Saved Font

Trước/1964Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1899: Huyết Hồn Đan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, tâm lý của cô gái này thật mạnh mẽ.

Đã đến lúc này rồi vẫn còn có tâm trạng nói đùa!

"Nếu không phải vừa rồi có cô ra tay thì nến Minh Chúc của cha mẹ tôi đã bị Hà Tinh Hà dập tắt rồi, hậu quả thật không dám tưởng tượng!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói.

“Tôi cảm ơn cô còn không kịp sao có thể có ý nghĩ giết người diệt khẩu cơ chứ!”

“Chỉ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục có liên quan đến tính mạng của ba người nhà tôi, hy vọng cô không tiết lộ ra ngoài”.

Cô gái nhàn nhạt phun ra một câu: “Ai mà không có bí mật đâu?”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì sững người.

“Anh yên tâm, Đường Lạc Âm tôi tuyệt đối không phải loại người nhiều chuyện đó!”

“Đúng rồi, anh tên là gì?”, Đường Lạc Âm mặt đầy ý cười hỏi.

“Tôi tên là Diệp Bắc Minh, đây là cha của tôi, Dạ Huyền và mẹ là Diệp Thanh Lam!”

Đường Lạc Âm nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Cháu chào bác Dạ, bác Diệp”.

“Chào cô!”

Dạ Huyền cứng ngắc gật đầu.

Diệp Thanh Lam thì bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Lạc Âm rồi từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một chiếc vòng tay và đeo vào cổ tay cô.

“Lần đầu gặp mặt không chuẩn bị được thứ gì tốt, chiếc vòng tay này tặng cho cháu”.

Diệp Bắc Minh phát hiện ra rằng, đây là vòng tay mẹ luôn mang theo bên mình!

Tay nghề vô cùng tinh xảo, là một trong những món đồ mẹ quý trọng!

“Mẹ, sao mẹ lại tặng thứ này cho cô ấy?”, Diệp Bắc Minh không kìm được cau mày hỏi.

Diệp Thanh Lam quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Cũng không phải đồ vật quý giá gì!”

“Mẹ và Lạc Âm hợp ý, con bé còn là ân nhân cứu mạng của cha mẹ, mẹ tặng cho con bé một món quà kỷ niệm thì đã sao?”

“Không lẽ chuyện này con cũng muốn quản?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, thầm nghĩ: Mẹ đừng lại nhìn trúng người ta, muốn người ta làm con dâu mẹ nữa nhé!

Đương nhiên hai người không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh.

Sau khi Diệp Thanh Lam hỏi han ân cần một hồi, hai người cũng trở nên thân thiết hơn: “Lạc Âm à, một cô gái như cháu lặn lội tới U Minh Giới làm gì vậy?”

Biểu cảm của Đường Lạc Âm thoáng chốc có chút lạc lõng: “Cháu tới tìm cha mẹ…”

“Nghe nói linh hồn của người chết có thể nán lại Minh Giới để chờ đợi những người họ nhớ nhung”.

“Cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, người nhà đều nói rằng họ đều đã qua đời, ha ha… Dù sao cháu cũng sống không được bao lâu nữa, nên muốn trước khi chết có thể gặp mặt cha mẹ ruột của mình một lần!”

Gương mặt Diệp Thanh Lam tràn ngập tình yêu thương của mẹ nhìn Đường Lạc Âm!

Ánh mặt của Dạ Huyền cũng ấm áp hơn không ít!

Nhưng Diệp Bắc Minh nghe vậy liền nhíu mày: “Không đúng, lời này của cô có vấn đề”.

“Minh Nhi!”

Diệp Thanh Lam vội quắc mắt nhìn anh!

Diệp Bắc Minh vẫn ung dung nói: “Tôi có biết sơ qua về y thuật, thứ nhất cô khí huyết dồi dào, không giống một người sẽ chết yểu!”

“Thứ hai sau khi chết thần hồn đều sẽ tới Minh Giới!”

“Nếu cô thực sự đã chết thì hoàn toàn có thể tới gặp cha mẹ mình, tại sao lại phải mạo hiểm tới U Minh Giới làm gì?”

“Minh Nhi!”

Diệp Thanh Lam trách mắng: “Con nói gì vậy, đang yên lành lại nguyền rủa người ta chết sớm!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vẫn dựa vào lý thuyết để tranh luận: “Mẹ, những điều con nói đều là sự thật!”

“Cô Đường đây tinh lực tràn trề, chắc chắn là một người khỏe mạnh bình thường!”

“Hơn nữa, sau khi chúng ta ngồi cùng một thuyền để vượt qua Hoàng Tuyền cô ấy vẫn luôn theo sau con, vì sự an toàn, con không thể không cân nhắc nhiều hơn!”

Dứt lời, Diệp Bắc Minh chăm chú nhìn Đường Lạc Âm!

Không hề khách sáo!

Anh cảm thấy Đường Lạc Âm này có vấn đề!

Diệp Thanh Lam cũng không lên tiếng mà đánh mắt nhìn sang.

“Anh Diệp, anh nói anh hiểu y thuật, vậy anh bắt mạch cho tôi thử xem”, Đường Lạc Âm mỉm cười, duỗi ra cổ tay mảnh khảnh của mình.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn xuống, con ngươi thoắt cái co rút lại!

"Đây là gì?"

Cả người Diệp Thanh Lam ngơ ngác tại chỗ.

Sắc mặt của Dạ Huyền cũng hơi thay đổi!

Chỉ thấy.

Trên cổ tay Đường Lạc Âm có một đường đỏ như máu dường như in sâu vào da thịt kéo thẳng đến ống tay áo.

Đường Lạc Âm thản nhiên xắn tay áo lên, tia màu đỏ kia trực tiếp lan đến giữa cánh tay của cô!

"Huyết Hồn Đan? Cô đã uống thứ này?”

Gương mặt Diệp Bắc Minh không giấu được nét kinh ngạc!

Đường Lạc Âm mỉm cười gật đầu: "Anh Diệp, y thuật của anh đúng là không tồi!”

“Vậy mà chỉ dựa vào một tia máu liền đoán ra được Huyết Hồn Đan!”

Diệp Thanh Lam hít sâu một hơi, sắc mặt biến đổi khó lường: “Cái tên này thật kỳ quái, thứ này có tác dụng gì?"

Dạ Huyền giải thích: “Lam Nhi, Huyết Hồn Đan là một loại đan dược cực kỳ bá đạo!”

“Vật này chỉ có người cận kề cái chết mới có thể sử dụng, một khi đã uống thì mọi chức năng sinh lý sẽ trở lại trạng thái bình thường và kéo dài trong khoảng một tháng!”

"Sau một tháng, mạng sống sẽ hoàn toàn cạn kiệt, thứ bị đốt cháy chính là máu và hồn phách của người dùng!”

Nói tới đây, Dạ Huyền lại nhìn Đường Lạc Âm một cái thật sâu: “Cô Đường, cô rốt cuộc bị làm sao?”

“Tại sao lại cương quyết uống loại đan dược này? Cô thật sự không để lại đường lui nào cho bản thân sao?”

Trước/1964Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đế Tôn