Saved Font

Trước/24Sau

Định Mệnh - Dark Doll

Chương 14. Quạy Ngược Về Quá Khứ Hướng Tới Tương Lai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
ĐỊNH MỆNH

Chương 14: Quay ngược về quá khứ hướng tới tương lai

Thời gian trôi qua rất nhanh đối với mọi người nhưng đối với 1 người sống trong đau khổ và uất ức thì thời gian chẳng bao giờ là nhanh cả.Cứ như vậy nó quyết không về nhà không gây phiền toái cho mọi người cứ giả tạo mình là 1 con người lạc quan mà không phá đám người khác thì nó chấp nhận như vậy nhưng.....

Như thường lệ nó vẫn đang ở nhà theo sát mọi hành động của người nó yêu nó rất vui và cũng rất xót xa khi mà trong trái tim Luke bây giờ đã không còn nó mà là 1 cô gái khác nhưng đối với nó chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là được.Nó đã từ bỏ tình yêu dành cho Luke từ lâu rồi mà thay vào đó là sự thù hận cho trái tim rỉ máu của nó.Ngày đó nó ra đi Luke chẳng màng đi tìm nó mà đã nghe những lời ngọt ngào của Mika mà dần dần quên đi hình ảnh Kelly trong trái tim mình.

Hôm nay Mika đã đến tìm nó cô ta hẹn nó 6 giờ tối tại ngọn núi phía sau công viên.Đúng giờ nó đi gặp cô ta

-Chào,cô hẹn tôi ra đây có gì sao?-Nó

-Xin chào,Kelly đã lâu không gặp rồi,cô trốn kĩ đấy nhưng vẫn không qua mặt được tôi đâu.Không vòng vo nữa tôi muốn cô vĩnh viễn biến mất-Mika nói và nhân lúc nó không chú ý đẩy nó xuống vực núi

Ban đầu nó rất bất ngờ,luống cuống tìm cách để thoát nhưng dần dần nó cũng buông xuôi vì đối với nó sống cũng chẳng ích gì.Nó đang từ từ rơi xuống và mọi thứ trước mắt nó tối đen như bức màn đêm dày đặc bao trùm mọi không gian.

3 tháng sau

Nó tỉnh dậy trong 1 căn phòng trắng toát,đây là đâu?Và nó là ai?Bệnh viện à?Sao nó lại ở đây nhỉ?Lạ thật.Cánh cửa phòng bật mở 1 người đàn ông lạ mặt bước vào.

-Chào cô bé xinh đẹp,cháu đã tỉnh rồi ư?-Người đó mỉm cười nói với nó

-Ơ...cháu là ai vậy?Chú biết chứ ạ?-Nó ngơ ngác hỏi

-Chú không biết cháu.Cháu không nhớ gì cả à?Cháu có thể về nhà chú-Người đó cười vui vẻ nói tiếp

-Ơ....như thế được ạ?Cháu gọi chú là gì ạ?-Nó

-Chú có thể nhận cháu làm con nuôi chứ?Cháu đồng ý không?

-Dạ?...Được ạ-Nó vui vẻ cười nói

-Chú à không ba là Higazawa Kenzo-Ba nó

-Vậy...con tên là gì ạ?-Nó

-Con không phải là người Nhật nhỉ?Màu tóc như này nữa.Con là người Anh thì phải.Gọi là Higazawa Say nhé?-Ba nó mỉm cười hiền hậu nói

-Dạ.Con rất vui-Nó-Ơ...ba có thể lấy cho con cái gương chứ ạ?

-Đây-Ba nó đưa cho nó

Thật là bất ngờ.Nó cứ tưởng là mình khoảng 2 mấy tuổi chứ?Không ngờ nó chỉ mới có 10 tuổi thôi sao?Tức ....tức là ...mới lớp 5.Cả mái tóc màu vàng nhạt và uốn lọn phần đuôi nữa,trông nó rất đáng yêu và rất xinh ý chứ ôi thật là lạ.Nhưng sao nó có cảm giác mình đã quên đi thứ gì đó thì phải,có cảm giác nó đã sống trên cuộc đời 2 mươi mấy năm chứ không phải là mười năm.

Thật là bất ngờ.Nó cứ tưởng là mình khoảng 2 mấy tuổi chứ?Không ngờ nó chỉ mới có 10 tuổi thôi sao?Tức ....tức là ...mới lớp 5.Cả mái tóc màu vàng nhạt và uốn lọn phần đuôi nữa,trông nó rất đáng yêu và rất xinh ý chứ ôi thật là lạ.Nhưng sao nó có cảm giác mình đã quên đi thứ gì đó thì phải,có cảm giác nó đã sống trên cuộc đời 2 mươi mấy năm chứ không phải là mười năm.

-Ba làm nghề gì thế ạ?-Nó

-Ba là giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Tokyo-Ba nó

-Woa,khảo cổ học hả?Thích quá!-Nó reo lên thích thú

-Thôi mình về nhà đi anh hai con đang chờ ở nhà-Bà nó

-Dạ-Nó gật đầu rồi theo ba nó làm thủ tục xuất viện về nhà

-Yamato à ba về rồi đây-Ba nó

-Dạ ....ớ.....ơ ai vậy?-Anh nó

-Đây là Say từ giờ Say sẽ là em gái con,Say bị mất trí nhớ và Say sẽ là con gái của ba-Ba nó vui vẻ giới thiệu

-Ờ...ờ...em gái-Yamato gật gù

-Chào anh Yamato,em là Higazawa Say từ giờ em sẽ là thành viên mới của gia đình-Nó cúi chào

-Chào nhóc,có vẻ nhóc nhỏ hơn anh nhỉ?Học lớp mấy rồi?-Yamato vò vò đầu nó hỏi

-Đã bảo mất trí nhớ cơ mà-Nó gầm gừ còn Yamato thì giật bắn mình,ba nó thì chỉ đứng cười rồi lắc đầu trước 2 anh em nó

-Nhóc nhỏ mà sao hỗn láo thế hở?

-Tại anh kiếm chuyện trước chứ bộ

-Lì như trâu

-Giống anh hai

-Hahaha 2 đứa thôi đi lại ăn bánh này-Ba nó can

-Dạ-Cả 2 anh em đồng thanh rồi quay lại nhìn nhau bằng tia lửa điện

-Yamato này,con tập đến đâu rồi?-Ba nó

-Anh hai tập gì vậy ba?-Nó

-Anh học karate và đấu kiếm-Anh nó

-Anh học karate và đấu kiếm-Anh nó

-Anh học tới đâu rồi?-Nó

-Karate thì đai đen cấp 1 còn đấu kiếm thì cũng tàm tạm-Yamato

-Tàm tạm là tệ chứ gì?-Nó chọc

-Em nói cái gì?Có muốn xem thử không?-Yamato

-Được-Nó khoanh tay chờ xem

Khi nhìn thấy cây kiếm nó có cảm giác hình như nó biết dùng kiếm Nhật thì phải.Hình như trước đây nó rất giỏi mấy thứ này.Đang suy nghĩ vu vơ thì Yamato chĩa kiếm về phía nó,nó bật lên cao rồi đoạt lấy thanh kiếm từ tay Yamato,Yamato lấy 1 thanh kiếm khác và thử đấu với nó.Sau 1 hồi múa qua múa lại,nó thắng thật không ngờ nó giỏi như vậy.

-Con/em biết dùng kiếm Nhật?-Ba nó và anh nó hỏi

-Con không biết nữa.Có cảm giác như trước đây con rất giỏi mấy thứ này thì phải-Nó nhìn 2 tay mình thắc mắc

-Thử cả karate đi,đấu với anh-Yamato

-Được-Nó nói rồi bật người lên không trung đáp xuống chỗ Yamato đang đứng.Sau 1 lúc so tài quyết liệt Yamato khẳng định nó có Karate đai đen tam đẳng.Không những thế mà cả Taekwondo,Judo,Vovinam hay võ của Trung Quốc nó đều biết và thành thục tất cả các thế võ đúng là nó giỏi thật.

-Không biết...trước đây con là người thế nào?-Nó thắc mắc

-Ai mà biết được nhóc-Yamato bó tay

-Này này anh hai anh bao nhiêu tuổi nhỉ?-Nó

-Anh 18 tuổi học lớp 12 đấy nhóc-Yamato lại vò đầu nó

-Đã bảo cấm vò đầu mà-Nó gầm gừ

-Hai đứa mau đi ngủ sớm đi mai đi học đấy-Ba nó

-Dạ?Đi học ạ?-Nó

-Con không thích hả?-Ba nó

-Yeah yeah yeah con thích lắm.Cám ơn ba-Nó reo lên

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian