Saved Font

Trước/50Sau

Đô Thị Cực Phẩm Y Thần ( Dịch )

Chương 41: Nhà Sang Trọng Cao Cấp !

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chu Nhân Đức như đoán được cái gì, không đoái hoài tới bả vai đau đớn, kinh hô: "Lão Tần, ý ngươi là. . . nội dung trên tờ báo này không bình thường phải không?"

Tần Viễn Minh ý thức được bản thân thất thố, liền vội vàng buông tay ra, ho nhẹ một tiếng, giải thích:

"Không bình thường? Đâu chỉ không bình thường à! Nhất định chính là thần linh trợ giúp! Ta và Tử Huyên tu luyện công pháp có tên Thất Dương tâm pháp, là ta lúc còn trẻ tình cờ lấy được, nhưng lại là một bộ công pháp không đầy đủ, sau đó ta gặp một vị tông sư cường giả, bỏ ra rất nhiều tiền mời vị tông sư kia hoàn thiện bộ công pháp, vậy nên mới có bộ công pháp như bây giờ, nhưng khi ta luyện đến phía sau bộ công pháp này, liền phát hiện vấn đề càng lớn! Thậm chí đối với ngũ tạng lục phủ đều có ảnh hưởng!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ dọa sợ Chu Nhân Đức, Chu Tử Huyên sắc mặt tái nhợt.

Cô mấy ngày nay tu luyện, luôn có một loại cảm giác vô hình khó chịu, nhưng lại như không có gì.

Chẳng lẽ nguyên nhân là do bộ công pháp không lành lặn kia?

Tần Viễn Minh an ủi Chu Tử Huyên: "Tử Huyên, con không cần sợ, con tuổi còn nhỏ, hơn nữa tu vi không sâu, công pháp này ảnh hưởng tới con sẽ không lớn, nhưng đối với ta thì phiền toái lại vô cùng lớn, ta trước mắt chỉ có hai con đường, một là tiếp tục tu luyện, cho đến khi ngũ tạng lục phủ suy kiệt mà chết, hoặc chính là phế bỏ toàn bộ tu vi."

Nghe đến đây, Chu Nhân Đức và Chu Tử Huyên càng là hoảng sợ.

Thực lực của Tần Viễn Minh, bọn họ rất rõ ràng, mặc dù không phải là tông sư, nhưng đủ bảo vệ Chu gia tại Ninh Ba được bình an.

Một khi Tần Viễn Minh xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Chu gia bọn họ.!

Chu Nhân Đức nghi ngờ hỏi: " vậy vừa rồi ngươi đột phá, có phải hay không sẽ nguy hiểm với thân thể ngươi.?"

Nhưng lúc này, Tần Viễn Minh cười ha ha rất lớn!

"Vừa vặn ngược lại, thân thể ta không những không gặp nguy hiểm, ngược lại lại càng mạnh hơn.!"

"Cái gì!"Hai ông cháu càng ngày càng hồ đồ.

Tần Viễn Minh thận trọng giơ lên tờ báo trong tay giải thích: " Vị tông sư lưu lại thứ này hiện ở nơi nào.? Ngài ấy không chỉ hoàn thiện Thất Dương tâm pháp, còn sửa đổi tuyến đường vận chuyển Thất Dương tâm pháp! Dựa theo phương pháp của ngài ấy tu luyện, tất cả vấn đề trước đây đều được giải quyết, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.! Đây quả thực là thần linh trợ giúp a! Tông sư! Nhất định là tông sư mới có thể làm được!"

Nói đến về sau, Tần Viễn Minh kích động gần như là hô lên.

Chu Nhân Đức nghe thấy vậy, nội tâm rung động, hắn đối với võ đạo chẳng qua là kiến thức nửa vời, trước đó Diệp Thần sử dụng một chiêu đối phó với Tử Huyên, chẳng qua nhìn giống tông sư võ đạo, nhưng là bây giờ, Tần Viễn Minh chính miệng xác nhận, điều đó lại hoàn toàn khác nhau.!

Đáng sợ hơn chính là, Diệp Thần ngày đó chẳng qua là nhìn Chu Tử Huyên ra tay, lại có thể suy đoán ra bộ môn công pháp Thất Dương tâm pháp và tuyến đường vận chuyển cùng khẩu quyết?

Cái này có chút khó tưởng tượng.!

Chu Tử Huyên vô cùng kinh ngạc, hình tượng to lớn của sư phụ hoàn toàn bể nát, thay vào đó là hình bóng của Diệp Thần.

Cô một mực nhận định Diệp Thần chính là một khốn khiếp! Nhưng chỉ một khắc này tên khốn khiếp kia liền trở mình thành một tòa núi cao cường đại khiến người khác ngẩng đầu ngưỡng mộ.!

Làm sao có thể?

Tên khốn này tại sao có thể là tông sư võ đạo!

Nhưng dù có không thừa nhận, bóng dáng Diệp Thần đã định thành sâu đậm trong đầu óc cô là một tông sư võ đạo cường đại.

. . .

Khu nhà ở Đại Đô.

Diệp Thần vừa bước vào cửa nhà liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn, sau đó hắn thấy bóng dáng bận dộn của Tôn Di trong phòng bếp, dáng người chập chờn vòng eo và cặp mông quyến rũ đến trình độ cao nhất.

"Muốn dáng người có dáng người, cần thể diện có khuôn mặt, quan trọng trình độ nấu ăn cũng là nhất, người phụ nữ như vậy được coi là cực phẩm a."

