Saved Font

Trước/164Sau

Độc Sủng Xấu Phu

Chương 78: Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vị trí hiện tại đội thuyền nằm trong phủ cảnh của Quảng Bình.

Phủ Quảng Bình này sông rất ít, cho nên vừa bị nạn hạn hán, mới có thể đặc biệt nghiêm trọng, cũng vì việc này, bách tính nơi này mặc dù vào rừng làm cướp làm giặc, bình thường cũng chỉ làm thổ phỉ, mà không phải làm hải tặc.

Dù sao… Người nơi này cũng không thông thạo bơi lội.

Bởi vậy, Trịnh Dật mới sẽ cảm thấy mình chắc chắn an toàn, nhưng mà, bọn họ cố tình lại gặp phải nguy hiểm.

Đầu tiên phát hiện hải tặc là người ở thuyền phía trước, sau khi bọn họ phát hiện hải tặc liền thổi lên tiếng còi riêng của trạm canh gác.

Có chút chói tai, âm thanh mang theo thê lương đâm phá khoảng trời đêm, vang vọng khắp kênh đào, nhất thời làm thức tỉnh tất cả người đang ngủ trên thuyền.

Tưởng Chấn xoay người một cái từ trên giường bò dậy, trước hắn đã từng nghe qua tiếng còi đó, biết được ý nghĩa của tiếng nó, cũng biết bọn họ đã gặp phải nguy hiểm.

“Kim Ca, nhanh chóng mặc quần áo tử tế đến boong thuyền.” Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, sau đó trong thời gian ngắn nhất mặc quần áo tử tế đi tới bên ngoài khoang cư trú của Trịnh Dật.

“Trịnh thiếu.” Tưởng Chấn gọi một tiếng, mà hắn vừa dứt lời, của khoang liền được mở ra.

Mở cửa chính là gã sai vật của Trịnh Dật, Trịnh Dật lúc này vẫn còn đang luống cuống mặc quần áo, nhìn thấy Tưởng Chấn, hắn lúc này hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”

“Tình huống cụ thể chưa rõ ràng, hẳn là người trên thuyền phía trước phát hiện hải tặc.” Tưởng Chấn mở ra cửa sổ khoang Trịnh Dật ở, khoang này nằm ở chỗ cao nhất trên thuyền, có thể thấy rõ bên ngoài tình huống.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, Tưởng Chấn nhìn thấy rõ ràng rất nhiều ngọn lửa đang di động hướng về bên này.

“Số lượng hải tặc hơi nhiều, chúng ta bị bao vây.” Tưởng Chấn lại nói.

Một số tiếng gọi ầm ĩ từ trên mấy chiếc thuyền khác truyền đến, bay vào bên trong khoang, nhưng bởi vì gió quá lớn nghe không rõ lắm.

Cổ đại vốn đã truyền tin bất tiện, bây giờ lại là buổi tối, cho nên tin tức cửa mấy chiếc thuyền phía trước lan truyền cũng không thế nào dễ dàng.

Trịnh Dật trong lòng một trận buồn bực, Tưởng Chấn lại rất bình tĩnh: “Trịnh thiếu, ta là tới chờ lệnh, chờ sau đó có thể để cho ta tự do hành động hay không?”

“Tự do hành động?” Trịnh Dật không hiểu hỏi.

“Ta muốn rời khỏi thuyền này.” Tưởng Chấn giải thích một chút.

Hắn cũng không có kinh nghiệm chỉ huy thuỷ chiến, mà mang theo mấy người đi đánh lén, đây lại là quen làm.

Đêm nay ánh trăng rất tốt, Trịnh Dật dựa vào ánh trăng thấy được biểu tình Tưởng Chấn, theo bản năng mà đồng ý: “Có thể.”

“Ta lập tức đi an bài” Tưởng Chấn nói, trực tiếp từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trịnh Dật thật nhanh đi đến bên cửa sổ, liền nhìn thấy Tưởng Chấn mượn lực mấy lần đã nhảy xuống boong thuyền.

Trên boong thuyền, thủ hạ của Tưởng Chấn đã tụ họp chừng ba mươi người, sắp xếp chỉnh tề, mà Tưởng Chấn đi tới liền đạp lăn mấy người đến chậm trễ.

Trịnh Dật vừa xem vừa chỉnh lý, rốt cục mặc quần áo xong, đến thời điểm này, Lục Đại mới vội vã chạy tới, mà hắn vừa đến liền bất mãn kêu lên: “Tưởng Chấn ở gần hơn ta nhiều, tại sao không tới bảo vệ thiếu gia?”

Gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật phức tạp nhìn Lục Đại một cái: “Lục gia, Tưởng quản sự đã tới, đi rồi.”

Lục Đại biểu tình cứng đờ.

Lúc này, Trịnh Dật mới từ trước cửa sổ quay đầu lại: “Tưởng Chấn cùng người của hắn đã tập hợp trên boong thuyền hết rồi.”

Lục Đại nhất thời lúng túng, hắn bước nhanh đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy người của Tưởng Chấn đã tụ tập ở trên boong thuyền.

Còn người của hắn… Những người mang theo quần áo vội vã chạy đến, không là người của hắn sao?

Kỳ thực, thủ hạ của Lục Đại có kinh nghiệm, đã biểu hiện phi thường tố, rất nhanh liền đi tới trên cương vị của từng người, chỉ là không thể tránh khỏi lộn xộn, nhìn vào không có chỉnh tề như thủ hạ của Tưởng Chấn mà thôi.

Lúc này, so với thủ hạ của mình, Tưởng Chấn kỳ thực càng muốn thủ hạ của Lục Đại hơn, dù sao thủ hạ hắn đều chưa từng trải qua thuỷ chiến.

Bất quá việc đã đến nước này, tóm lại phải thử một lần.

May mà… trong số lớn người hắn thu nạp một phần đều là đả thủ, tốt xấu gì cũng dám động thủ.

Tưởng Chấn gọi mấy cái tên, rất nhanh liền gọi ra bảy, tám người, đều bơi rất giỏi: “Các ngươi cùng ta xuống nưỡ, những người khác lưu lại, do Triệu Kim Ca chỉ huy!”

“Vâng!” Mọi người cùng nhau đáp một tiếng, không nghe Tưởng Chấn nói sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, bọn họ đã thành thói quen nghe lời Tưởng Chấn.

“Triệu Kim Ca, bảo vệ tốt Trịnh thiếu!” Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một cái, bảo Triệu Kim Ca bảo vệ Trịnh thiếu, chính là bảo Triệu Kim Ca cách Trịnh Dật gần một điểm, mà nơi đó, là an toàn nhất.

“Vâng!” Triệu Kim Ca đáp một tiếng, y kỳ thực muốn đi theo Tưởng Chấn, nhưng thời điểm như thế này, y không nghe Tưởng Chấn nói chỉ sẽ gây phiền phức cho Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một cái, lại nhìn huynh đệ Hạ gia một cái, ở thời điểm rất nhiều người còn chưa phản ứng lại, đám hải tặc cũng còn chưa có tới gần, liền mang theo thủ hạ lặng yên không một tiếng động xuống nước.

Đám hải tặc cách bọn họ càng ngày càng gần! Rậm rạp, mọi người cư nhiên có thể nhìn thấy hơn trăm chiếc thuyền!

Những chiếc thuyền đó phần lớn cũng không to, tốc độ lại cực kỳ nhanh, chúng nó rất nhanh đã tới gần, không chỉ đem đội thuyền Trịnh gia vây lại, còn muốn tách năm chiếc thuyền lớn của Trịnh gia ra.

“Tới là vị huynh đệ nào?” Lục Đại đứng ra, la lớn.

Rất nhiều hải tặc cùng thổ phỉ cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt thương đội, chỉ cần chào hỏi bọn hắn, đưa phí qua đường, thì sẽ thả người ly khai, dù sao nếu thật đem thương nhân lui tới giết sạch, sau đó bọn họ ngược lại sẽ không còn “Sinh ý”.

Bởi vậy, sau khi Lục Đại cùng Trịnh Dật gặp phải tình huống này dự định đầu tiên, chính là cùng người thương lượng.

Sau khi Lục Đại lên tiếng, rất nhanh, cách đó không xa trên một chiếc thuyền tương đối lớn liền có người cũng nói to: “Các ngươi cũng không cần cùng chúng ta lôi kéo tình cảm. Đầu lĩnh chúng ta nói, các ngươi nếu như thức thời thì đem thuyền cùng hàng đều lưu lại, chúng ta liền tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không… chết không có chỗ trôn cũng đừng trách chúng ta.”

Lục Đại trong lòng cả kinh, bên kia lại nói: “Ta đếm đến mười, chúng ta liền động thủ!”

Đếm tới mười liền động thủ… Đối phương căn bản cũng không có ý muốn thương lượng với bọn họ, đây là quyết định muốn trắng trợn cướp đoạt rồi!

Trịnh Dật đi ra ngoài buôn bán, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng lúc này… Nhìn thấy chung quanh càng ngày càng nhiều thuyền nhỏ, hắn không khỏi đen mặt.

“Thiếu gia?” Lục Đại nhìn về phía Trịnh Dật.

“Đề phòng! Chuẩn bị chiến đấu!” Trịnh Dật nói.

Đội thuyền này của hắn, trên thuyền khác chủ yếu là lương thực vải vóc, mất thì mất đi, nhưng bài lá trên thuyền này lại là bảo bối hắn muốn đem ra làm giàu, quyết không thể mất.

Hơn nữa, liền tình huống hiện tại cho dù hắn cái gì cũng không cần, đám hải tặc đó cũng chưa chắc sẽ thả bọn họ.

Cũng không biết đám hải tặc lần này tại sao lại như vậy…

Trịnh Dật không nghĩ ra tại sao đám hải tặc không muốn hoà đàm, Tưởng Chấn lúc này lại đã biết nguyên nhân.

Thời điểm hắn dẫn người xuống nước đám hải tặc còn chưa tới gần, cũng không ai phát hiện hắn xuống nước, cũng chính bởi vì như vậy, hắn mới có thể mang người lặng lẽ mà đến gần đội thuyền của đám hải tặc.

Đương nhiên, này cũng phải quy công cho sắc trời quá tối cùng với hắn chuẩn bị đủ sung túc.

Tưởng Chấn trước ở phụ cận huyện Hà Thành loanh quanh hơn hai mươi ngày, liền không ít lần mang người xuống nước, lần này trước khi ra ngoài, lại làm thêm rất nhiều chuẩn bị.

Lần này bọn họ xuống nước mỗi người trên tay có một ống trúc có thể để cho bọn họ ở dưới nước hít thở không nói, trên tay mỗi người còn cột dây nhỏ được hắn dẫn đầu bảo đảm sẽ không đi nhầm đường…

Tưởng Chấn theo sát thân thuyền chậm rãi nổi lên mặt nước, liền chính xác nghe thấy đám hải tặc đang bàn luận về lần hành động này.

“Năm chiếc thuyền thoạt nhìn thật không tệ.”

“Cho nên đầu lĩnh mới có thể coi trọng.”

“Có năm chiếc thuyền như thế, sau này chúng ta có thể làm sinh ý càng to lớn hơn!”

“Trên những chiếc thuyền này nghe đâu đều là lương thực, mọi người cũng không cần đói bụng.”

Nguyên lai, đám hải tặc chiếm giữ ở thủy vực này đã rất lâu rồi, nhân số của bọn họ càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, liền có lòng muốn làm mấy chiếc thuyền lớn, cho nên mới không đồng ý yêu cầu đưa cho bọn họ một chút phí qua đường của Trịnh Dật, dự định một lưới bắt hết đội thuyền của Trịnh Dật.

Bọn họ cũng rõ ràng, một thương đội như thế sẽ không đồng ý đem thuyền cùng hàng hóa đưa hết cho bọn họ sau đó người không rời đi, cho nên căn bản không hề có ý đàm phán đã quyết định chủ ý động thủ từ lâu.

“Một, hai, ba… tám, chín, mười!” người bên trong đám hải tặc rất nhanh liền đếm tới mười, nhưng khi gã còn chưa đếm xong, đám hải tặc kỳ thực đã bắt đầu động thủ.

Đám hải tặc nói đều là tiếng địa phương, một bên la hét lời người trong đội thuyền Trịnh gia không thế nào nghe hiểu được, ban đầu hướng về thuyền lớn bắn cung, sau đó leo lên thuyền.

Bọn họ cung tên kỳ thực chất lượng rất kém, tài bắn cung cũng kém, nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến người trên thuyền phải tránh né.

“Tiếp tục lái thuyền, tranh thủ phá vòng vây!” Trịnh Dật nói.

“Thiếu gia, phá vòng vây không được, bọn họ ở bên trong sông động chân động tay.” Lục Đại nói, đường sông phía trước bị chặn một đoạn, còn phía sau… phía sau của bọn họ có quá nhiều thuyền.

Trịnh Dật sắc mặt tái xanh.

Dựa vào ánh trăng, Trịnh Dật có thể nhìn thấy trên thuyền nhỏ phụ cận thuyền lớn đứng đầy người, những người kia tham lam nhìn bọn họ, từng đôi mắt trong đêm đen lóe sáng.

“Chúng ta có thể chạy trốn không?” Trịnh Dật hỏi.

Lục Đại dừng một chút, mới nói: “Thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định có thể che chở ngươi phá vòng vây!”

Cho nên chỉ có thể che chở mình phá vòng vây? Trịnh Dật sắc mặt có chút khó coi, nhưng nhìn số lượng hải tặc rất nhiều bên ngoài, lại không thừa nhận cũng không được, thuyền cùng hàng hóa của hắn, e rằng thật phải mất ở đây.

“Cướp lương thực đi!”

“Giết chết những gian thương!”

“Giết một người phân mười lượng bạc, lên a!”

Đám hải tặc gào thét, đã có người leo lên thuyền.

Người phủ Quảng Bình bên này phần lớn xác thực không có kỹ năng bơi, nhưng kỹ năng bơi cũng có thể luyện ra.

Năm ngoái sau khi phủ Quảng Bình phát sinh nạn hạn hán, liền có người tới nơi này làm hải tặc, ban đầu chỉ cướp một số thuyền, sau đó xuất hiện một người rất có năng lực, đem tất cả hải tặc vùng này thu nạp lại, bọn họ liền có thể cướp thuyền lớn, mọi người kỹ năng bơi cũng càng ngày càng tốt.

“Thiếu gia, ngươi trốn ra phía sau đi.” Lục Đại nói, sau khi hắn bảo Trịnh Dật né tránh, đang muốn chỉ huy chiến đấu, liền phát hiện đã có người cùng đám hải tặc giao thủ.

Triệu Kim Ca mang theo thủ hạ Tưởng Chấn, mỗi người cầm một cây gậy trúc, liền đứng ở bên cạnh thuyền, đám hải tặc mới vừa lộ đầu, liền sẽ bị bọn họ dùng sào tre đâm xuống.

Sào tre tước nhọn đầu, lúc này dùng, cư nhiên so với dao lớn càng có tác dụng tốt hơn.

Về phần cung tên đám hải tặc bắn tới… Những người kia cũng không biết từ nơi nào lấy ra một số tấm gỗ, ngược lại cũng có thể ngăn cản trước ngực.

Bọn họ ba người một tổ, hai người cầm sào tre một người cầm cái khiên, có thể đem rất nhiều hải tặc đâm rớt.

Những thổ phỉ rơi xuống phát ra từng trận gàu thảm thiết, sau khi té xuống còn đè lên người của chính bọn họ, trong lúc nhất thời, cũng không có ai dám từ bên kia trèo qua đây.

“Lục Đại, học chút!” Trịnh Dật nói.

Lục Đại đáp một tiếng, có chút nghẹn khuất nhìn sang, đột nhiên phát hiện người chỉ huy cư nhiên là Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại không biết đi nơi nào.

Hắn hơi nghi hoặc một chút, nhưng lúc này, cũng đã không rảnh để nghĩ về vấn đề của Tưởng Chấn.

Song phương chính thức động thủ.

Đối với người hiện đại từng trải qua chiến tranh mà nói, chiến tranh ở cổ đại, ở phương diện khác rất buồn cười, tỷ như… Có lúc ngươi sơ ý một chút, có thể sẽ bởi vì không nhận ra người mình mà đi chém đồng bạn.

Nhưng chiến tranh hiện tại lại cũng rất tàn khốc.

Song phương đánh nhau không bao lâu, liền đều có thương vong, chủ thuyền Trịnh Dật đang ở vẫn chưa có hải tặc tới, mấy chiếc thuyền khác thì đã có hải tặc leo lên.

Trên mấy chiếc thuyền bên cạnh đã có thuyền viên muốn chạy, cuối cùng lại bị hải tặc một đao chém trúng.

Mà ở cái niên đại chữa bệnh lạc hậu này, dù cho chỉ bị người ở trên cánh tay chém một dao, cũng có thể sẽ mất mạng.

Tiếng gàu thảm thiết không dứt bên tai, lông mày Tưởng Chấn càng cau càng chặt, hắn lôi kéo sợi giây trên tay, mang theo những người của mình tiếp tục tiến lên.

Lúc này, trên mấy chiếc thuyền lớn, tình hình trận chiến đã càng ngày càng kịch liệt.

Đám hải tặc người nhiều, bọn họ đều là người sống không nổi, còn không đem mạng của mình coi ra gì, căn bản chính là lấy mạng người mà làm ăn.

Trên chủ thuyền tuy rằng hộ vệ rất nhiều, nhưng vừa sơ sẩy cũng vẫn để cho hải tặc bò lên được.

Triệu Kim Ca thấy thế, nắm chặt sào tre, mang theo huynh đệ Hạ gia liền xông lên trên.

Trước đó ở trên thuyền dùng sào tre đem đám hải tặc đâm xuống cảm giác cũng không chân thực, nhưng bây giờ…

Triệu Kim Ca đưa tay đem sào tre từ trên người một hải tặc nhổ ra, ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, nhất thời có loại cảm giác muốn nôn.

Y giết người…

Triệu Kim Ca trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, mình cư nhiên sẽ giết người, trong lúc nhất thời đều sửng sốt, bất quá rất nhanh, y liền tỉnh lại.

Tưởng Chấn không biết đi nơi nào, y còn muốn chờ Tưởng Chấn trở về, hơn nữa… Lúc này ngươi không chết, chính là ta vong.

Triệu Kim Ca quét mắt một vòng, phát hiện rất nhiều người đều có chút ngây ngẩn cả người giống mình, lập tức nói: “Đều lên tinh thần cho ta, đem những người này giết!”

“Giết!” Mọi người đồng thời đáp một tiếng.

Đến lúc này, bọn họ đã không có thời gian nghĩ cái khác, chỉ muốn muốn đem những người ở trước mắt đều giết chết.

Nhưng hải tặc nhiều lắm, trên chủ thuyền thậm chí đã bò lên hơn mười người.

Trịnh Dật nhìn đám hải tặc, rốt cục vẫn quyết định tráng sĩ chặt tay: “Lục Đại, ngươi thả thuyền nhỏ, đưa ta rời đi.”

“Vâng, thiếu gia!” Lục Đại đáp một tiếng, vội vã đi an bài.

Trịnh Dật được người che chở, rất nhanh liền đi tới trên boong thuyền, cũng nhìn thấy Triệu Kim Ca: “Triệu Kim Ca, chúng ta lui lại!”

Trịnh Dật cũng không biết Tưởng Chấn đi nơi nào, nhưng hắn vừa nãy cũng thấy được sự vũ dũng của Triệu Kim Ca cùng người y mang theo, hơn nữa Triệu Kim Ca là song nhi, liền muốn để bọn họ cùng mình đồng thời rút lui.

Triệu Kim Ca sững sờ, tùy tiện nói: “Trịnh thiếu, ta bọc hậu.”

“Đi mau!” Trịnh Dật cau mày.

“Trịnh thiếu, ta muốn chờ Tưởng Chấn.” Triệu Kim Ca nói, y không biết Tưởng Chấn đi nơi nào, nhưng Tưởng Chấn tuyệt đối không phải chạy, nếu như vậy, y liền muốn ở chỗ này chờ.

Một gậy trúc đánh ngã một hải tặc, Triệu Kim Ca trên mặt tràn đầy kiên nghị.

Trịnh Dật ngẩn ra, đột nhiên có chút hâm mộ Tưởng Chấn. Thê tử của hắn, tuyệt đối sẽ không làm được như Triệu Kim Ca.

Lúc này cũng không có quá nhiều thời gian trì hoãn, Trịnh Dật đang muốn không để ý tới Triệu Kim Ca dẫn người thối lui, đột nhiên xa xa vang lên tiếng kinh hô của đám hải tặc.

Cùng lúc đó, chiếc thuyền lớn nhất của bọn hải tặc đột nhiên bén lửa, tiếng gàu của đám hải tặc cũng càng thê thảm.

Đó là thuyền của đầu lĩnh của đám hải tặc ở, trước đó, trên chiếc thuyền kia vẫn luôn có người điều khiển đám hải tặc tới công kích đội thuyền Trịnh gia, nhưng bây giờ… Thuyền kia loạn lên, còn có người lớn tiếng gọi đầu lĩnh.

Đây là… Làm sao vậy?

Trịnh Dật dừng hành động chạy trốn, cùng lúc đó, Tưởng Chấn đem đầu lĩnh hải tặc trói lại.

Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước!

Trước/164Sau

Theo Dõi Bình Luận