Saved Font

Trước/7Sau

Em Là Định Mệnh Của Anh.

Chương 2: Ngỡ Đâu Là Giấc Mơ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Những tia nắng ấm cuối cùng trong ngày đang biến mất, thay vào đó là ánh đèn lung linh đầy màu sắc của thành phố Sài Gòn xa hoa, rực rỡ. Trong căn phòng rộng lớn của mình, Thiên Bảo đã mê man cả ngày nay vẫn chưa tỉnh lại. Gương mặt lộ rõ vẻ thất thần dù đang ngủ say, miệng thì cứ lầm bầm, thỉnh thoảng lại hét gì đó. Chắc cậu đang gặp ác mộng.

Thật ra đêm qua dù đuổi cậu đi nhưng ông Ngọc (cha cậu) vẫn cử một tên vệ sĩ đi theo bảo vệ cho cậu. Giận thì nói vậy thôi chứ ông cũng rất lo cho con trai. Thật tình mà nói ông thương cậu lắm đấy nhưng cách ông thể hiện làm cậu thấy khó chịu. Từ nhỏ ông đã giáo huấn cậu theo hình tượng một người thông minh, tài giỏi trong công việc và là một người lương thiện trong xã hội. Chính vì vậy mà ông luôn bắt cậu phải đạt thành tích tốt trong học tập và không cho phép cậu bước chân ra đường giao du với bạn bè vì sợ nhiễm thói hư tật xấu. Cũng vì thế mà cậu luôn có cảm giác bị áp bức, không được tự do. Ông cũng buồn khi thấy con mình lủi thủi trong nhà một mình. Nhiều lần ông cũng định cho cậu ra ngoài giao lưu nhưng cứ nhìn bọn sì ke, hút chích trong xóm là ông lại thay đổi ý định. Ông chỉ còn cách là nhận hai bé gái lớn lớn mồ côi vào bầu bạn với cậu, đồng thời làm mấy việc vặt vảnh trong nhà luôn. Nói thì lớn vậy thôi chứ thật ra hai đứa nó cũng chỉ hơn cậu 1 - 2 tuổi, một con tên Mi còn con kia tên Xuân. Ông chỉ nhận con gái vì ông nghĩ con gái sẽ thùy mị hơn, không ham chơi, hư hỏng rồi làm hư luôn cả cậu. Nhưng ông không ngờ có lẽ vì chơi quá thân với hai con nhỏ mà thằng con ông không có những nét mạnh mẽ, trưởng thành, chững chạc của đàn ông. Thiên Bảo nay đã 23 tuổi đầu rồi mà vẫn y như con nít, lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên chẳng có chút gì gọi là chững chạc cả. Ông cũng lo lắm mà nghĩ thương con nên cũng nhắm mắt cho qua.

    Khi ông phát hiện ra cậu đang quen một chàng trai thì ông đã một mực phản đối mặc cho Thiên Bảo hết khóc lóc, van xin rồi bỏ đi như hôm nay. Ông từ sớm đã nhận ra được bộ mặt sở khanh của tên kia nhưng thằng con ông vẫn không tin ông nói. Hôm qua nhìn nó vậy ông cũng buồn lắm. Ông cũng cảm thông cho cậu vì hồi trẻ ông cũng từng là gay. Ông đã từng yêu người ta say đắm, bỏ cha bỏ mẹ để đi theo và bị dụ dỗ đến mang nợ đầy đầu, nhảy sông tự tử. May sao lần đó ông được một bác câu cá cứu được. Từ đó ông quyết định cưới vợ và nhất định phải thành công. Trong một lần đi chợ, ông gặp được mẹ cậu bị cướp giật lấy ví tiền nên đã đuổi theo giật lại. Từ đó hai người quen biết nhau, đem lòng yêu nhau rồi kết hôn. Nhà vợ cũng khá giàu, ông lại có tài nên chẳng mấy chốc công ti của ông nhanh chóng ăn nên làm ra. Hôm qua ông cấm cản nó cũng là muốn nó không sa vào vết xe đổ năm xưa của mình. Nhưng nó lì quá nên ông đành đuổi nó đi để thử xem phản ứng thằng kia. Nếu thằng kia chịu chứa chấp và vẫn yêu thương nó thì ông sẽ suy nghĩ lại. Không ngờ tên kia lại lộ mặt cáo già cắt đứt với nó làm nó say xỉn lăn lóc ngoài đường. Ông thấy cũng tội, mà kệ để cho nó biết chứ nó ngu quá mà.

   Tên vệ sĩ kia có nhiệm vụ canh chừng và bảo vệ nó. Tranh thủ lúc nó nhậu nhẹt với bạn mới quen, anh tranh thủ chợp mắt, vậy mà lại lơ đễnh ngủ quên một lèo. Cho đến khi nghe xung quanh rần ben, bàn tán om sòm thì anh mới giật mình tỉnh dậy. Chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nó nhưng chẳng thấy nó đâu làm anh lòng như lửa đốt. Anh chen vào dòng người vẫn còn đông, thấy vũng máu trên đường cùng tiếng xe cấp cứu đã chạy đi xa thì toát mồ hôi hột. Nhìn xung quanh, anh thấy nó nằm bên lề đường bên kia, đầu máu me thì không khỏi gật mình, mặt cắt không còn chút máu. Kì này anh toi mạng với ông chủ rồi. Anh đành đưa cậu chủ lên taxi rồi đưa về nhà. Về đến nhà, anh bị ông chủ hù một phen chết khiếp. Suýt nữa thôi là anh mất việc rồi. May mà cậu chủ không sao nên anh chỉ bị chửi một trận té tát đến nhớ đời.

   Trong cơn mê, từng hình ảnh như lại tái hiện trong tâm trí cậu. Một người đàn ông đã đẩy cậu ra khỏi nguy hiểm, đã lao mình ra cứu cậu. Nhưng trong tiềm thức của cậu chỉ còn sót lại một bóng người đã lao ra mà thôi. Chính xác là cậu chẳng thể nào nhớ ra người đó là ai vì lúc đó cậu say tí bỉ lại bị chấn thương phần đầu nên hệ thần kinh không được ổn định. Cậu nằm trong phòng máy lạnh mà mồ hôi vã ra như tắm, gương mặt sợ hãi, miệng đang nói gì đó:

- Này... Này... Đứng lại. Tôi vẫn chưa biết ân nhân của mình... Mau đưa anh ta vào bệnh viện... Nhanh lên... Bác sĩ đâu, mau cứu người... Đầu anh ta chảy máu kìa...

  Cậu bắt đầu lảm nhảm, mồ hôi vẫn tuôn ra không ngừng. Bất ngờ cậu bật người dậy, hét lên thật to:

- Không. Không. Anh ta không chết. KHÔNG!!!

   Cậu bàng hoàng mở mắt, trước mặt cậu, căn phòng quen thuộc của mình hiện ra. Cậu ngạc nhiên quá đỗi, tự nhiên bật khóc:

- Huhuhu, tôi đang ở nhà mình. Vậy là tôi chết rồi. Huhuhu...

- Nói bậy bạ gì vậy. (Nhỏ Xuân từ đâu bước vô, mặt tỏ vẻ khó hiểu, muốn chửi "bị ngáo à" nhưng không dám)

-  Xuân, sao mày thấy được tao. (Thiên Bảo ngơ ngác hỏi, mặt vẫn toát mồ hôi đợi câu trả lời)

- Thằng này nói nghe mắc cười ghê. (Con Xuân nhìn nó chầm chập)

- Hay nó bị đập đầu mất trí nhớ rồi mày. (Con Mi bước vào, mặt lo lắng)

- Bậy bạ. Miệng ăn mắm ăn muối. Đánh răng đi cô. (Con Xuân lườm con Mi, cười nhếp mép rồi chửi một tràng)

- Hai đứa mày nhìn thấy tao à. (Thiên Bảo hỏi lại)

- Có đui đâu mà không thấy (Con Xuân bực mình nói.

- Hôm nay nhìn mày lạ quá Bảo. (Con Mi thấy vậy cũng nói)

- A ha ha, vậy là mình chưa chết, mình vẫn còn sống. (Thiên Bảo đứng phốc dậy, nhảy nhót trên giường)

-... (Hai con nhỏ nhìn nhau ngơ ngác, lắc đầu)

- Hay nó điên rồi hả mày. (Con Mi cắn cắn ngón tay hỏi)

- Mày nói nữa là ăn chiếc dép đó. (Con Xuân liếc nhỏ Mi một cái, tay cầm chiếc dép)

   Con Mi thấy vậy cười cười rồi chạy xuống lầu, miệng í ới:

- Ông bà chủ ơi, cậu Thiên Bảo tỉnh lại rồi. (Mặt nó hớn hở)

- Thật không? (Ông bà mừng rỡ rồi xoắn xuýt chạy lên)

(Quay lại phòng Thiên Bảo)

- Nhảy nhót vậy đủ chưa? (Con Xuân nhìn Bảo, giọng lạnh lùng)

   Thiên Bảo chợt nhận ra mình vừa làm hành động lố trước mặt nhỏ Xuân. Cậu đỏ mặt, ngồi thụp xuống rồi ngượng ngượng nói:

- Tao... Tao vui quá nên...

- Vui chuyện gì? Đêm qua mày ngã đập đầu phun máu mà vui nỗi gì? (Con Xuân hỏi)

- À không có gì. Tao tưởng tao chết rồi chớ. (Bảo cười cười)

- Sao mày nghĩ vậy? (Con Xuân thắc mắc)

- Thì tao nhớ hôm qua bị đuổi rồi, giờ lại nằm trong phòng nên tao tưởng tao chết rồi, hồn lảng vãng ở đây. Làm sợ muốn chết. (Thiên Bảo thở "phù" một cái nhẹ nhõm)

- Mày có khiếu tưởng tượng ha. (Con Xuân cười méo mặt)

   Vừa lúc này, ông bà chủ vội chạy vào. Mẹ cậu lật đật chạy đến bên cậu, miệng hỏi một tràng dài:

- Con tỉnh lại rồi hả? Có mệt không? Có đau ở đâu không? Hôm qua làm sao mà ra nông nỗi này? Có biết mẹ lo lắm không? Có cần gọi bác sĩ không con?

- Mẹ à, mẹ đang hỏi thăm con hay đang hỏi cung vậy mẹ. Hỏi không kịp trả lời. (Cậu nhăn nhó nói)

- Mẹ xin lỗi. Mà con thấy trong người thế nào. (Bà lo lắng, vuốt vuốt má con trai hỏi)

- Con khỏe rồi. Mẹ đâu cần lo đến vậy. Con đâu phải con nít lên ba, con lớn rồi.

- Ừ lớn, nhưng cậu vẫn luôn làm cho cha mẹ phải phiền lòng đấy. (Cha cậu nghiêm mặt nói)

- Con... Con biết lỗi rồi.

- Giờ thì con sáng mắt ra chưa? Ta nghĩ con nên lấy tiểu thư Khánh My nhà An Tổng đi. (Ông Ngọc ôn tồn nói)

- Cha à, lại nữa rồi. (Cậu cau có)

- Thôi đi ông. Chuyện này để con nó tự tính. Nó mới tỉnh lại ông đã làm khó nó. (Mẹ cậu nói)

- Mà sao con ra nông nỗi này thế? (Mẹ cậu hỏi)

- Con... Con cũng không biết nữa. Con chỉ nhớ đã xảy ra một vụ tai nạn rồi con bất tỉnh...

Thiên Bảo thấy hơi đau đầu nên nói:

- Đầu con hơi đau, mọi người ra ngoài chút được không? Con muốn nghỉ ngơi.

- Con có cần gọi bác sĩ không? (Mẹ cậu lo lắng hỏi)

- Không... Không cần đâu mẹ à.

- Mẹ vừa đem cháo với thuốc lên cho con. Ăn rồi uống thuốc xong mới được đi ngủ nha con.

- Dạ.

  Mọi người lần lượt ra ngoài hết, để Thiên Bảo lại một mình trong phòng. Đầu cậu chợt thấy đau nhẹ, càng lúc cơn đau lại dữ dội hơn như muốn vỡ tung đầu ra. Hình ảnh người đàn ông ấy lại xuất hiện. Cậu suy nghĩ miên man:

- Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ? Mình chẳng nhớ ra được.

   Cậu cố nặn óc nhớ lại nhưng chẳng nhớ được gì, lại càng đau đầu thêm. Thiên Bảo tự nhủ không cố nhớ nữa. Cậu đi ra ban công phòng mình, hít lấy bầu không khí trong lành và buộc miệng cảm thán:

- Hôm nay trời đầy sao thật lung linh. Trăng tròn quá, tròn như chiếc đĩa bạc ai để quên trên trời.

   Cậu giơ tay lên định chơi trò che ánh trăng thì bất ngờ vật gì đó trên tay cậu phát sáng. Cậu nhìn tay mình xem thử thì há hốc mồm:

- Nhẫn... Nhẫn... Nhẫn kim cương sao?

- Ở đâu ra vậy nè? Nhìn đẹp ghê, tựa nhẫn đính hôn ha.

   Lúc này trong đầu Thiên Bảo chợt nhớ ra khoảnh khắc người đàn ông đó đeo nhẫn cho mình, rồi sau đó là dìu ra xe, xe hơi tông.

- Thôi đúng rồi, nhậu!!! Chính người đó đã cứu mình. Anh ta tên gì nhỉ?

Thiên Bảo đã nhớ ra buổi nhậu nhẹt đêm qua. Nhưng cậu ráng vắt óc nãy giờ mà vẫn chưa tài nào nhớ ra tên người đàn ông đó. Cậu không nhớ một thông tin nào về anh ta và ngay cả mặt anh ta cậu cũng chẳng nhớ ra nổi. Cứ như đêm qua chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng của cậu. Nhưng Thiên Bảo đâu hề biết rằng, người đó chính là định mệnh của cậu trong tương lai. Cậu mệt mỏi, chẳng muốn nhớ nữa. Cậu lủi thủi vào húp hết tô cháo, uống liều thuốc rồi leo lên giường đánh một giấc. Trước khi chìm vào giấc ngủ, miệng cậu nói thầm điều gì đó:

- Hi vọng anh vẫn bình yên!

 

Trước/7Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sủng Thê Tận Xương: Thần Bí Lão Công Có Điểm Hư