì giết không tha .Băm xác nó ra cho chó ăn … Dám chơi với ta àh ?Để rồi xem ai thắng .

…* * *

11h

Đường Minh mõi chân đến rã trời , cũng may là cậu đang chạy theo đường zíc zắc nên họ không đuỗi kịp. Cậu thở phào , hóa ra trình độ chạy của mình nhanh ra phết đấy chứ . Nhưng khi ngước mặt lên cậu mới giật mình kinh hoàng vì thấy 2 cái bóng đang giơ tay và co chân để chuẩn bị tư thế quyết đấu với cậu .

Nhưng hình như họ không cử động thì phải. Đường Mình ghé sát mặt vào họ rồi la toáng lên:

-Á Á Á Á …

-Á Á Á Á …

2 bóng người kia cũng hét toáng lên .

2 bóng người kia cũng hét toáng lên .

-Đường Minh …sao cậu lại ở đây ?_Ngọc Hân mở to mắt như để nhìn rõ hơn .

-Mà sao 2 cậu lại đứng ở cái tư thế như thế này ?

-Thật là xui xẻo …!_Quyên Quyên nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy với 3 người lạ mặt .

-Cô gái này có lẽ là do gián điệp gửi tới .Chi bằng điểm huyệt họ để họ đỡ đi gây chuyện _Cô gái có mái tóc Xoăn cười hóm hỉnh , 2 người đàn ông kia mặc kệ .

-Em muốn tạo dàng cho họ. Kiểu gà chuẩn bị cất cánh ý!

…Đường Minh nghe xong mà cười sặc sụa.

-Thôi đi! Giải huyệt cho bọn mình xong rồi cậu hẵng cười.

-Mình có biết giải huyệt đâu!

-Hả???

-Mà cái dáng này cũng đẹp quá ha? để mình lưu làm kỉ niệm._Nói vậy rồi Đường Minh rút điện thoại ra và chụp vài cảnh “gà chuẩn bị cất cánh”.

-Nếu giải được huyệt xong thì tôi sẽ cho cậu tím mặt.

-Mà bọn bắt cóc hai người đâu?

-Bắt cóc?_Ngọc Hân và Quyên Quyên tỏ vẻ không hiểu.

-Có người nhắn tin cho tôi là Ngọc Hân bị bắt tới đây!!!!

Quyên Quyên và Ngọc Hân nhìn nhau, họ đang cố suy nghĩ xem Đường Minh là ai. Mà lại bị tổ chức này tóm gọn cùng các với các điệp viên để cho nổ tan xương trong vài giờ nữa.

Nếu cha của Đường Minh cùng một hội với bọn họ thì tại sao hắn lại đầy Đường Minh vào cái chết.Họ mẫu thuẫn với nhau vì điều gì đây?

-Này! Bây giờ chúng ta thoát ra bằng cách nào đây?_Đường Minh nhìn Ngọc Hân với vẻ nghiêm túc. Ngay lập tức cậu cảm thấy toàn thân mình bất động.

Quyên Quyên mỉm cười còn Ngọc Hân thì muốn cảnh báo điều gì đó.Người phụ nữ kia đã quay lại và cô ta điểm huyệt Đường Minh.

-Cô là ai?_Đường Minh bất động, mắt liếc về phía cô gái.

Một người phụ nữ có mái tóc xoăn trông rất xinh đẹp. Cô ta có đôi mắt màu nâu tuyền và đôi môi màu đỏ quyến rũ.Cô ta mỉm cười, một nụ cười càng làm tôn thêm vẻ dịu hiền. Trông cô ta không giống một kẻ xấu xa chút nào.

Có vẻ giáng gà dù tiếp đất của cậu độc đáo hơn nhỉ?.

-Tôi phải lưu lại làm kỉ niệm mới được.

Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào cô gái có đôi mắt tuyệt đẹp.

-Cô không tin chúng tôi ư? Chẳng nhẽ cô muốn chơi trò 30 giây đếm ngược?

Đường Minh nhăn mặt khó hiểu:

-Này! Cô muốn bao nhiêu thì mới chịu thả chúng tôi ra?

Cô gái cười phá lên rồi nhìn thẳng vào mắt Đường Minh. Cô ta thật vô duyên nhưng vô cùng xinh đẹp.

-Tôi không phải là bọn bắt cóc. Tôi đã sớm biết hai cô là thành viên của tổ chức W rồi, tôi chỉ muốn dụ thêm người thôi và kết quả là đã bắt được một tên vô dụng…

-Thật quá đáng! vậy cô mau giải huyệt cho chúng tôi đi!_Quyên Quyên cắn chặt môi uất ức.

-No!No!No! các cô còn có thể bẫy thêm người…

-Vậy, cô muốn chúng tôi là kẻ hi sinh ak`?_Ngọc Hân vẫn dõi đôi mắt kiên quyết về phía cô gái kia.

-Tôi không giống kẻ nhát chết như vậy đâu, rồi cô sẽ hiểu tôi làm như vậy là có lí do. Tôi không thể tin ai cả, hai người lúc nãy đi với tôi đã phản bội tôi. Xung quanh đây không có ai ,tôi muốn tìm quả mìn đó để vô hiệu hoá nó trước khi phát nổ. Tôi cần cô - Nói rồi cô gái chỉ tay về phía Quyên Quyên - Tôi muốn cô đi cùng tôi.

-Tại sao lại là tôi?

Cô gái không trả lời. Cô ta lấy tay ấn vào lưng Quyên Quyên một nhát. Quyên Quyên bỗng thấy mình trở lại như trước.

-Tôi bảo đảm hai người sẽ an toàn..Còn cô thì đi với tôi.

Quyên Quyên nhìn Ngọc Hân nghi ngờ nhưng Hân khẳng định tin chị ta tốt hơn.Quyên nghe lời Hân.

-Cô bước theo cô gái kia về phía bóng tối bao trùm.

Chỉ còn lại Ngọc Hân và Đường Minh. Hia người im lặng một hồi lâu rồi bỗng gọi tên nhau.

-Hân!

-Đường Minh!

-Cậu nói trước đi.

Để phá vỡ sự đồng thanh, Hân nói trước:

-Rốt cuộc…cậu là ai?

-Ý cậu là gì?

-Cậu có phải là con của một ông trùm không? Hãy trả lời ình biết.

-Từ khi nào mà cậu lại quan tâm đến thân phận của mình vậy?

-Có phải là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ không?

-Nói vậy là cậu có liên quan…?

-Nếu mình là một kẻ giết người thì cậu có giết mình không?

-Nếu mình là một kẻ giết người thì cậu có giết mình không?

-Giết người thì phải đền mạng…Nếu cậu chết…

-Ha ha ha…_Đường Minh cười phá lên cắt ngang câu nói của Ngọc Hân.

-Sao cậu lại cười?

-Quỉ Simaoha! Mình chỉ đùa thôi!

-Ê! dám chọc tui hả? Gấu trúc…

-Ai là con ông trùm, từ nãy nói vớ vẩn, mình lại tưởng là lời thoại trong phim ý chứ. Ha ha ha…

Nghe được câu ấy, không hiểu sao Hân lại tin Đường Minh không phải là người như vậy.

Đúng! Cậu là một học sinh cấp ba bình thường như bao người khác.May là mình ở trong bóng tối không thì Ngọc Hân sẽ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đường Minh mất.Cậu nói thế để Hân yên tâm nhưng liệu cậu có thể giữ đến bao giờ? Khi biết hết sự thật về mình liệu Hân có chịu được không?

Trò điểm huyệt này Đường Minh cũng có thể tự giải được, đã bao lần trong bóng tối cậu giơ tay lên định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hân nhưng lại bị điều gì đó ngăn lại.Phải chăng đó là do thân phận trái ngược giữa cậu và Ngọc Hân.

Lạc Văn mở cửa phòng và mang vào một túi đồ ăn trưa. Cậu nhanh chóng sắp xếp vào một khay thức ăn bưng lên phòng cho Minh Nguyệt.Đặt khay thức ăn xuống, cậu nhìn Nguyệt. Nguyệt vô hồn và lạnh lùng tới mức không thèm nhìn Lạc Văn một cái.

Lạc Văn muốn nghe giọng nói của Nguyệt nhưng lại không dám đề nghị.Bây giờ, cậu có tư cách gì mà nói với Nguyệt điều đó.

Lạc Văn nói tụt ngủn:

-Ra ăn cơm thôi!

Không có tiếng trả lời. Lạc Văn biết Nguyệt sẽ không nói.Cậu bưng khay thức ăn vào phòng Nguyệt, Nguyệt vẫn ngồi thừ ra nhìn vào khoảng không.

-Hai ngày rồi! Nếu không ăn là sẽ chết đấy!_Lạc văn xúc một thìa cháo kề lên miệng Nguyệt. Nguyệt không mở miệng. Thức ăn bị trào ra, Lạc Văn lại lấy khăn lau miệng cho Nguyệt.

-Anh không muốn nhìn thấy em thế này, làm ơn…hãy ăn một chút đi._Lạc Văn lại bón thìa cháo lên miệng Nguyệt nhưng lần này cô hất văng nó đi.

Thìa cháo rơi xuống sàn kêu leng keng. Cháo văng tứ tung, Lạc Văn lấy khăn lau sàn rồi lẳng lặng đóng cửa phòng:

-Thức ăn còn nóng, em ăn đi!

Tiếng chốt cửa kêu cọc cạch. Lạc Văn đi, kẻ giết người chắc lại đi làm chó săn cho tên chủ.Nguyệt nhìn cánh cửa thật lâu rồi như muốn ném ánh mắt căm thù về phía chúng. Nhưng điều quan trọng là cô phải rời khỏi nơi này. Cô phải nghĩ cách.

…* * *

Nhược Bằng đấm thủng cánh cửa đường hầm, với một người máy thì chuyện này dễ hơn ăn kẹo. Không ai biết cậu ta nghĩ gì và cậu ta chỉ được nghĩ khi làm nhiệm vụ.

-Con mồi ở cự li 10 mét. Thời gian dự tính 35’._Nhược Bằng bước chân vào bóng tối. Đường hầm cứ dài mãi về tận phía sau kèm theo ngõ ngách. Quả mìn đang di chuyển ư?

Nhược Bằng nhìn sâu vào bức tường dày đặc. Mìn không được cố định mà là đang di chuyển. Con mồi đang đi cùng quả mìn.

-Chà! Thú vị đây.

…* * *

Quyên Quyên bước chân theo cô gái, cô tò mò không biết tên cô ấy là gì. Rồi cuối cùng Quyên cũng tìm được một câu để tiếp chuyện:

-Ừm! Chị…hai chúng ta không biết tên nhau nên khôg tiện cho lắm…

Cô gái đứng khựng lại rồi nhoẻn cười.

-Cô biết tôi rồi mà...không nhận ra sao?_Cô gái bỗng chuyển giọng. Giọng nói nghe già hơn và Quyên Quyên nhớ hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Cô gái bỗng sờ tay lên mặt rồi lột da mặt mình ra. Chiếc da giả bị vứt xuống đất, bộ mặt của cô gái lúc nãy không còn nữa. Mà thay vào đó là một khuôn mặt già hơn nhưng lại rất hiền hậu và thân thiện.

-Cô Ana!_Quyên Quyên ôm chầm lấy bà Ana. Những nét hạnh phúc lộ rõ trên khuân mặt hai người.

-Chẳng lẽ cô cũng là điệp viên hay sao?

…* * *

-Alô! Thưa ông, đã tìm ra tung tích cậu chủ! Có người nhìn thấy cậu ấy đi vào toà nhà Hữu Lạc Dương._Thằng Xoăn vừa lau mồ hôi vừa nói gấp với ông Long.

Ông Long ở đầu giây bên kia có vẻ tức giận lắm ông quát lớn:

-Mau tìm nó về đi!_Rồi ông ta cúp máy. Nhìn vào màn hình máy tính theo dõi Nhược Bằng, ông Long thẫn thờ.

Rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, ông lao xuống toà nhà và rồi giục tay tài xế lái xe về hướng toà nhà Hữu Lạc Dương. Chiếc xe lao vun vút trên đường và cuối cùng dừng lại trước toà nhà Hữu Lạc Dương. Xung quanh cảnh sát đứng khắp nơi rồi họ khiêng ra hai thi thể, hai tay soát chứng minh nhân dân trông thật đáng sợ. Ông Long thì hiểu ngay việc đó là do ai làm. Ông định xông vào nhưng cảnh sát không cho nên ông đành đứng ngoài. Mấy tên cảnh sát gà mờ này dĩ nhiên không biết rằng trong kia đang tồn tại một quả mìn và có rất nhiều người vô tội sắp bị nổ tan xác. Bỗng! Chuông điện thoại của ông ta reo lên. Đầu máy bên kia là giọng nói của một kẻ bí mật.

-Bây giờ là 2 giờ chiều rồi nhỉ? Chỉ cần đồng hồ điểm 6.30 thì tất cả sẽ nổ tung…

-Ông muốn tôi làm gì? Tôi sẽ đáp ứng!

-Muộn rồi anh bạn. Một sự bất tin, vạn sựu bất tín. Lỡ hẹn một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai. Ha ha ha ha…

-Tôi sẽ đền bù gấp năm lần…ông hãy đảm bảo cho con tôi…

-Gấp năm lần kia ak`? Vậy thì hời cho tôi quá nhỉ?

-Đừng đùa với tôi nữa. Nếu con trai tôi bị mất một sợi tóc thì tôi sẽ tính sổ với ông.

-Ông đang dọa tôi? Ha ha ha đừng lo, 6 giờ con trai ông sẽ an toàn trở về. Nhưng phải giao tiền gấp năm lần như ông đã nói.

-OK!

-Được!_Ông Long quả quyết.

-Rút năm tỉ từ ngân hàng. Chuẩn bị giao dịch.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thủ Phụ Kiều Thê Có Không Gian