Saved Font

Trước/50Sau

Đô Thị Cực Phẩm Y Thần ( Dịch )

Chương 42: Cái Gì Mới Thật Sự Là Cao Không Thể Leo Tới!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
5 phút sau, chuông cửa vang lên.

Diệp Thần biết dược liệu được đưa tới.

Mở cửa, Diệp Thần không thấy nhân công vận chuyển dược liệu đâu, ngược lại là hai lão nhân và một cô gái.

Trong tay ba người xách một đống lớn dược liệu, trên mặt đất một đống lớn được xếp ngay ngắn.

Trong đó hai người Diệp Thần biết, chính là Chu Nhân Đức và cháu gái hắn- Chu Tử Huyên.

Còn một lão nhân kia hắn chưa gặp qua, nhưng từ hơi thở của đối phương hắn có thể nhận ra đối phương và hắn là cùng một loại người.

"Chu lão, tôi không nghĩ Đức Nhân đường đến nhân công cũng không thuê nổi, còn đích thân đưa tới cửa?"Diệp Thần trêu ghẹo nói.

Chu lão lúng túng cười một tiếng, giải thích: "Diệp tiên sinh, chúng tôi vốn không muốn quấy rầy ngài, nhưng lo những nhân công kia không biết nặng nhẹ, làm hỏng dược liệu nên tôi đưa Tử Huyên cùng với một người bạn thân tới. . . Nếu như quấy rầy, xin tha thứ."

"Vào đi."

Diệp Thần mời ba người vào phòng.

Ba người thận trọng để dược liệu đặt ở cái bàn tròn trong phòng khách.

Cho dù ba người đều là người từng trải, nhưng vẫn kinh hãi trước sự nguy nga lộng lẫy.

Thang thần tầng cao nhất, giá cả không phải một người bình thường có thể gánh vác được, cái này so với biệt thự Ninh Ba còn kinh khủng hơn nhiều.

Chu Nhân Đức ngày hôm nay thấy Diệp Thần đón xe taxi tới Đức Nhân đường vốn là còn chút kinh ngạc, bây giờ thấy chỗ ở liền cảm thấy bình thường.

Xem ra vị tông sư trẻ tuổi này ở bên ngoài muốn khiêm tốn.

Chu Tử Huyên khi tiến vào cũng vô cùng kinh hãi, cô luôn nghĩ ấn tượng Diệp Thần mang lại luôn là một thanh niên từ cách ăn mặc đến khí chất đều có hơi thở của sự nghèo nàn, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Thần về sự giàu có vượt xa cô, vừa nghĩ tới ngày đó trong miệng mình lải nhải không ngừng mắng hắn thằng nhà quê, Chu Tử Huyên có cảm giác trên mặt nóng hừng hực, thậm chí hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Nếu như Diệp Thần là một thằng nhà quê cấp thấp nhất, vậy Chu Tử Huyên cô sẽ được coi là cái gì?

Ba người chuyển hết số dược liệu vào nhà, Diệp Thần định rót nước mời ba người, lại nhớ ra, cái nhà này vừa nãy hắn cũng là lần đầu tiên bước vào, căn bản không có nước, cũng không thể lấy nước hồ bơi mời bọn họ a.

"Cái đó. . . a.. thực ngại quá, tôi không thường ở nơi này, nên không có sãn nước. . . Nếu không, tôi xuống lầu mua nước mời mọi người.?"

Chu Nhân Đức lắc đầu liên tục: "Diệp tiên sinh, chúng tôi không khát. . . Chúng tôi thật ra thì còn có một việc. . ."

Diệp Thần tất nhiên biết bọn họ còn có mực đích khác, liền ngồi xuống ghế sa lon, nhàn nhạt nói: "Nói đi."

Chỉ chờ một câu này, Tần Viễn Minh một bước nhảy tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Thần: "Kẻ hèn Tần Viễn Minh, đa tạ ân cứu mạng của Diệp tông sư!"

Ân?

Ân cứu mạng?

Diệp Thần có chút bối rối, hắn nhớ thời gian này chỉ cứu có một người là Thẩm Hải Hoa, lão đầu này nhô ra từ nơi nào a.?

"Ngài đây là. . ."

Tần Viễn Minh liền vội vàng giải thích: "Diệp tông sư, thực không dám giấu giếm, tôi chính là sư phụ của Tử Huyên, nhờ có ngài sửa đổi Thất Dương tâm pháp, không chỉ giúp cho tôi có được sự đột phá, còn xóa bỏ đi sự khốn khổ khi tu luyện công pháp này của tôi! Kể từ giờ, ngài chính là ân nhân của Tần Viễn Minh này.!"

Diệp Thần sáng tỏ, hắn sửa đổi những vấn đề tồn tại trong công pháp của Chu Tử Huyên tu luyện, ngược lại lại vô tình cứu Tần Viễn Minh một mạng.

Hắn thắc mắc một việc, hiếu kỳ nói: " Ngài mới vừa rồi gọi tôi là tông sư, cái này có ý gì? Tông sư rất lợi hại phải không.?"

Nghe được câu hỏi của Diệp Thần, không chỉ Tần Viễn Minh bối rối, hai ông cháu Chu gia cũng đều bối rối!

Một vị võ đạo tông sư lại không hiểu ý nghĩa của hai chữ tông sư là gì.?

Thật sự một chưởng có uy lực của cường giả võ đạo là được hắn phóng ra sao.?

Cảnh giới phân chia trong võ đạo, là kiến thức đầu tiên trên con đường tu luyện của những người mới bước chân trên con đường này a.!

Đây kiến thức cơ bản nhất cũng không biết, việc này … Diệp Thần… tu luyện đến cảnh giới này như thế nào.?

Diệp Thần thấy bộ dáng kinh ngạc hiện lên trên gương mặt ba người trước mắt, liền vội vàng giải thích: " Tôi mới vừa xuống núi không lâu, đối với phân chia võ học Hoa Hạ có chút không hiểu hết, còn xin chỉ điểm."

Tần Viễn Minh nghe vậy thì hiểu ra, nghiêm túc nói: "Diệp tông sư, hệ thống võ đạo Hoa Hạ là như vậy, mới bước chân vào võ đạo, phân ra có sức lực và nội kình, nội kình lại phân theo cấp bậc, đại thành, đỉnh cấp ba loại, sau đó chính là nửa bước hóa cảnh, sau đó nữa chính là vô số cường giả võ đạo ngưỡng vọng hóa cảnh tông sư, cũng chính là cảnh giới của Diệp tông sư đây."

Diệp Thần hơi híp mắt lại, cảnh giới này cùng với điều lão đầu nói với hắn lại hoàn toàn không giống nhau.

Bất quá cũng bình thường, công pháp hắn tu luyện và công pháp võ đạo Hoa Hạ không giống nhau, bất quá trên mặt nổi ý nghĩa thì tương tự.

Lão đầu nói với hắn, chân chính cảnh giới tu luyện phân chia là: Ngâm thân thể cảnh, khai nguyên cảnh, khí động cảnh, ly hợp cảnh, chân nguyên cảnh, thần du cảnh, này sáu cảnh giới mỗi một cảnh giới tổng cộng chia là chín tầng.!

Còn như thần du cảnh phía sau đương nhiên cảnh giới sẽ càng kinh khủng hơn thế này, chẳng qua Diệp Thần bây giờ căn bản không có tư cách biết đến.

Cảnh giới trước mắt của Diệp Thần chắc hẳn còn mở nguyên cảnh tầng năm.

Dựa theo giải thích của Tần Viễn Minh, tông sư võ đạo Hoa Hạ hẳn còn mở đến nguyên cảnh hòa khí động cảnh.

Cái này mạnh hơn so với những gì hắn nghĩ.

Không biết vị ở kinh thành cảnh giới lại là dạng gì!

Hắn là tông sư sao?

Hoặc còn mạnh hơn thế nữa.?

" Tông sư ở Hoa Hạ có nhiều không?"Diệp Thần trầm giọng nói.

Tần Viễn Minh suy tư mấy giây, trả lời: "Diệp tông sư, trên mặt nổi thì ở Hoa Hạ có khoảng năm mươi vị tông sư, mười vị là tông sư cao cấp, nhưng trong tối nhiều ít có chút khó mà nói được chính xác, nhưng theo tôi suy đoán, nhiều sự tồn tại của một số vị tông sư còn mạnh hơn với những gì được tiết lộ ra bên ngoài, nếu lấy thực lực của tôi hiện tại còn cách khá xa mới có thể đến gần.

Một điều có thể chắc chắn, những vị tông sư này phần lớn đều có liên hệ với các gia tộc ở Hoa Hạ.

Chỉ cần gia tộc có một vị tông sư trấn giữ, địa vị tất nhiên nước lên thuyền lên! Mặc dù bây giờ sống theo pháp chế và khoa học kỹ thuật, nhưng những vị có quyền lực kia chân chính bên cạnh đều có võ đạo tông sư."

Diệp Thần ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đùi, suy tính thế cuộc trước mắt, sau đó liền hỏi tiếp: "Vậy còn Ninh Ba đâu ? thế cục võ đạo Ninh Ba lại là như thế nào?"

Tần Viễn Minh nhìn Chu Nhân Đức: " thế cục Ninh Ba, nhân đức huynh có lẽ rõ ràng hơn so với ta."

Chu Nhân Đức cũng không chần chừ, giải thích: "Nếu nói đến thế lực tại Ninh Ba, nhất định phải nói đến tứ đại gia tộc, nếu tính thực lực tới giờ phút này, vậy sẽ là Sở gia, Triệu gia, Lục gia, Trần gia. Sở gia nội tình và thực lực mạnh nhất, Trần gia yếu nhất. . . Nhưng không thể xem nhẹ Trần gia, nếu như lão gia tử Trần gia kia trở về trấn giữ ý nghĩa sẽ không còn giống nhau.

Chỉ tiếc, mấy ngày trước Trần gia không biết đắc tội ai, hai cha con đều chết thảm ở trong nhà, trước mắt Trần gia đã bị loại khỏi bốn đại gia tộc, thay vào đó là Vạn gia."

Diệp Thần trước đó đã nghe Trần Chính Quốc nói qua, Trần gia có một vị ở Vũ Di sơn tu hành tông sư, thậm chí dùng người này tới uy hiếp mình.

Trước mắt, lão gia tử Trần gia kia tất nhiên biết Trần gia xảy ra chuyện, chẳng qua là không biết lúc nào trở về.

Mặc dù hắn lúc ấy làm rất sạch sẽ, không có để lại bất kỳ chứng cớ nào, nhưng nếu như đối phương có lòng, tất nhiên sẽ liên tưởng đến mình!

Bách Lý Băng đã hoài nghi hắn, những người khác tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến.!

Còn như Sở gia, Triệu gia, Lục gia, Vạn gia, tứ đại gia tộc, đều có người quen cũ trước đây của hắn.!

Ấn tượng sâu nhất chính là Sở Thục Nhiên!

Người phụ nữ cao cao tại thượng đùa bỡn với tình cảm của hắn.!

Nếu không phải cô ở năm năm trước, đứng trước toàn thể giáo viên học sinh đùa bỡn sỉ nhục hắn.!

Hắn cũng sẽ không bị đả kích đến không gượng dậy nổi.!

Càng không để cho cha mẹ hàng ngày dùng nước mắt rửa mặt.!

Cha mẹ lại không biết sự việc hắn trải qua nên đi tham gia yến hội Vân Hồ sơn trang!

Năm năm trôi qua, hắn nhớ rõ mặt mũi từng người có mặt khi ấy.!

Nhớ hết những con em gia tộc ngay trước mặt cha mẹ chỉ tay mắng hắn hai tiếng phế vật.!

Hắn nhớ rõ ánh mắt quật cường đỏ vằn tia máu của cha mẹ khi đó.!

Ở trong mắt cha mẹ, con trai bọn họ vĩnh viễn không phải phế vật! Không ai có tư cách làm nhục!

"Sở Thục Nhiên, lần này trở về, tôi nhất định để cho cô biết được, cái gì mới thật sự là cao không thể với tới!"Diệp Thần thầm nghĩ.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần