Saved Font

Trước/1949Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1904: Hoa Tam Giới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Ta... ngài...”

Hắc Long như ngọn lửa bị dập tắt.

Đường Lạc Âm rất căng thẳng, đến hít thở cũng trở nên gấp gáp.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cắn môi run rẩy.

“Cô Đường, cô đừng sợ, rất đơn giản! Chỉ cần cô gọi to tên cha mẹ mình, sau đó không ngừng nghĩ đến họ là được!”, Diệp Bắc Minh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Đường Lạc Âm, tiếp thêm dũng khí cho cô.

Đường Lạc Âm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh, anh Diệp...”

“Đường Phi Phàm!”

“Vương Tĩnh Mai!”

Đường Lạc Âm nhanh chóng gọi tên cha mẹ mình, nhưng đài luân hồi vẫn hoàn toàn im ắng, không có động tĩnh gì.

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”, Đường Lạc Âm lại hét lên lần nữa.

Vẫn như cũ, không có phản ứng.

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”

Vẫn không có phản hồi.

Đường Lạc Âm lạc giọng: “Anh Diệp, chuyện này là sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày, an ủi một câu: “Đừng sợ, để tôi thử xem sao!”

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”

Cho dù là Diệp Bắc Minh có lên tiếng, đài luân hồi vẫn không chuyển động.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai người có chút ngập ngừng.

Hắc Long thở phào một hơi, không nhịn được mà lên tiếng: “Đại nhân, hai người không cần gọi nữa! Bọn họ có lẽ vẫn chưa chết, linh hồn vẫn còn ở nhân gian!”

“Á?”

Đường Lạc Âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng: “Tốt quá rồi! Cha mẹ tôi chưa chết? Thật là tốt quá đi!”

Sau giây phút kích động ngắn ngủi, Đường Lạc Âm lại trở nên vô cùng buồn bã.

Bố mẹ cô ta chưa chết, nhưng cô ta thì lại sắp chết rồi!

Nếu như linh hồn của cha mẹ ở Minh Giới, bọn họ còn có thể gặp nhau một lần. Nếu không e rằng đời này cũng chẳng còn cơ hội nữa.

“Thôi vậy... quan trọng nhất là cha mẹ vẫn sống khỏe mạnh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình”, Đường Lạc Âm lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Chấp nhận số phận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Hắc Long nói: “Khí huyết của cô khô cạn, không thể sống quá một tháng”.

“Người bình thường có ba hồn bảy phách, nhưng cô chỉ có hai hồn sau phách?”

“Cho dù có chết, cũng không thể xuống Minh Giới, không thể đầu thai chuyển kiếp được”.

“Thôi vậy! Nếu như cô không do Minh Giới quản lý, bổn tọa sẽ tặng đại nhân Trấn Ngục tháp một ân tình, chỉ cho cô một con đường sống!”

Vẻ mặt Đường Lạc Âm tràn đầy kinh ngạc: “Tôi vẫn còn cơ hội sống tiếp ư?”

“Đương nhiên!”

Hắc Long cười kiêu ngạo: “Bổn tọa cả đời canh gác ở cửa đài luân hồi này, chuyện sinh tử đối với các người là chuyện lớn!”

“Nhưng đối với bổn tọa. Nó lại chẳng phải chuyện gì quan trọng!”

“Đi tìm Hoa Tam Giới, khí huyết của cô khô cạn là do linh hồn bị hao mòn, chỉ cần tìm Hoa Tam Giới nuôi dưỡng linh hồn”.

“Dựa theo cảnh giới hiện tại của cô, ít nhất có thể sống hơn 1 vạn năm nữa!”

“Hoa Tam Giới...”

Một hạt mầm của sự sống gieo trong lòng Đường Lạc Âm, khiến cô tràn đầy hi vọng,

Diệp Bắc Minh bước lên một bước: “Cô Đường, cô yên tâm, cho dù chỉ còn thời gian một tháng, tôi cũng sẽ giúp cô tìm được tin tức của Hoa Tam Giới”.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”

Đường Lạc Âm rất cảm động.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giây tiếp theo, anh thấp giọng gầm lên: “Lâm Thương Hải! Lạc Chính Hùng! Tô Dao!”

Ầm!

Đài Luân Hồi lại rung lên, ba đạo linh hồn lần lượt hiện lên trước mặt Diệp Bắc Minh.

Hai người đàn ông trung niên.

Và một người phụ nữ trẻ.

Ba người nhất thời sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt.

“Chủ nhân, cậu cũng chết rồi sao?”

Lâm Thương Hải ngây ra.

“Tên nhóc, là cậu sao? Tôi biết là cậu không xứng với con gái tôi mà, Khuynh Thành ở cùng cậu sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì”, Lạc Chính Hùng hừ lạnh một tiếng.

Tô Dao cũng vội hỏi: “Diệp Bắc Minh cậu thế mà cũng chết rồi, Khuynh Thành có sao không?”

Hai người chính là cha mẹ của đại sư tỷ.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Bác trai, bác gái, đại sư tỷ vẫn sống tốt”.

“Cháu đến đây để đón hai người, giúp hai người hồi sinh!”

“Hồi sinh?”

Lạc Chính Hùng và Tô Dao ngơ ngác, há hốc miệng.

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đưa linh hồn hai người về nghĩa địa Hỗn Độn.

Quay mắt sang nhìn Lâm Thương hải bên cạnh: “Người bạn cũ, đã lâu không gặp...”

...

Sau khi rời khỏi đài luân hồi, Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm quay trở lại Dương Giới.

Nghê Hoàng đã đợi ở bến thuyền rất lâu, thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, kích động chạy tới đón tiếp: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng về rồi! Minh Giới hình như xảy ra chuyện lớn gì đó, trước đó còn có một trận động đất rất khủng khiếp!”

“Tôi còn thấy vài nhân vật lớn vượt qua Hoàng Tuyền, tới Minh Giới thăm dò nữa”.

“Thấy anh bìn an trở lại, thật là tốt quá!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng nói.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Không sao, mọi chuyện đều thuận lợi cả!”

“Vâng ạ!”

Nghê Hoàng gật đầu, lúc này mới chú ý tới cô gái bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, cô ấy là?”

“Đây là Đường Lạc Âm, cô Đường!”, Diệp Bắc Minh cười giới thiệu.

Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cách có nửa mét.

Mà Nghê Hoàng lại đứng cách họ tầm 3 mét.

Nhìn có vẻ Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm rất thân thiết.

Nghê Hoàng nhất thời cảm thấy lạc lõng, còn có chút hối hận.

Nếu người đi cùng Diệp Bắc Minh đến Minh Giới là cô ta, vậy quan hê của hai người có tiến thêm một bước nữa không?

“Chúng ta về đại lục Hỗn Độn trước!”

Diệp Bắc Minh hình như không phát hiện ra tâm tư của Nghê Hoàng, cùng với Đường Lạc Âm đi về phía trận pháp truyền tống ở phía trước.

Trước/1949Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh