Saved Font

Trước/7Sau

Em Là Định Mệnh Của Anh.

Chương 3: Vũ Uy Phong

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vũ Uy Phong là chủ tịch tập đoàn ICY. ICY là hệ thống nhà hàng, khách sạn, chung cư, resort 5 sao và chuỗi trung tâm thương mại lớn bậc nhất Việt Nam. Ngoài những lĩnh vực trọng tâm đó, ICY còn tiến sâu hơn vào các lĩnh vực khác. Cụ thể là hãng hàng không ICY, hệ thống công viên giải trí ICYLAND, chuỗi Bar hoạt động khắp các thành phố lớn, hệ thống mạng internet toàn quốc, thậm chí còn có cả một du thuyền 5 sao hoạt động ở khu vực Đông Nam Á - Thái Bình Dương. ICY thâm nhập hầu hết mọi lĩnh vực du lịch, giải trí.

    Chính vì sự lớn mạnh đó mà không có gì lạ khi ICY được xếp vào top 10 tập đoàn khổng lồ ở Đông Nam Á và top 30 ở Châu Á. ICY là niềm tự hào của Việt Nam, là một cái tên sáng giá đóng góp lớn vào nền kinh tế Việt Nam. Và tất nhiên, ông chủ tịch điều hành cả một super tập đoàn thế này cũng chẳng phải dạng vừa. Vũ Uy Phong là cái tên nổi tiếng trong giới thượng lưu, đứng vị trí thứ 2 trong top 10 người giàu nhất Việt Nam và là một ông trùm khét tiếng trong giới giang hồ.

    Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy của ICY chính là một băng đảng xã hội đen khổng lồ từng làm mưa làm gió cho cảnh sát. Băng đảng này từng mua bán hàng tấn ma túy, thuốc phiện, vũ khí cấm; từng đâm chém đổ máu rất nhiều trận ở thời cha của Uy Phong. Cũng vì gây thù chuốc oán với nhiều người nên ông ta đã bị ám sát. Ngày lên chức nắm quyền thay cha, Uy Phong đã cho giải tán cả một đường dây buôn lậu, giải tán cả băng đảng để tập trung làm ăn hợp pháp ở ICY. Anh không muốn đi vào vết xe đổ của cha. Băng đảng ấy từ lúc đó tới giờ gần như biến mất không một vết tích, chỉ khi nào có dịp quan trọng mới xuất đầu lộ diện.

    Bộ tứ huyền thoại cũng từ đó im hơi lặng tiếng. Lão Đại chính là Uy Phong rửa tay gác kiếm về điều hành tập đoàn ICY, đặc biệt là trực tiếp quản lí hệ thống nhà hàng, khách sạn và resort 5 sao. Lão Nhị thì được giao cho quản lí hệ thống chung cư, trung tâm thương mại. Lão tam thì phụ trách hãng hàng không. Lão tứ điều hành lĩnh vực hệ thống mạng. Ngoài ra, Uy Phong còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là Uy Lực được giao cho quản lí chuỗi quán bar, vũ trường và một người em trai ruột đang đi du học nước ngoài. Dưới sự lãnh đạo của Uy Phong cũng các anh em, ICY phất lên như diều gặp gió và càng lúc càng lớn mạnh hơn. Được vào ICY làm việc là mong muốn của biết bao con người.

    Tiếng xe cấp cứu hú vang trời, chiếc xe phóng như bay về phía bệnh viện. Lão nhị đã nhận được tin và đang tức tốc đến bệnh viện. Chiếc xe cấp cứu dừng trước bệnh viện quốc tế Vin - iHealthy hospital (ICY nắm một nửa cổ phần của bệnh viện này, nửa còn lại thuộc về tập đoàn Vingroup). Bệnh viện này rất hiện đại, dành cho giới quý tộc và dân có tiền. Chiếc cứu thương vừa dừng lại, ngay lập tức một dàn bác sĩ, y tá đã vội đưa Uy Phong lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu. Lão Nhị và Lão Tam bên ngoài cứ đi qua, đi lại, lòng thấp thỏm không yên. Sau 90 phút cam go, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng vụt tắt, báo hiệu cuộc phẫu thuật đã kết thúc.

   Một vị bác sĩ bước ra, ông thông báo:

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên bị chấn thương vùng đầu khá nặng. Vì vậy, anh ta nên tịnh dưỡng một thời gian dài để tránh ảnh hưởng đến hệ thần kinh.

   Hai lão kia nghe vậy mới thở "phù" yên tâm, vội vàng vào thăm lão đại. Ba ngày sau, Uy Phong mới tỉnh lại. Mẹ hắn hay tin đã vào bệnh viên chăm sóc cậu mấy ngày nay mặc lão nhị khuyên nhủ về nhà nghỉ ngơi. Thấy Uy Phong tỉnh lại, bà mới hỏi:

- Ăn nhậu say xỉn để ra nông nổi vậy hả con. Khổ thân hết sức à. (Mặt bà vui buồn lẫn lộn)

- Con không sao đâu mẹ. (Hắn cười)

- Còn cười được. Con nhìn xem đầu con mấy lớp băng rồi. (Bà khẽ mắng)

- Nhưng chẳng phải con đã tỉnh lại rồi.

- May mà không sao. Con mà bị gì thì mẹ sống sao nổi. (Bà nói)

- Con chưa chết được đâu. Mẹ yên tâm đi. (Hắn lại cười)

- Ừ... Mà say sao không bắt xe về mà lang thang chi cho bị đụng.(Bà có vẻ giận)

- Thôi mẹ đừng hỏi, con không nhớ gì cả. Con đói quá.

- Ừ. Ăn miếng cháo đi cho khỏi đói. (Mẹ hắn múc muỗng cháo, thổi thổi rồi đút hắn ăn)

- Mẹ à, con lớn rồi, đâu cần đút. Mẹ đưa đây con tự ăn. (Hắn cười rồi nói với bà)

- Rồi rồi, nè ăn đi rồi uống thuốc. (Bà cười)

- Con khỏe rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi. Chiều nay con xin xuất viện luôn.(Hắn vừa húp cháo vừa nói)

- Con ở lại thêm vài ngày nữa cho chắc con à. (Bà lo lắng nói)

- Con không sao, ở đây chán lắm. Con còn bao nhiêu việc ở công ty. Thôi mẹ về đi.

- Thôi tùy con. Mẹ về đây. Nghỉ ngơi đi nghe chưa.

- Rồi rồi.

  Mẹ hắn ra về. Uy Phong ngồi trên giường, vừa lúc đó lão nhị bước vào:

- Lão đại nhà ta cũng có lúc say xỉn rồi lang thang thế này à. (Lão nhị cười cười trêu đùa)

- Ông im đi. Tôi đang muốn biết vì sao mình lại bị thế này. (Mặt hắn lạnh lùng nói)

- Theo những người ở hiện trường thì cậu lao ra đường xô ai đó rồi bị đâm phải.

- Xô??? (Hắn ngạc nhiên, cố vắt óc nhớ lại)

- Đúng rồi, hình như là cậu cứu một cậu nhóc thì phải. (Lão nhị nghiêm túc nói)

- Ầy, sao không nhớ gì thế này. Chuyện gì xảy ra đêm đó vậy? (Hắn vò vò đầu, mặt có vẻ bực mình)

- Thôi cậu nghỉ ngơi đi, đừng cố nhớ làm gì. Cậu không sao thì chúng tôi yên tâm rồi. 5h chiều nay sẽ có xe đón cậu về nhà. Tôi về đây. (Lão nhị nói)

- Ừ đi đi. (Hắn lạnh lùng)

   Uy Phong cố nhớ lại về đêm ấy nhưng vẫn không thể nhớ ra được. Hắn thở dài một tiếng rồi bắt tay lên trán suy nghĩ miên man. Vật lấp lánh trên tay hắn thoáng qua trước mắt. Hắn vội xòe tay ra, một chiếc nhẫn kim cương đã nằm đó từ bao giờ.

- Nhẫn đính hôn??? Chẳng phải mình đã ném vào thùng rác rồi sao??? (Hắn ngạc nhiên)

- Khoan đã!!! (Mặt hắn đanh lại, dường như nhớ ra điều gì đó)

   Hình ảnh hắn đeo nhẫn cho chàng trai kia bỗng chốc hiện về trong đầu hắn. Rồi cả lúc chạy ra đường, giằng co, cứu người đó. Hắn bỗng thốt lên:

- Đúng rồi. Là cậu nhóc đó. Mình đã cứu cậu ta.

  Hắn lại cố nhớ ra tên và mặt của cậu ta nhưng mãi vẫn không tài nào nhớ nỗi. Lúc đó hắn say quá mà, có nghe rõ tên người ta đâu huống hồ nhớ mặt. Vả lại, hắn bị đập đầu rất mạnh nên bị chấn thương vùng não, gây mất trí nhớ, tuy nhiên không quá nặng đến nỗi quên sạch. Hắn đành dẹp ý định nhớ lại, tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận bỏ vào hộp. Hắn móc điện thoại ra gọi cho thám tử riêng của mình:

- Thám tử, tôi muốn cậu tìm người giữ chiếc nhẫn đính hôn cho tôi. Nếu tìm được tôi sẽ thưởng 50 triệu. Bằng không thì đừng trách...

- Ơ, nhưng... nhưng...

   Hắn cúp máy ngang khi bên kia còn chưa kịp nói gì. Hắn chụp hình chiếc nhẫn rồi gởi qua cho chàng thám tử kèm một vài thông tin còn sót lại mà hắn nhớ đêm qua. Tên chủ tịch này ngông cuồng thiệt, chỉ đưa mỗi hình chiếc nhẫn sao người ta kiếm được. Anh có biết đến tên, mặt người ta anh còn không nhớ thì biết tìm đâu ra người giữ chiếc nhẫn. Hắn tháo chiếc nhẫn ra và cẩn thận cất vào một chiếc hộp kèm một mẩu giấy có ghi vài chữ: "Dành cho định mệnh của đời tôi".

Trước/7Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Thôn Phệ Hệ Thống