Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 36: Không Cách Nào Ở Chung Với Người Mình Không Thích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 36: Không cách nào ở chung với người mình không thích

Sau khi đến nơi, Lý Ngạo Quân đặc biệt phái người đưa Thẩm Mi về tận nhà. Trong thời gian này, nhờ sự bảo hộ của cảnh sát, Thẩm gia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngược lại là Thẩm Mi, đi công tác lại mang thương tích trở về, làm cả nhà náo loạn một phen. Thẩm Mi chỉ nói mình không cẩn thận dẫm phải thủy tinh. Đối với việc này, Thẩm mẹ kiên quyết bắt nàng ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đến khi vết thương hồi phục mới được đi làm.

Nghe tin Thẩm Mi trở về, còn bị thương, Lôi Chấn Dã rất lâu không được gặp nàng, hôm sau lập tức đến nhà thăm hỏi. Thẩm ba Thẩm mẹ vui vẻ đón tiếp hắn. Lúc đến nhà Thẩm Mi, Lôi Chấn Dã lễ phép giới thiệu bản thân và ý đồ đến thăm, Thẩm mẹ nghe được liền nhiệt tình mời vào.

"Mi Mi, đồng nghiệp con đến thăm này." Thẩm mẹ vào phòng, hướng Thẩm Mi đang nằm trên giường xem sách nói. Bà cười híp mắt, tiến đến trước mặt con gái. "Mi Mi, con sau lưng chúng ta lén lút kết bạn phải không?"

'Kết bạn' trong lời Thẩm mẹ đương nhiên không phải làm bạn bình thường. Thẩm Mi quá rõ ý đồ Thẩm mẹ, nhíu mày gọi. "Mẹ..."

Không đề nàng nói gì thêm, Thẩm mẹ thúc giục nói. "Còn ở đây làm gì, mau ra tiếp người ta."

Thẩm Mi bất đắc dĩ, người đã đến cũng không thể đuổi đi, nàng đành phải nhờ mẹ ra ngoài trước. Vừa đến phòng khách, Thẩm Mi liền thấy Lôi Chấn Dã ngồi trên ghế sa lon, cùng ba mình trò chuyện vui vẻ.

Hiển nhiên Lôi Chấn Dã cũng nhìn thấy nàng, nhanh chóng đứng lên. "Thẩm, Thẩm Mi!" Hắn gọi, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngây ngốc.

Thẩm Mi nhàn nhạt nhìn hắn, khẽ gật đầu, đi đến trước mặt hỏi. "Lôi tổng, sao ngài lại đến đây?"

"Tôi nghe nói chân cô bị thương nên đến thăm một chút, cô không sao chứ?" Hắn vội vàng hỏi thăm, mắt chăm chú nhìn Thẩm Mi.

"Vết thương nhỏ, hai ngày nữa thì tốt rồi." Thẩm Mi đạm mạc nói.

Thẩm mẹ nhìn vẻ mặt hờ hững của con gái mình, rất không hài lòng. Bà trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, lại hướng Lôi Chấn Dã cười nói. "Chấn Dã, cậu không biết nha đầu kia, chân bị thương còn muốn đi làm..."

"Mẹ!" Thẩm Mi thấp giọng gọi, thanh âm lộ vẻ xa cách không vui. Thẩm mẹ lập tức xụ mặt.

Thẩm ba nhìn hai mẹ con, vội ho một tiếng, lấy cớ có việc, kéo Thẩm mẹ vào phòng bếp.

Phòng khách chỉ còn Thẩm Mi và Lôi Chấn Dã, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

"Cái kia, nghe nói các cô đã mời được Tô Thụy làm nhà thiết kế cho hạng mục này?" Lôi Chấn Dã phá vỡ không khí nói. Đối với Thẩm Mi, hắn rất muốn đến gần, nhưng luôn không thể thích ứng.

Thẩm Mi chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, mắt mơ màng tựa như có điều suy nghĩ.

Đèn phòng khách rất nhu hòa, Lôi Chấn Dã muốn tìm chủ đề phá vỡ yên tĩnh, nhìn ánh mắt mê ly của nàng, có chút ngập ngừng nói. "Thẩm Mi, tôi..."

"Lôi tổng, sắc trời không còn sớm." Thẩm Mi khôi phục tinh thần, cắt ngang lời hắn.

Lúc này Lôi Chấn Dã mới nhìn rõ lạnh lùng cự tuyệt trong mắt Thẩm Mi, tâm bỗng lạnh như băng. Thông minh như Thẩm Mi, làm sao không nhìn ra tâm tư trong lòng hắn, nhưng... người động tâm cho đến giờ vẫn chỉ có một người là hắn thôi sao. "Vì sao?" Hắn thấp giọng thì thào, quả thật không cam lòng.

"Không có cảm giác." Lời Thẩm Mi rất lạnh, thậm chí có chút vô tình. Nàng đứng lên, vẫn là gương mặt đạm mạc, nói. "Rất cảm tạ ngài đến thăm. Hiện giờ chân bất tiện, không tiễn." Dứt lời, liền quay người chậm rãi trở về phòng.

Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm mẹ vội vàng đi ra từ phòng bếp, nhìn cửa phòng con gái đóng chặt, còn Lôi Chấn Dã sắc mặt khó coi đứng trong phòng khách, bà có chút mơ màng.

"Bác trai bác gái, con còn có việc, không quấy rầy." Lôi Chấn Dã mỉm cười lịch sự nói, chỉ là sắc mặt có hơi trắng bệch.

Thẩm mẹ còn muốn giữ lại, nhưng Thẩm ba nhanh chóng ngăn bà lại, tươi cười tiễn Lôi Chấn Dã ra cửa.

Đẩy cửa phòng ra, Thẩm mẹ tức giận trừng mắt nhìn con gái đang đọc sách trên giường. Thẩm Mi chỉ ngẩn đầu, nhàn nhạt nhìn mẹ mình một cái, lại cúi đầu, tiếp tục xem sách. Lửa giận của Thẩm mẹ bốc lên càng lớn.

Bà tiến đến trước mặt Thẩm Mi, giật lấy sách của nàng, nóng nảy hỏi. "Con là có ý gì?"

"Mẹ đang nói chuyện gì?" Thẩm Mi khẽ nói, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mẹ nhà mình.

Thẩm mẹ đặt mông ngồi xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Thẩm Mi. "Không thấy người ta có ý với con sao!" Nói xong, bà thở dài một tiếng. "Mi Mi, con tuổi không còn nhỏ, người này mẹ thấy cũng rất được..."

"Mẹ, đây là việc riêng của con." Thẩm Mi nói, có chút đau nhức xoa đầu.

"Cái gì là chuyện riêng của con!" Thẩm mẹ quả thực tức đến bốc khỏi, nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Mi tiều tụy, vẫn không đành lòng, đành bình ổn tâm tình, nhẹ giọng khuyên can. "Mi Mi, con đừng trách mẹ nhiều chuyện, con xem, hiện tại cũng sắp 29 rồi. Bằng tuổi con bây giờ đừng nói có gia đình, ngay cả con cũng có... Mỗi lần mẹ thấy bạn bè ôm cháu, đều rất hâm mộ a."

Thẩm mẹ nóng lòng, Thẩm Mi có thể thông cảm, nhưng mà...

"Mẹ, thực xin lỗi." Thẩm Mi cắn môi, giọng điệu không còn đàm mạc như trước, tràn đầy áy náy nói. "Con thật sự không thể cùng người không thích ở chung."

Thẩm mẹ nghe vậy sột ruột hỏi. "Vậy con thích người thế nào? Mau nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ cho người tìm!" Con gái mình ưu tú như vậy, làm sao không tìm được người phù hợp.

"Mẹ, con hiện giờ vẫn không muốn..."

"Không muốn? Chẳng lẽ con muốn cô độc đến già?" Thẩm mẹ chảy nước mắt, nắm chặt tay nàng nói. "Mi Mi, mẹ và cha con sẽ già, một ngày nào đó cũng không thể bên con. Đình Đình cũng sẽ lập gia đình, con bảo mẹ làm sao yên tâm để con một mình..."

"Mẹ..." Thẩm Mi không biết nói gì cho phải, nhìn mẹ mình dụng tâm lương khổ, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt.

Thẩm ba đẩy cửa vào, ông ở ngoài đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Nhìn mặt mày con gái khó xử, Thẩm ba nhíu mày, khẽ quát Thẩm mẹ. "Bà là đang làm gì! Con gái lớn như vậy tự biết quyết định chuyện bản thân! Cho dù cả đời không lấy chồng, tôi cũng có thể nuôi con sống an nhàn thoải mái!"

Thẩm Mi yên lặng nhìn Thẩm ba, tâm càng thêm chua xót. Ba vốn hiền lành, không bao giờ nổi nóng, đặc biệt với mẹ và nàng càng rất ít lớn tiếng. "Ba..." Thẩm Mi nhẹ giọng gọi, nghẹn ngào không nói thành câu.

Thẩm ba cưng chiều vuốt đầu nàng an ủi. "Được rồi, cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn dưỡng thương. Không có gì ha, có ba ở đây." Nói xong lại nhìn Thẩm mẹ đang im lặng ngồi một bên. "Bà, ra đây với tôi."

"Ba, mẹ chỉ là muốn tốt cho con." Sợ ba trách cứ mẹ, Thẩm Mi lập tức khuyên can.

Thẩm ba ngừng một chút, quay đầu cười với nàng. "Ba biết mà." Nói xong liếc nhìn Thẩm mẹ. Thẩm mẹ lau nước nơi khóe mắt, khó được nhu thuận một lần, cuối đầu theo ông ra cửa.

Xung quanh lập tức an tĩnh lại, nhưng tâm Thẩm Mi, không cách nào yên tĩnh.

Những ngày tiếp theo, trong nhà lại khôi phục không khí bình thường. Thẩm Mi không biết ba đã nói gì với mẹ, nhưng hết thảy đều tốt đẹp như chưa có gì xảy ra.

"Chị, hôm nay em thấy Ngạo Quân tỷ, bên cạnh còn có một cô gái, đẹp như búp bê." Thẩm Đình tùy tiện vứt túi xách qua một bên, thuận miệng nói.

Nghe được cái tên quen quen thuộc, Thẩm Mi hơi sững lại. Không cần đoán cũng biết, cô bé bên cạnh Lý Ngạo Quân chính là Tô Thụy. Sau khi từ Bắc Kinh trở về, Lý Ngạo Quân vẫn không liên lạc với nàng. Cô ấy tức giận sao? Hay là... đã buông tay?

Có lẽ, cô ấy chỉ là nhất thời xúc động, tỏ tình với mình cũng vì thuận miệng thôi...

Phát hiện sắc mặt Thẩm Mi không tốt, Thẩm Đình lập tức im miệng, ân cần hỏi. "Chị hai, chị làm sao vậy?"

"Không, không có gì."

Cảm thấy Thẩm Mi khác thường, Thẩm Đình kéo tay chị mình hỏi. "Chị, em cảm thấy lần này chị về có chút ... thay đổi."

"Em nghĩ nhiều." Thẩm Mi lườm nàng, quay người trở vào phòng.

Thẩm Đình nháy mắt mấy cái, vội vàng đuổi theo. "Không đúng nha, chị hai! Nhanh kể em nghe, hai người ở Bắc Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vết thương có lẽ đã hồi phục rất tốt, nhìn vết sẹo đang kết vảy trên chân, Thẩm Mi bỗng nhớ đến đêm kia. Lý Ngạo Quân xuất hiện, cô ấy ân cần, cô ấy ôn nhu, cô ấy... tỏ tình.

Thật là nhớ cô ấy...

Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện làm Thẩm Mi hoảng sợ. Nàng nặng nề nằm lại trên giường, mày đẹp nhíu lại.

"Cộc cộc cộc." Nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Mi ngồi dậy.

"Chị hai, Ngạo Quân tỷ đến, chị có muốn gặp..." Là Thẩm Đình.

Nàng nói còn chưa xong, Thẩm Mi đã xuống giường, hỏi lại. "Cô ấy đâu?"

Thẩm Đình ngẩn người, cả buổi mới khôi phục tinh thần. "Ở.. ở phòng khách." Vừa nói dứt lời, Thẩm Mi đã lướt qua nàng đi ra ngoài, bước chân có chút gấp rút.

Thời điểm Thẩm Mi đến phòng khách, Lý Ngạo Quân đã đi, trà trên bàn còn nóng chứng tỏ từng có khách đến thăm. Nàng nhìn qua Thẩm mẹ, thanh âm khó giấu sốt ruột hỏi. "Mẹ, cô ấy đâu?"

Con gái đột nhiên lo lắng làm Thẩm mẹ sững sờ, bà đưa di động cho Thẩm Mi nói. "Cô ấy đưa điện thoại xong liền đi."

"Đi bao lâu rồi?" Thẩm Mi lại hỏi.

"Vừa đi a, con làm sao vậy?" Thẩm mẹ khó hiểu nói.

Thẩm Mi không trả lời, nàng cầm lấy điện thoại liền quay người đuổi theo. Thẩm mẹ thấy vậy, vội vàng gọi với theo. "Chậm một chút! Con chậm một chút! Cẩn thận chân!"

Lúc nàng xuống lầu, xe đang khởi động, mắt thấy Lý Ngạo Quân sắp rời khỏi. Thẩm Mi quýnh lên, đợi nàng kịp phản ứng, cả người đã chắn phía trước.

Một tiếng phanh chói tai vang đến, xe chỉ cách người Thẩm Mi vẻn vẹn một phân, nàng thở phào một hơi, lại nghe rầm một tiếng cửa xe nặng nề đóng lại, Lý Ngạo Quân lửa giận bừng bừng xuất hiện trước mặt nàng.

"Em không muốn sống nữa? Không biết làm vậy rất nguy hiểm sao?!" Lý Ngạo Quân rống giận, kéo Thẩm Mi đến cạnh mình. Trừng mắt nhìn người còn sững sờ trước mặt, Lý Ngạo Quân điên mất! Mấy ngày nay chịu đựng không tìm nàng, đã đủ bực bội, bây giờ lại không sợ chết xông ra, cái người này!

"Tôi chỉ muốn tìm cô." Thẩm Mi tựa hồ khôi phục tinh thần từ sợ hãi, nàng thấp giọng ủy khuất nói.

Lý Ngạo Quân trừng mắt nhìn nàng, lửa giận hết lần này đến lần khác không thể phát ra, ổn định tâm tình, khiêu mi lạnh lùng nói. "Tìm tôi có việc?"

Thẩm Mi do dự, hồi lâu cũng không biết nói gì, có chút ảo não nhíu mày, nàng cũng không biết vì sao muốn tìm cô ấy.

Thấy nàng cả buổi không nói lời nào, Lý Ngạo Quân mất kiên nhẫn. "Nếu không có gì, tôi phải đi." Nói xong, thật sự quay người lên xe. Tay, đột nhiên bị nắm chặt, cả người Lý Ngạo Quân chấn động, ngẩn đầu khó hiểu nhìn nàng, tâm tình phức tạp hỏi. "Thẩm Mi, em rốt cuộc muốn thế nào?"

Chống lại ánh mắt tức giận của Lý Ngạo Quân, Thẩm Mi mở miệng, có chút lạc giọng. "Lý Ngạo Quân, tôi không phải có ý đó."

Lý Ngạo Quân cực kỳ chán ghét tình thế hiện giờ, rõ ràng người bị từ chối là nàng, hiện tại, là ý gì đây! Nàng nhìn ánh sáng từ phát ra từ cửa sổ đối diện, lạnh lùng nói. "Đi nơi khác!" Có chút thô bạo kéo Thẩm Mi vào xe, bản thân ngồi vào ghế lái, rời khỏi cư xá.

-----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đối với hành vi của Thẩm mỹ nhân, Lý tổng có cảm tưởng gì?

Lý tổng đại nhân phong tình vạn chủng cười: Thật là một tiểu yêu tinh a...

Lạnh quá...

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh