Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 35: Cho Tôi Cơ Hội Chăm Sóc Em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Thẩm Mi."

Tiếng gọi êm ái bên tai không hiểu sao làm Thẩm Mi chấn động, toàn thân cứng ngắc, cả buổi mới nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Thân thể giấu trong chăn, chặt chẽ phòng bị.

Tựa hồ cảm giác được nàng khẩn trương, Lý Ngạo Quân cười khẽ, tay ôm nàng càng chặt, vui vẻ nói. "Cô khẩn trương cái gì?"

Bị nàng hỏi, Thẩm Mi có chút quẫn bách, tựa như bí mật bị người phát hiện, âm thanh cứng nhắc thành thật trả lời. "Tay của cô... có thể lấy ra không? Tôi không quen." Mà Lý Ngạo Quân bên kia, lại không có tiếng động. Rất lâu không nghe nàng đáp lại, Thẩm Mi chậm rãi nghiêng người, trong đêm tối nàng không thấy rõ Lý Ngạo Quân, chỉ mơ hồ cảm giác hô hấp rất gần.

"Mi Mi, để tôi bảo vệ em, có được không?"

Bỗng dưng Lý Ngạo Quân nói chuyện, Thẩm Mi dừng cử động, có chút bất ngờ hỏi. "Cô vừa nói gì?"

"Tôi nói, cho cơ hội chăm sóc, bảo hộ em." Dừng một chút, nàng lại nói. "Tôi rất nghiêm túc." Giọng nàng chân thành nghiêm túc, không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày.

"Tôi không hiểu ý cô." Thẩm Mi cau mày, trong bóng tối, nàng dùng sức cắn môi dưới. "Lý Ngạo Quân, cô thích nữ nhân sao?" Nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng, tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy.

Lý Ngạo Quân im lặng rất lâu, nở nụ cười hỏi. "Nếu tôi nói phải thì sao? Em sẽ lập tức đẩy tay tôi ra?" Lời càng về sau, vui cười càng giảm. Tim nàng, cũng đang thình thịch nhảy nhót.

Thẩm Mi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng, quay lưng khẽ nói. "Ngủ đi." Thanh âm xa cách.

"Ha ha." Lý Ngạo Quân cười khẽ, lòng bàn tay vắng vẻ tựa như tâm tình nàng giờ phút này. Thật là loại cảm giác kỳ quái, Lý Ngạo Quân có chút tự giễu, cười cười. "Ngủ ngon." Nàng cũng lặng lẻ xoay người, thản nhiên nói.

Trên giường lớn, hai người đưa lưng về phía nhau, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Mi không biết mình ngủ khi nào, nàng chỉ nhớ mình có một giấc mơ. Trong mơ, có người ôm nàng, vòng tay ấm áp, chưa bao giờ có cảm giác an toàn như vậy. Đáng tiếc, chỉ là mơ.

Vị trí bên cạnh trống rỗng, Lý Ngạo Quân không biết đã rời đi lúc nào. Có lẽ cô ấy tức giận, thái độ mình như vậy...

Nhìn băng gạc trên chân, Thẩm Mi bất giác cắn môi, trong lòng rầu rĩ không vui. Vươn tay sờ chỗ trống bên cạnh, phía trên tựa hồ còn độ ấm.

Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Mi bất ngờ, ánh mắt khôi phục thản nhiên, lúc chuẩn bị xuống giường, cửa đã tự động mở, người đến là Tô Thụy.

"Đừng nhúc nhích. Cẩn thận vết thương!" Tô Thụy thấy nàng muốn đi xuống, vội vàng kêu lên. Đến bên giường, cúi đầu xem xét vết thương hồi lâu mới yên tâm, liếc nàng oán trách. "Chị mà bị thương nữa, thế nào Ngạo Quân cũng tuyệt giao với em."

Thẩm Mi đỏ mặt, lúng túng nói. "Vết thương nhỏ, không có việc gì." Nàng cố ý không nhắc đến Lý Ngạo Quân.

Nhìn người trước mặt vẻ mặt lúng túng, lại nhớ đến thần sắc khó coi của học tỷ, liên tưởng cùng chuyện hôm qua, Tô Thụy nháy mắt mấy cái, cố ý nói. "Chị Ngạo Quân phải đi lấy ít đồ, cố ý nhờ em chăm sóc chị." Thấy Thẩm Mi trốn tránh không trả lời, nàng thở dài một tiếng, tươi cười biến mất. "Vết thương trên chân còn đau không?"

Thẩm Mi nhẹ lắc đầu. Thấy Tô Thụy ăn mặc trang điểm, lại nhìn đồng hồ trên tường, có chút ngạc nhiên. "Em muốn ra ngoài sao?" Nàng hỏi, mượn việc này nói sang chuyện khác.

"Dạ." Tô Thụy gật đầu đáp lời. "Em quyết định cùng mọi người hợp tác, cho nên hôm nay sẽ cùng hai chị trở về."

Thẩm Mi sững sờ, nhìn nàng kinh ngạc. Trải qua chuyện hôm qua, nàng gần như đã quên mục đích chuyến đi này. Nhưng lúc trước rõ ràng Tô Thụy kiên quyết cự tuyệt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chuyện gì đã làm cô ấy thay đổi chủ ý? Thẩm Mi chăm chú nhìn Tô Thụy, bộ dáng tươi cười, hoàn toàn khác biệt người tối qua.

"Em biết chị đang ngạc nhiên vì sao em đổi ý." Tô Thụy nhẹ nhàng nói, nàng hiển nhiên thấy rõ nghi hoặc trong mắt Thẩm Mi. Nàng chuyển hướng nhìn vách tường trống, tựa như trên đó có vật gì rất trân quý. "Là vì người em yêu."

Thẩm Mi yên lặng nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy khóe môi cong cong kia, khắc sâu rất nhiều vết thương lòng.

Thời gian trở về được định là xế chiều hôm đó. Bởi vì vết thương trên chân Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân quyết định đi xe lửa.

Tô Thụy giúp Thẩm Mi sửa sang hành lý. Còn Lý Ngạo Quân, trừ lúc đứng trước cửa, ôn hòa báo cho nàng biết điện thoại đã được mang đi sửa, về sau cũng không xuất hiện.

Thẩm Mi đột nhiên cảm thấy khó chịu, tâm như bị kim châm, âm thầm nhức nhối.

Gặp lại Lý Ngạo Quân đã là một tiếng sau, nàng nghiêm mặt, không nói lời nào, bá đạo ôm Thẩm Mi xuống lầu.

Trên đường đi, liếc nhìn Lý Ngạo Quân chẳng biết lúc nào đã mua rất nhiều sách vở. Thẩm Mi yên lặng nhìn nàng mấy lần, muốn nói vài câu phá vỡ bầu không khí lúng túng, nhưng mỗi lần nhìn sắc mặt lạnh băng của nàng, tất cả lời nói như bị chặn trong cổ. May mắn Tô Thụy thỉnh thoảng cùng nàng trò chuyện, giảm đi không ít lúng túng.

Lúc lên xe, Lý Ngạo Quân dường như biến mất, rất lâu không thấy xuất hiện. Thẩm Mi được xếp vào một chiếc giường thoải mái dễ chịu, mắt thấy giường xung quanh đã đầy, nhưng Lý Ngạo Quân vẫn chưa xuất hiện, tâm nàng không khỏi sốt ruột.

Ngồi bên cạnh, Tô Thụy phát hiện Thẩm Mi nét mặt khác thường. Theo mắt nàng nhìn lại, lập tức nở nụ cười. "Chi đang tìm chị Ngạo Quân?" Nàng hỏi, mang theo ngữ khí chế nhạo.

Thẩm Mi mấp môi, làm như tùy ý hỏi. "Toa xe này đã đầy, cô ấy đang ở toa bên cạnh sao?"

"Không phải, chị ấy cách chúng ta rất xa." Tô Thụy nhíu mũi nói. "Chị không biết, vé này rất khó mua, chị Ngạo Quân phải vất vả liên lạc mới mua được hai vé giường nằm này."

"Vậy, cô ấy đâu?" Thẩm Mi hỏi, ngay cả nàng cũng không phát hiện trong lời nói có bao nhiêu gấp rút.

"Ngồi ghế cứng a." Tô Thụy nói, vẻ mặt chăm chú. "Chị đừng nhìn chị ấy thường ngày không tim không phổi, kỳ thật là người rất chu đáo."

Thẩm Mi nói không rõ lòng mình là cảm giác gì, tất cả đều rối loạn, chỉ vì Lý Ngạo Quân. "Hai người quen biết lúc học cao đẳng sao?" Thẩm Mi hỏi, đột nhiên rất muốn biết chuyện của nàng.

"Đúng vậy. Em nhỏ hơn chị ấy một tuổi, là học muội a." Nghĩ đến cái gì, Tô Thụy đột nhiên nở nụ cười, quay sang hỏi Thẩm Mi. "Chị thấy chị ấy hiện giờ đẹp không?"

Thẩm Mi nghĩ một chút, thành thật gật đầu. "Rất đẹp."

Tô Thụy nghe vậy, cười càng vui vẻ. "Chị nhất định không tưởng tượng được bộ dáng chị ấy lúc đi học thế nào đâu!" Nói xong nàng liền xoay người, lục tung hành lý.

"Chị xem, người bên phải chính là chị ấy, có phải rất đẹp trai không?" Tô Thụy che miệng cười trộm.

Thẩm Mi theo tay nàng nhìn lại, một người tóc cắt ngắn, nhuộm thành đủ loại màu sắc, áo thun hình đầu lâu cùng chiếc quần rách. Nếu không phải nét mặt tương tự, Thẩm Mi tuyệt đối không tin, người trước mắt từng là Lý Ngạo Quân. Tại sao cô ấy thay đổi nhiều đến vậy?

"Trong ba người bọn em, chị ấy thay đổi nhiều nhất." Tô Thụy cười nói, ánh mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

Lời nàng nói cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Mi. Lúc này Thẩm Mi mới chú ý, trong tấm ảnh còn hai người khác, người bên trái đang cười rạng rỡ chính là Tô Thụy, nàng cũng không thay đổi gì nhiều, bộ dáng vẫn Baby như trước, chỉ là dung mạo trẻ hơn bây giờ một chút, nàng dính chặt lấy người ở giữa, dường như rất ỷ lại.

Người này, chắc là Hiểu Tĩnh. Thẩm Mi nghĩ, không khỏi quan sát kỹ hơn. Không giống nét tươi cười cứng ngắc của Lý Ngạo Quân, cũng bất đồng với vẻ sáng lạn của Tô Thụy, cô gái ở giữa gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng cười, rất ôn nhu cũng rất yên tĩnh.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt Thẩm Mi, nụ cười trên mặt Tô Thụy biến mất, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve mặt người nọ. "Chị ấy là Hiểu Tĩnh, là học tỷ của bọn em. Chị ấy rất tốt, nếu không có chị ấy, sẽ không có chúng em ngày hôm nay."

Thẩm Mi sững sờ, từ lúc nàng nghe được cái tên Hiểu Tĩnh này, đã mơ hồ cảm thấy giữa ba người có quan hệ đặc biệt, rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Bỗng dưng nhớ đến màn tỏ tình đêm qua, Thẩm Mi nhìn Hiểu Tĩnh trong hình, có chút xuất thần, Lý Ngạo Quân... chẳng lẽ thích Hiểu Tĩnh. Thay đổi của nàng mấy năm qua... cũng là vì Hiểu Tĩnh.

Đắng, chua, chát... hương vị kỳ quái nối tiếp nhau tràn đến, làm Thẩm Mi vô cùng khó chịu.

"Có thể kể chuyện của mọi người cho chị nghe không?" Lời vừa nói ra, Thẩm Mi cũng sững sốt. Nàng vốn không phải người nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện riêng của người khác.

Tô Thụy hiển nhiên cũng bất ngờ, nhưng không cự tuyệt, nhớ lại. "Lúc đó em học năm nhất, chị Ngạo Quân học năm hai, Hiểu Tĩnh lớn hơn em ba tuổi...

... sau đó em đi du học. Về sau cũng mất liên lạc, cho đến bây giờ." Kể xong mắt Tô Thụy đỏ lên. Thẩm Mi gần như có thể thấy nước mắt ẩn hiện bên trong.

Câu chuyện rất đơn giản, ba sinh viên cùng trường dưới cơ duyên xảo hợp tình cờ quen biết nhau. Hiểu Tĩnh thành tích vượt trội, vốn có thể thi vào đại học, nhưng gia đình không chu cấp tiền, nên đành chọn một trường có học bổng cho sinh viên xuất sắc lưu lại. Mà ngay lúc đó Lý Ngạo Quân phản nghịch, thường xuyên gây sự, không ai muốn tiếp cận nàng. Còn Tô Thụy, tính tình cổ quái, thích nói chuyện quỷ thần, nên cũng bị bài xích. Bởi vì Hiểu Tĩnh, ba người các nàng trở thành bạn tốt, như hình với bóng, cùng nhau học tập, cùng nhau náo loạn. Hai con người vốn bị xa lánh, nhờ Hiểu Tĩnh mà không còn cô đơn nữa.

"Thực xin lỗi." Thẩm Mi nhẹ giọng nói, nếu không phải nàng hỏi, Tô Thụy sẽ không nhớ đến chuyện thương tâm. Từ giọng kể của Tô Thụy, nàng rõ ràng cảm nhận được, tình cảm cô ấy đối với Hiểu Tĩnh rất thâm sâu, đổi lại là nàng, sợ là cũng khó tiếp nhận chuyện Hiểu Tĩnh đột nhiên ra đi mãi mãi.

"Không có gì đâu." Tô Thụy khoát tay nói. Nàng cẩn thận từng ly từng tí cất kỹ tấm hình. "Em có chút mệt phải nằm một lát, có chuyện gì chị cứ gọi."

Dứt lời, nàng quay lưng nằm xuống.

Thẩm Mi há hốc mồm, kỳ thật nàng rất muốn hỏi, Lý Ngạo Quân tại sao lại phản nghịch như vậy, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nàng biết mình không nên nói nữa. Hiện tại tâm tình Tô Thụy không tốt, nàng nói mệt chỉ sợ là chỉ không muốn cho người khác thấy mình khổ sở.

Hơi cắn môi, Thẩm Mi cũng nghiêng người, tựa vào chồng gối mềm mại, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, trong đầu tất cả đều là câu chuyện của Tô Thụy.

Hiểu Tĩnh... Cô ấy trong lòng Lý Ngạo Quân nhất định rất quan trọng a.

---------------------

Từ chương này sẽ đổi cách xưng hô. Quy tắc rất đơn giản, ai động tâm thì người đó đổi cách gọi. Chương này là Lý tổng, mọi người đoán xem, khi nào đến lượt Thẩm mỹ nhân. (^^)

P/s: Tung bông, chúc mừng Lý tổng tỏ tình. Rất tiếc cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng!

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Đô Thị