Saved Font

Trước/1996Sau

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1971: Con Gái Xuất Hiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Phụt!”

Hơn mười người đi cùng của Đạo Tông cũng bị chấn động đến phun ra một ngụm máu tươi.

Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi ba người ở gần nhất, hét thảm lên một tiếng rồi hóa thành một làn sương máu.

Chỉ có Giang Tiên Nhi, thân thể tỏa ra một tầng ánh sáng quỷ dị, ngăn cản phần lớn sức mạnh kia.

Kỷ Bách Nghiệp cũng giống vậy, lùi lại bảy tám bước, dùi đen trong tay không ngừng run rẩy: “Năng lượng thật cường đại! Còn nói mình là luyện thể giả?”

“Còn thanh kiếm trong tay cậu nữa, lão phu đều muốn có!”

Ông ta đuổi theo Diệp Bắc Minh ra đến khoang thuyền.

Nhân lúc huyết long đang ngăn cản Kỷ Bách Nghiệp, Diệp Bắc Minh đã lao lên boong thuyền.

Người đàn ông trung niên của Đạo Tông đi tới mép thuyền, vung tay ném Hướng Ly Ly ra ngoài.

Gương mặt xinh đẹp của Hướng Ly Ly trở nên tái nhợt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một khi rơi xuống dòng nước đen này, chỉ có một đường chết.

Diệp Bắc Minh lập tức dùng ảnh thuấn, tiến lên một bước.

Vào khoảnh khắc Hướng Ly Ly chuẩn bị chạm vào mặt nước đen, một vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo cô ta, Hướng Ly Ly mở to mắt nhìn thì kinh ngạc phát hiện: “Anh Diệp!”

Grào!

Một con huyết long lao ra, hung hãn đập mạnh vào mặt nước đen.

Rầm rầm rầm!

Sóng khí phản chấn, hai người bay lên không trung, chầm chậm đáp xuống mép thuyền.

“Cậu...’

Người đàn ông trung niên của Đạo Tông kinh hãi, giật mình đánh ra một chiêu hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Phụt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua, người đàn ông trung niên lập tức biến thành một màn sương máu, máu tươi hội tụ trên thân kiếm.

“Qủa nhiên là kiếm tốt! Máu tươi ngung tụ, tiếng vang không ngừng!”

Kỷ Bách Nghiệp lao ra khỏi ca bin cũng không tức giận mà lên tiếng khen ngợi: “Diệp Bắc Minh, kiếm này nhất định có kiếm linh mạnh mẽ!”

“Diệp Bắc Minh, lão phu cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao công pháp luyện thể và thanh kiếm này ra đây!”

“Lão phu cho cậu một cái chết tử tế!”

“Bằng không, lão phu bắt cậu sưu hồn, bảo đảm khiến cậu sống không bằng chết!”

Diệp Bắc Minh không hề khách khí, cười lạnh nói: “Một chữ thôi, cút!”

“Tôi thấy cậu đúng là muốn chết!”

Kỷ Bách Nghiệp lửa giận ngút trời, dậm chân lao về phía anh.

Diệp Bắc Minh thả Hướng Ly Ly xuống: “Lui về khu vực an toàn!”

Kiếm khí quét qua, dây buộc trên cơ thể cô ta đều lứt lìa.

“Được...”

“Tiểu tháp, tự tôi đối phó với Kỷ Bách Nghiệp e rằng có chút khó khăn, mặc dù nắm chắc bảy phần có thể giết chết ông ta!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, bổn tháp có thể ra tay!”

“Nhưng cậu phải cân nhắc một điều, chúng ta đang ở trên thuyền gỗ Vạn Niên Dương, một khi bổn tháp ra tay, khi giết Kỷ Bách Nghiệp thì con thuyền này cũng sẽ bị phá hủy!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”

Đồng thời cùng lúc đó, Kỷ Bách Nghiệp cũng đã ra tay: “Dùi Huyền Phách, đập chết hắn cho lão phu!”

Rầm!

Dùi Huyền Phách thế như trẻ tre, hướng thẳng về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nháy mắt đặt trước đầu, một âm thanh lớn vang lên, khóe miệng Diệp Bắc Minh tê dại.

Cả người bị rung chấn đẩy lùi về phía sau hơn 10 mét.

xoạt!

Còn chưa đợi anh kịp hít thở, Dùi Huyền Phách lại một lần nữa giống như sao băng lao tới.

“Lại tới? Nổ cho ông!”

Sức mạnh Diệp Bắc Minh ngưng tụ, một kiếm chém ra.

Khoảnh khắc hai bên chạm vào nhau, rắc rắc một tiếng, Dùi Huyền Phách vậy mà xuất hiện một vết nứt sau đó trực tiếp nổ tung.

“Mẹ kiếp! Đây chính là đạo khí mà lão phu dùng tinh huyết vạn năm để tế ra đó, thế mà lại bị mộ thằng ranh con phá hoại!”

Kỷ Bách Nghiệp nổi trận lôi đình: “Thanh kiếm này của mày đúng là thanh kiếm cực phẩm, đưa đây cho lão phu!”

Thần lực ngưng tụ, phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, giống như sóng thần lao nhanh tới.

Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt, giơ tay lên dùng kiếm chém mạnh về phía trước.

“Phụt...”

Kỷ Bách Nghiệp giống như bị sét đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.

Ông ta lập tức tỉnh táo lại từ cơn giận: “Mày... mày còn nói không phải luyện thể giả? Con mẹ nó!”

“Nếu đã như vậy, lão phu sẽ dùng đến phép tắc để giết mày!”

Kỷ Bách Nghiệp điên cuồng ngưng tụ thần lực trong cơ thể.

Chính lúc đó.

Gió bão gầm gừ xung quanh thuyền Vạn Niên Dương, hư không sấm sét chớp nháy ầm ầm.

Một cỗ sức mạnh phép tắc được ngưng tụ, tất cả mọi thứ trên boong thuyền nổ tung biến thành bột phấn.

Thuyền gỗ Vạn Niên Dương rung chuyển dữ dội.

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được nguy hiểm sắp tới.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, với thực lực của cậu hiện tại, e rằng không thể đỡ được sức mạnh phép tắc của cảnh giới Đạo Tổ!”

“Ông ta sẽ cần một thời gian nhất định để mở rộng lĩnh vực phép tắc, ngăn cản ông ta lại!”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, lao về phía Kỷ Bách Nghiệp.

Khi chỉ còn cách ông ta khoảng 100 bước, bất kể anh sử dụng năng lực gì, đều bị gạt bỏ ra bên ngoài.

Trước mặt rõ ràng là không khí, nhưng lại giống như một hàng rào thép kiên cố không thể vượt qua.

Cho dù là sử dụng Ảnh Thuấn, cũng không được.

“Tiểu tạp chủng, đây là lĩnh vực phép tắc của lão phu, mày tưởng mày có thể xông vào sao? Chuẩn bị chết đi!”

Sắc mặt Kỷ Bách Nghiệp điên cuồng: “Có thể ép lão phu dùng chiêu này, mày cũng đủ tự hào rồi!”

Cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc: “Không quan tâm nữa, huyết long! Ra đây!”

Âm thanh vang vọng cõi đất trời.

Một giây sau.

Phía trên hư không của thuyền Vạn Niên Dương xuất hiện một con huyết long khổng lồ, từ trên nhìn xuống như thể là vua của thiên hạ.

“Đập nát nó cho tao!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dùng toàn lực chém xuống.

Con huyết long khổng lồ dài vạn trượng giống như sao băng lao xuống, phá vỡ mọi vật cản.

Lĩnh vực phép tắc của Kỷ Bách Nghiệp bị xuyên thủng tại chỗ, huyết long hung hãn đạp mạnh vào ngực ông ta.

“A...”

Kỷ Bách Nghiệp hét lên thảm thiết, chỗ bị huyết long đạp vào lập tức bị đục thủng một lỗ.

Ông ta sợ hãi cúi đầu xuống, nhìn bộ ngực bị huyết long đâm thủng: “Tiểu tạp chủng... mày... mày dám...phụt...”

Hai đầu gối của ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Thân thể run rẩy dữ dội.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh vậy mà lại có thể giết ông ta!

“Ha ha ha... lão phu tính sai rồi, cho dù hôm nay có chết ở đây, cũng phải kéo mày cùng xuống địa ngục!”

Kỷ Bách Nghiệp thật sự phát điên rồi.

Chút sức mạnh cuối cùng ngưng tụ về đan điền.

Một giây sau.

Rầm rầm rầm!

Tự bạo!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rút: “Đạo Tổ tự bạo! Mẹ nó chứ!”

Anh dùng tốc độ nhanh nhất lùi về cuối boong thuyền, một tay nắm lấy Hướng Ly Ly và nhảy về chiếc thuyền nhỏ, khí tức Hỗn Độn tỏa ra bao trùm con thuyền.

Một giây sau.

Con thuyền nhỏ trực tiếp bị chấn bay ra xa, hai người bị ép chặt vào nhau, không biết đã lăn lộn bao nhiêu vòng.

Cuối cùng, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Khí tức Hỗn Độn tan đi, con thuyền nhỏ bị chấn bay hàng chục km.

Trước mặt đều là vùng nước đen, một đám mây hình nấm cuộn trào bay lên trời, chiếu sáng cả một mảnh không gian.

“Kỷ Bách Nghiệp chết rồi?”

Đôi mắt đẹp của Hướng Ly Ly ánh lên những đám mây hình nấm đang rực lửa, đồng tử không ngừng co rút.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Võ giả lựa chọn tự bạo, thần hồn cũng bị tiêu diệt!”

Hướng Ly Ly không ngừng run rẩy: “Anh Diệp. Anh rốt cuộc có thực lực gì?”

“Vậy mà... ừng ực...”

Nuốt mạnh một ngụm nước miếng: “Lại có thể ép cho cảnh giới Đạo Tổ tự bạo?”

Diệp Bắc Minh lắc lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nữa, vẫn là nghĩ cách nên rời khỏi đây như thế nào đi!”

Lúc này.

Một chiếc thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét xuất hiện cách đó mười dặm, trên boong thuyền có một đám nam nữ trẻ tuổi.

Trên đầu họ tung bay một lá cờ cổ xưa.

“Có người tự bạo?”

“Xem khí tức hình như là cảnh giới Đạo Tổ?”

Truyên boong thuyền, đám thanh niên nghị luận sôi nổi, bị đám mây hình nấm thu hút.

Đột nhiên.

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên, nhìn chằm chằm về phía đám người, đặc biệt là hai cô gái trong nhóm: “Tôn Thiến? Đông Phương Xá Nguyệt? Sao bọn họ lại ở đây?”

“Nhóc con, cậu nhìn kĩ xem, là Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Máu huyết trong người Diệp Bắc Minh sục sôi, phút chốc mới phản ứng lại: “Đây là!!! Tâm Nhi, Nặc Nhi!!!”

“Con gái của tôi, chúng là con gái của tôi!!!”

Trước/1996Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thái Cổ Kiếm Tôn