Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 40 : Nhói Đau.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đường Minh nhìn xung quanh, Hân đi đâu rồi không biết. Từ nãy tới giờ, cậu cứ có dự cảm không lành. Kẻ thân nhất với ông Hứa có thể xem bản thiết kế nhà, hắn có đủ thời gian để ngắt mạch điện và quan trọng nhất, hắn là người biết rõ có điệp viên bảo vệ kim cương. Kẻ đó…chỉ có một mà thôi…chẳng lẽ Hân…

-Quyên! Hân đâu rồi?_Đường Minh vội hỏi gấp gáp.

-Cậu ấy đi vệ sinh rồi!

Đường Minh càng cảm thấy bất an, cậu lao như bay tới nhà vệ sinh. Một bóng người đang đi ra từ phía cửa buồng. Còn Hân thì sao? Đường Minh đã sớm đoán ra thủ phạm chính là thư kí của ông Hứa. Mặc kệ hắn chạy, Đường Minh xông vào nhà vệ sinh. Cậu kinh hãi khi thấy Hân đang nằm trên một vũng máu, cô bị đâm một nhát vào bụng, mặt tái mét không còn giọt máu. Đường Minh sững ra một lúc rồi vội vã chạy lại nâng Hân lên.

-Trời ơi! Mình thật là ngu ngốc, cậu mở mắt ra nhìn mình đi…Hân!_Đường Minh vừa bế Hân chạy ra vừa ghé sát vào tai cô để Hân không rơi vào trạng thái hôn mê.

-Hân! Cậu phải cố lên! Cậu nhất định sẽ không sao!

Ra đến hội trường bữa tiệc, ai cũng nhốn nháo hết cả lên. Xe cứu thương nhanh chóng chở Hân lên bệnh viện. Đường Minh định leo lên xem Hân thế nào nhưng bị mấy bà y tá đuổi xuống. Trong lòng cậu quặn thắt một nỗi đau, một nỗi sợ.

Quay lại với kẻ trộm, Rik đã tóm gọn và còng tay hắn lại. Mặt tên thư kí nhăn lại, mắt sợ hãi nhìn Đường Minh như cầu xin. Cậu nắm sẵn nắm đấm, nỗi tức giận như muốn làm cậu nổ tung, cậu muốn lao vào mà đấm, mà đánh chết tên kia nhưng bị Rik can lại. Điều này chỉ gây thêm phiền phức..nếu tên trộm nhà này bị giết…

-Hân sao rồi?_Cả Quyên và Rik cùng đồng thanh.

-Hân đang được cấp cứu, cô Ana đã đi cùng rồi._Đường Minh nói như kẻ mất hồn.

-Mình phải gặp cô ấy, mình phải tới bệnh viện._Đường Minh hoảng loạn nhìn Quyên.

-Tôi biết cậu lo cho Hân nhưng hãy phá nốt vụ án này đi, kẻ sát nhân đang ở kia, cậu muốn hắn thoát tội ư?_Rik quả quyết nhìn vào mắt Đường Minh.

Sau một hồi lập luận với những lí lẽ đầy sức thuyết phục, tên trộm tinh vi đã bị giải đi. Chỉ chờ có thế, Đường Minh lao vụt ra ngoài và lái xe tới bệnh viện ngay lập tức. Trong khi đó, một chiếc xe cũng nhấn ga hết cỡ đuổi theo. Hai người cứ như hai tay đua xe siêu hạng vậy. Không phải nói ngoa chứ điệp viên của tổ chức w ra vào bệnh viện như đi chợ.

Rik

Ngày tháng sinh: 4-8

Ngày tháng sinh: 4-8

Tính cách: Sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn. Thông minh, nhiều mưu kế.

Thích: girl xinh, màu trắng, quyền lực...

Ghét: Đường Minh, bị sai khiến, bị qua mặt, những ai tài hơn mình...

bí danh: kir

vũ khí:...(phần sau sẽ rõ)

Bà Ana.

ngày tháng sinh: 13-3

tính cách: mưu trí, thông minh.

Thích: quyền lực.

ghét: Đường Minh, ông Long, tổ chức w, trẻ con...

vũ khí:...

Bí danh: Lưu Hồng.

Quyên không kịp đuổi theo Rik nữa. Cô ở lại một mình giữa đám đông đang dần tản về hết. Bây giờ là 11 giờ , hết tac-xi rồi còn đâu. Vậy là cô phải đi bộ về nhà. Tên Hứa Linh nãy giờ nhìn cô mà mặt tái mét. Hắn đâu ngờ một cô gái xinh đẹp thế này lại là điệp viên chứ. Tí nữa là hắn bị người đẹp nghi oan. Để không gây thêm rắc rối nào nữa, hắn lủi đi.

Quyên không kịp đuổi theo Rik nữa. Cô ở lại một mình giữa đám đông đang dần tản về hết. Bây giờ là 11 giờ , hết tac-xi rồi còn đâu. Vậy là cô phải đi bộ về nhà. Tên Hứa Linh nãy giờ nhìn cô mà mặt tái mét. Hắn đâu ngờ một cô gái xinh đẹp thế này lại là điệp viên chứ. Tí nữa là hắn bị người đẹp nghi oan. Để không gây thêm rắc rối nào nữa, hắn lủi đi.

Ông Long thấy Quyên đứng trơ trọi một mình bèn rủ cô đi cùng xe với mình. Cô đã từ chối nhưng ông ta lại nói nên đi cùng cho an toàn nên bất đắc dĩ cô phải ởn một nụ cười và lấm lét nhìn kẻ đã từng muốn giết mình. Đôi mắt hắn vẫn lạnh thế. Đôi môi vẫn im lặng không mấp máy. Quyên bỗng cảm thấy thật buồn.

-Mời cô lên xe!_Ông Long ra hiệu và mở cửa xe sau để cô ngồi vào. Từ nhỏ tới giờ, loại xe này cô đã đi vài lần nhưng giờ được gặp lại, cô cũng cảm thấy có chút vinh dự, xe chống đạn và dài gấp 2 ô tô thường. Không biết giờ này Hân ra sao? Còn Lạc Văn thì vẫn biệt tăm…Cô thở dài não nề. Bỗng một dáng người ngồi phịch xuống cạnh cô. Là…Nhược Bằng.

-Tôi muốn nói chuyện với tài xế một lát, cô cứ ngồi đó với vệ sĩ của tôi nhé. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!_Ông Long ra dấu number one rồi ngồi lên ghế đầu. Hình như ông ta đã cố sắp xếp để việc này xảy ra.

Quyên lén nhìn Nhược Bằng. Tại sao cô lại ở trong hoàn cảnh khó xử như thế này cơ chứ. Cô có thể nói chuyện tuỳ ý vì đã có vách ngăn giữa hai bộ phận xe ở đầu và ở phía cô đang ngồi, nhưng chính vì có Nhược Bằng nên cô cứ im thin thít. Quãng đường như dài hơn. Nhược Bằng thật sự đã khác rồi.

Đang ở trong một bầu không khí im lặng đến đáng sợ đó thì bỗng nhiên Nhược Bằng quay mặt sang phía cô. Ánh mắt cậu ta rất lạnh…Quyên bị đẩy về phía cửa xe. Cô thực sự không hiểu cậu ta đang làm gì nữa.

-Cậu..làm gì vậy?_Quyên hoảng sợ và bối rối. Tay cậu ta như dao vậy, sắc và lạnh ngắt. Tay Quyên thì như bị trói chặt bởi sợi xích trong nhà tù. Vẫn khuôn mặt không thể lạnh hơn ấy, Nhược Bằng ghé sát mặt vào Quyên. Cậu ta vẫn im lặng nhưng thái độ thì thay đổi 90 độ. Cậu ta kéo váy Quyên lên đến đùi, Mặt Quyên thì không thể nào nghỡ ngàng hơn, bởi vì cậu ta đang bắt đầu rút súng ra khỉ cái bộ trang bị vũ khí của cô.

-Tôi sẽ giết cô bất cứ lúc nào, vì thế đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không phải ông chủ ra lệnh cho tôi không giết cô thì có lẽ trong óc cô đã gắn 1 viên kẹo đồng rồi.

-Nhược Bằng…!_Quyên đẩy cậu ta ra, hắn đang nói gì vậy, hắn làm Quyên sợ…

-Buông tay anh ra!_Quyên lấy lại vẻ lạnh lùng ban nãy.

-Chạy bây giờ vẫn kịp đấy!_Nhược Bằng nhanh chóng trở về chỗ của mình và làm như chưa hề quen biết Quyên.

Cổ tay Quyên rát và tím bầm lên. Cô nhìn sang cái người ngồi bên cạnh. Tuy thật gần mà lại thật xa, hận một người đến xương tuỷ nhưng thực ra lại rất yêu người đó. Con tim Quyên không biết phải đập nhanh hay chậm, phải sợ hãi hay hạnh phúc khi thấy người kia đang ở bên cạnh mình nữa.

[Sao con tim em vẫn còn yêu anh nhiều đên thế, sao cứ bước đi hoài khi chiếc lá vẫn còn yêu cây. Những yêu thương tan vào mưa để mắt ai vương lệ buồn. Ngồi bên anh nhưng sao nước mắt em rơi, em đã có không cho tiếng khóc thành lời..bởi vì em còn yêu anh nhiều lắm…nhưng muộn rồi..phải không anh?]

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngươi Hảo, Thiếu Tướng Đại Nhân