Diệp Thần đi tới bàn ăn, thấy trên bàn đã được bày mấy món ăn.

thật sự không nhịn được, cầm lên đôi đũa bắt đầu ăn vụng, nhưng lại bị Tôn Di bưng tô canh từ phòng bếp đi ra bắt được.

"Ngươi cái tên này, vừa trở lại liền ăn vụng, tiền ăn không có đóng? Còn nữa, mới sáng sớm anh đã chạy đi đâu? Tìm hết cái tiểu khu cũng không tìm được anh."

Diệp Thần mút đũa, cười hì hì nói: "Tôi đây không phải là bận bịu với công chuyện sao, sáng sớm nay kiếm không sai biệt cũng trăm triệu."

Tôn Di liếc xéo Diệp Thần, sớm đã quen với công phu khoác lác của hắn.

"Được, anh nghĩ anh là Vương Kiến Lâm à, động một chút là định được một mục tiêu nhỏ, còn kiếm trăm triệu a, mới có sáng sớm không gặp, công phu khoác lác lại lợi hại hơn rồi. anh nếu sáng sớm kiếm đc một triệu ta cũng đã bội phục, thôi, không cùng anh nói vớ vẩn nữa, ăn cơm đi."

Diệp Thần không có ý định giải thích thêm, bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Không lâu lắm, Tôn Di nghĩ tới một việc, nói với Diệp Thần: "Tối mai không cần chờ tôi, tôi có chút chuyện cần sử lý."

Diệp Thần không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái.

Ngay lúc Diệp Thần ăn sắp song, điện thoại Tôn Di reo lên, Diệp Thần nhìn lướt qua, thấy là cha Tôn Di gọi tới.

"Tôi đi nhận cú điện thoại."

Tôn Di cầm điện thoại đi lên sân thượng.

Một lát sau, hắn thấy Tôn Di vội vàng chạy đi, dơ tay túm lấy áo khoác ngoài và chùm chìa khóa, chạy tới cửa.

"Diệp Thành, tối hôm nay cũng không cần chờ tôi, tôi có chuyện phải về quê.!"

Nói xong, Tôn Di liền biến mất trước tầm mắt Diệp Thần.

Diệp Thần đứng lên, nhíu mày một cái, mặc dù muốn theo sau, nhưng nghĩ lát dược liệu sẽ được đưa tới, nên đành từ bỏ.

Huống chi là điện thoại trong nhà gọi tới, tất nhiên là chuyện riêng của Tôn Di, hắn một người ngoài không nên hỏi tới.

. . .

2h50.

Diệp Thần dựa theo địa chỉ sau chìa khóa tìm được căn hộ Thẩm Hải Hoa đã cấp.

Hắn vốn nghĩ Thẩm Hải Hoa đựa căn hộ này cùng lắm là loại trăm mét vuông bình thường , tuyệt đối không nghĩ tới, lại là khu nhà thang thần sang trọng cấp 1 bên cạnh khu nhà ở Đại Đô!

Hơn nữa không phải đơn giản là một trăm m2! Mà là nguyên tầng!

Gần ngàn m2!

Quan trọng lại là lầu cuối, loại cao cấp nhất!

Đây là khái niệm gì!

Diệp Thần không biết nên biểu đạt thế nào.

Thang thần cấp 1 là loại mà tại Ninh Ba này mỗi người đều mơ ước.

Diệp Thần hơi nhớ lại, mấy ngày trước hắn và Tôn Di lái xe đi qua thang thần, Tôn Di còn phát ra cảm khái: "Nếu có thể ở nơi này mặt mũi sẽ tốt như nào a, dù là ngủ một đêm, tôi cũng thỏa mãn, bất quá cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, lấy tiền lương ta mà nói, đời này cũng sẽ không mua nổi nhà trong khu này."

Lúc ấy Diệp Thần còn nói đùa sẽ kiếm tiền mua cho cô một căn.

"Tuyệt đối không ngờ tới", câu một căn hộ nó lại tới nhanh như vậy.

Diệp Thần mở cửa tiến vào, biết chắc trong đó sẽ được trang hoàng rất sang trọng, nhưng khi mở cửa ra vẫn bị choáng váng.

Nguy nga lộng lẫy, nhiệt độ hồ bơi nhỏ ổn định, cấu tạo hoàn toàn là từ cẩm thạch, một phòng bếp đã chiếm tới 90 m.

"Có tiền thật tốt."

Diệp Thần đứng trước cửa sổ sát mặt đất, gần như có thể quan sát toàn bộ Ninh Ba.

Hắn thấy khu nhà ở Đại Đô có Tôn Di tràn đầy nụ cười vui.

Hắn thấy được đại trạch Diệp gia từ thịnh đến suy.

Hắn thấy được cơn ác mộng Vân Hồ sơn trang của năm năm trước.

Hắn thấy được núi Thiên Nãng nơi hài cốt cha mẹ đang nằm.

Hắn nắm chặt nắm tay, trên người tràn ra hơi thở đáng sợ.

Đây là hắn trong 5 năm tạo thành, cái khí chất được tạo từ vô số lần lăn lộn trong sống chết!

"Ngày mai là ngày rỗ của cha mẹ, cũng nên đi xem bọn họ một chút."

"Cha mẹ, thù con sẽ báo, con không còn là một phế vật hèn nhát Diệp Thần của năm năm trước, con từ bên trong cái chết bò ra, tách ra từ nơi tối tăm, con sẽ tự mình xách đầu người đàn ông kia tới mộ của hai người. . .

Con…. Diệp Thần, sẽ có một ngày khiến toàn bộ Ninh Ba run rẩy, khiến toàn bộ đất đai Hoa Hạ thuần phục dưới chân.!"

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận