Mấy hôm sau, ngày nào Yến cũng đến chơi. Em rất vui, em không còn ở nhà một mình mỗi khi anh đi làm nữa. Hôm ấy, anh về trễ hơn mọi ngày, Yến cũng không đến chơi với em. Anh về khi chuông đã điểm 6h. Anh bảo công ty có việc, anh phải ở lại làm tăng ca. Anh còn nói anh rất mệt cần nghỉ ngơi. Em lo cho anh lắm. Em bảo anh cứ lên nghỉ, em sẽ nấu cháo cho anh ăn. Nhưng anh lại bảo em không thấy gì làm sao nấu được. Em ậm ừ rồi anh cũng đi lên phòng. Nhưng... không hiểu sao em có cảm giác ngoài bước chân của anh còn có bước chân ai đó đi bên cạnh anh... Nghĩ là vậy, nhưng sau đó em đã nghĩ lại chắc chỉ do mình ảo tưởng. Tuy anh nói em không được nấu cháo nhưng em vẫn mạo muội vì muốn tự làm một tô cháo nóng hổi cho anh ăn. Nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên xúc động tràn ngập hạnh phúc của anh khi bê tô cháo em nấu trên tay, em vui sướng lắm! Theo trí nhớ của em thì nồi nấu cháo đặt ở trên tủ, tầng trên cùng. Do chiều cao em có hạn nên em phải nhướn người lên để lấy. Nhưng mãi không được. Bỗng em trật tay, chiếc nồi rơi xuống, đập vào đầu em. Anh à, phép màu đã thật sự đến với em rồi anh ơi! Em lồm cồm bò dậy. Rồi lại thấy chói. Ôi anh ơi, em thấy ánh sáng hắt ra từ bóng đèn, em thấy tay em, em thấy bàn ghế, em thấy tủ lạnh, em thấy bếp ga, em thấy cả những chú kiến bé tí bò trên sàn nhà! Anh ơi, thực sự em đã nhìn thấy được rồi! Em vui lắm! Định chạy lên phòng báo tin cho anh ngay nhưng lại thoáng nghĩ mình nên nấu cháo rồi báo luôn cho anh một thể! Em vui lắm! Định chạy lên phòng báo tin cho anh ngay nhưng lại thoáng nghĩ mình nên nấu cháo rồi báo luôn cho anh một thể! Khi tô cháo đã được bàn tay em trau chuốt trông rất bắt mắt, em đi lên phòng gọi anh. “Cạch!” Chiếc cửa được tay em vặn nắm mở ra... Nụ cười trên môi em chợt tắt vụt, thay vào đó là sự ngạc nhiên... Em không còn tin vào mắt mình nữa... Trên giường, anh và Yến đang nằm ngủ chung với nhau, anh nằm trên người của Yến... Và cả hai người... đều không mặc gì cả... Đôi mắt em lại vô thần... Em thấy anh đưa tay lên miệng ra hiệu bảo Yến im lặng, rồi nói với em: - Có chuyện gì vậy em yêu? Anh biết không? Thường ngày, hai từ “em yêu” ấy là niềm hạnh phúc của em, em rất muốn được nghe nó từ miệng anh. Nhưng trong lúc này, bản thân em lại thấy ghê tởm nó. Anh, cả Yến nữa, hai người đã lừa dối em. Tại sao chứ? Em đã làm gì sai? Tại sao hai người lại nỡ đối xử với em như vậy? Em hận anh, hận Yến. Nhưng tại sao em không muốn rời xa anh... Em hận anh, hận Yến. Nhưng tại sao em không muốn rời xa anh... Em tự bảo mình, chỉ còn cách coi như em vẫn bị mù và không thấy gì là ổn thôi... - Anh... xuống ăn cơm anh...- Em mấp máy, cố gắng bình tĩnh nhất có thể Miệng anh vừa định mở lời, Yến lại khẽ hôn vào môi anh, anh mỉm cười hôn lại. Lòng em như có ngàn con dao cứa sâu. Em đau lắm, anh biết không? Cái cảm giác bị người mình yêu thương nhất phản bội ấy, anh có thấu chăng? Hai người cứ coi em là một con nhóc ngu ngốc mù lòa nên khinh em, xem thường em. Hành động của hai người cứ như thế là không có em đứng ngoài cửa vậy... Đợi một lúc sau, anh mới nói: - Anh vẫn còn mệt lắm! Em ăn một mình đi nhé! - Dạ... Em đóng cửa. Chân run run tưởng chừng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Em ngồi khóc, rất nhiều, lòng em đau lắm, đau lắm!