Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 34: Yếu Đuối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tắm rửa xong, Thẩm Mi nằm trên giường, lật qua lật lại ngủ không yên. Nàng nghĩ đến Lý Ngạo Quân, nghĩ đến Tô Thụy, càng nghĩ tâm lại càng phiền.

Điện thoại bên giường đột ngột vang lên, Thẩm Mi dứt khoát ngồi dậy, mở điện thoại. Một dãy số xa lạ chưa từng thấy:

"Thẩm Mi, con tiện nhân, tao đem mày bầm thây vạn đoạn!"

"Có biết mùi vị nhịn nhục ra sao không? Tôi muốn ăn cô, cô nhất định trốn không thoát! Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau rồi."

"Thẩm Mi tôi rất nhớ em."

Liên tục ba tin nhắn, chữ viết cố ý dùng màu đỏ huyết đáng sợ. Thẩm Mi run lên, nàng cố gắng bình tĩnh, gọi lại cho số kia.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Tay gắt gao nắm chặt điện thoại, trong đêm tối Thẩm Mi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm. Nghiêm An, nàng nhớ kỹ cái tên này. Xiết chặt bàn tay, đột nhiên Thẩm Mi thả lỏng, nàng mở điện thoại, gửi một tin nhắn, nhìn chằm chằm màn hình đang phát sáng, mang theo phẫn hận cùng không cam lòng.

"Chúng ta gặp mặt. Thời gian địa điểm ông quyết định."

Nhìn tin dòng chữ 'tin nhắn đã được gửi', Thẩm Mi nở nụ cười, một nụ cười hết sức châm chọc. Mang theo tâm tình phiền chán tắt máy, Thẩm Mi biết mình đang đánh cuộc, hơn nữa thành bại đều quyết định trong hành động lần này.

------------------------------

"Cởi!"

"Nhanh lên!"

"Chẳng lẽ em muốn cả trường biết chuyện này?"

"Nghĩ thử xem, nếu cha mẹ em biết ... hắc hắc."

Tên kia mang theo giọng cười bỉ ổi, miệng nói lời đe dọa hướng nàng đến gần, ba mét, hai mét, một mét...

Rầm!

Tiếng sấm oanh động vang lên, Thẩm Mi đột nhiên mở mắt, lại nằm mơ rồi... Nàng sờ lên mặt, trên mặt ướt sũng, không phân biệt rõ mồ hôi hay nước mắt.

Rầm! Bên tai lại là tiếng sấm vang dội. Thẩm Mi hoảng sợ nhìn ra cửa sổ, chẳng biết lúc nào đã mưa to, sấm sét cuồn cuộn vang lên.

"A!" Thẩm Mi mất bình tĩnh hét ầm lên, hình ảnh tương tự trong quá khứ đột ngột ùa về. Nàng dùng sức liên tục lắc đầu, sợ hãi la lên.

Khách sạn kiểu cũ hiệu quả cách âm không tốt, phòng bên cạnh Lý Ngạo Quân bừng tỉnh trong tiếng thét chói tai. Nàng bực bội nhíu mày, nội tâm thầm mắng tòa nhà cũ chết tiệt. Toàn bộ người trong khách sạn đang vùi trong mộng đẹp, cũng giật mình thức dậy. Không đúng, âm thanh này... Thẩm Mi!

Ly bị vứt trên mặt đất, Lý Ngạo Quân ngay cả giày cũng không mang, nhanh chóng lao đến phòng Thẩm Mi, dùng sức gõ cửa.

Khách trọ xung quanh cũng lục tục kéo ra, Lý Ngạo Quân không quan tâm tiếp tục vỗ cửa, kêu tên Thẩm Mi.

"Chị Ngạo Quân, chuyện gì vậy?" Giọng Tô Thụy kinh hãi từ phía sau vang lên.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Lý Ngạo Quân vội vàng quay đầu, sốt ruột kêu lên. "Thụy Thụy, nhanh tìm chìa khóa dự phòng đến đây!"

Tô Thụy sững sờ, lúc này cũng nghe được tiếng kêu sợ hãi trong phòng. Nàng không nói nữa, quay người chạy xuống lầu. Lúc quay lại, trong tay đã cầm một sâu chìa khóa.

Chìa khóa vừa đưa qua, Lý Ngạo Quân nhanh chóng đoạt lấy, bởi vì sốt ruột, cả buổi vẫn mở cửa không ra. "Để em." Tô Thụy khẽ nói, lấy chìa khóa từ tay nàng, chỉ nghe rắc một tiếng, cửa phòng đã được mở ra.

Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, tiếng thét của Thẩm Mi theo đó phát ra càng thêm rõ ràng. Người xung quanh ánh mắt tò mò, dò xét nhìn vào trong, lời bàn tán "Bên trong có người bệnh tâm thần" cũng cùng lúc vang lên.

Lý Ngạo Quân dừng chân một chút. Nàng quay người, hung dữ trừng mắt nhìn những người kia, gầm nhẹ. "Cút!" Dứt lời, bước vào trong liền trở tay đóng cửa lại.

Ngoài cửa, mọi người bị hét càng thêm hoảng sợ, cả buổi không dám nhúc nhích. Thấy nàng biến mất mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Có người bĩu môi trào phúng. "Lại một người bị bệnh thần kinh!"

Tô Thụy giương đôi mắt lưu ly, lạnh lùng liếc bọn họ.

Bên tai là tiếng thét hoảng loạn, một tia chớp xoẹt ngang, Lý Ngạo Quân rõ ràng có thể thấy một thân ảnh đang cuộn mình dưới giường. Nàng vội vàng mở đèn, ánh sáng lập tức tràn ngập khắp gian phòng, xua đi bóng tối.

Mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, điện thoại bị ném nằm lăn lốc, chăn và gối đều loang lổ vết máu đỏ tươi như đâm vào mắt.

Ánh sáng làm Thẩm Mi yên tĩnh trở lại, nhưng nàng lại dùng sức cuộn mình, trên đầu ngón chân máu đang chảy ra từng đợt.

"Thẩm Mi?" Lý Ngạo Quân nhẹ giọng kêu, sợ nàng kinh hãi.

Thẩm Mi như con thú nhỏ chấn kinh, hai mắt vô hồn rút vào tóc dài phía sau, cái gì cũng không dám nhìn. Một tiếng sấm lại truyền đến, nàng run lên, vùi đầu càng sâu. "Không nên! Không nên!" Nàng thút thít, mang theo thanh âm nức nở tràn ngập sợ hãi.

Quét mắt nhìn mưa bay qua cửa sổ, Lý Ngạo Quân nhìn nàng, vôi vàng chạy đến đóng cửa. Đã có tầng cách ly, sấm sét tựa hồ nhỏ hơn một ít, Lý Ngạo Quân lại chặt chẽ kéo rèm cửa, quả nhiên, Thẩm Mi an tĩnh hơn nhiều. Nhưng nàng vẫn như cũ, co rút trong góc nhỏ, không nhúc nhích.

"Thẩm Mi, là tôi, Lý Ngạo Quân." Lý Ngạo Quân ôn nhu nói, bước chân cẩn thận đi về phía nàng.

Thẩm Mi phản phất như không nghe thấy, vẫn một mực ôm chặt chính mình. Lý Ngạo Quân nói không rõ tâm tình của mình giờ phút này, là thương? Nhưng nhiều hơn là đau nhức. Một người kiêu ngạo tự đắc như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi đè nặng trong lòng. Nàng nhớ đến kết quả điều tra của Triệu Thanh Thanh, càng thêm đau lòng cho nữ nhân trước mắt.

"Mi Mi." Lý Ngạo Quân học người Thẩm gia, trầm thấp gọi nhũ danh của nàng, một tay ôn nhu xoa đầu.

Bị người đụng chạm, Thẩm Mi rõ ràng run lên, nhưng không bài xích, ánh mắt né tránh chậm rãi nâng lên. Đó là một đôi mắt như thế nào, cho dù rất lâu về sau, mỗi khi Lý Ngạo Quân nhớ lại, lòng đều đau như cắt.

Trong mắt trống rỗng, tràn đầy bất lực, Thẩm Mi mê mang nhìn người vừa xuất hiện. Người nọ ôn nhu cười trấn an, không hiểu sao lòng yên tâm đến lạ. Cô ấy mấp máy môi, tựa hồ đang nói. "Mi Mi, đừng sợ, là tôi."

Cảm giác người trước mắt đã bình tĩnh lại, Lý Ngạo Quân thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vuốt vuốt Thẩm Mi. Tựa hồ cảm nhận được trò đùa dai của nàng, Thẩm Mi nhẹ giọng hừ hừ, thân thể hướng về sau trốn đi.

Lý Ngạo Quân phì cười. "Cô như vậy, thực làm người khác đau lòng." Nàng khẽ nói, thanh âm tràn đầy thương tiếc.

Thẩm Mi không trả lời, chẳng qua là ảo não, cuối đầu càng thấp hơn. Khôi phục vài tia thanh tĩnh, nhìn đống bừa bãi trước mắt, không cần nghĩ cũng biết, bản thân vừa rồi lại mất kiểm soát. Tại sao cô ấy lại ở đây? Thẩm Mi không dám nhìn Lý Ngạo Quân, cô ấy rốt cuộc thấy được bao nhiêu? Có phải đang chê cười mình?

Một đôi tay ôn hòa ôm lấy Thẩm Mi. Nàng tư duy hỗn loạn ngẫng đầu lên, vừa vặn chạm phải một đôi mắt ôn nhu. Thẩm Mi chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, không hiểu sao lại thấy rất an tâm.

Hai tay ôm chặt Thẩm Mi vào lòng, Lý Ngạo Quân khẽ nghiêng người, dùng trán đỡ trán nàng, thâm tình nói. "Mi Mi, đừng sợ."

Một câu thì thầm kia giống như ma chú, thần kỳ, Thẩm Mi bình tĩnh lại. Nàng thất thần nhìn Lý Ngạo Quân, một loại cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện, từ đáy lòng dâng lên. Nàng lập tức luống cuống, giờ tay muốn đẩy Lý Ngạo Quân ra.

Lý Ngạo Quân bắt lấy đôi tay lạnh giá, nắm thật chặc, không cho cự tuyệt, ánh mắt trở nên kiêng định, lại nhìn ánh mắt né tránh của nàng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Ngồi yên đừng nhúc nhích." Lý Ngạo Quân ôn nhu nói. Nói xong liền quay người ra cửa, lúc trở vào, trong tay đang cầm một hộp cứu thương. Lấy ra bông băng, thuốc sát trùng và kẹp y tế, Lý Ngạo Quân nhìn chân nàng nhíu mày. Đứng dậy, tiến vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm.

Đặt chậu nước bên chân Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân đem khăn nhúng nước, vắt khô, vươn tay. Ai ngờ Lý Ngạo Quân không để ý, nâng một chân Thẩm Mi lên, cẩn thận vì nàng lau vết máu.

Chân bị nắm chặt trong lòng bàn tay, Thẩm Mi có chút ngại ngùng nói. "Cái này, tôi tự mình làm được rồi."

Lý Ngạo Quân hung ác trừng nàng, lạnh giọng cảnh cáo. "Ngoan ngoãn ngồi yên đó cho tôi!"

Thẩm Mi mím mím môi, khó có lúc không cãi lại, nghe lời ngồi yên, nhìn nàng loay hoay rữa chân mình.

Vết máu loang lổ được Lý Ngạo Quân tẩy sạch, lộ ra bàn chân trắng nõn cùng miệng vết thương dữ tợn, mãnh vụn thủy tinh bên trong đã được nàng dùng kẹp gấp ra, lại thấm ít cồn ra bông vải, cẩn thận rữa miệng vết thương.

Nước vừa chạm phải miệng vết thương, Thẩm Mi "Hít" một tiếng, mặt trắng bệch. Lý Ngạo Quân thấy thế liếc nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói. "Thủy tinh cũng dám giẫm, bây giờ lại sợ đau?"

"Tôi không biết có thủy tinh." Thẩm Mi thanh âm buồn buồn, cực kỳ giống cô vợ nhỏ bị ủy khuất.

Nhìn người thường ngày cường thế, lúc này biết vâng lời, Lý Ngạo Quân gật đầu vừa ý. Nàng thủ pháp thuần thục, dùng băng gạc băng lại miệng vết thương, cố tình thắt cái nơ bướm trên mu bàn chân, vỗ tay đắc ý nói. "Đại công cáo thành."

Thẩm Mi nhìn chiếc nơ mềm mại đáng yêu, mày đẹp cau lại, chống tay chuẩn bị đứng lên. Lý Ngạo Quân nhanh hơn một bước, khom người bế nàng lên.

Mất trọng tâm làm Thẩm Mi hoảng hốt, nàng sợ hãi kêu một tiếng, theo phản xạ ôm chặt cổ Lý Ngạo Quân. Ngẩn đầu bắt gặp ánh mắt mang ý cười của ai kia, nàng đỏ mặt, cúi đầu trầm thấp kháng nghị. "Tôi có thể tự đi."

"Có thể cái con khỉ." Lý Ngạo Quân bỉu môi, đáy mắt tràn đầy vui vẻ. Nàng cẩn thận ôm Thẩm Mi đến giường, đắp kín mền nói. "Bị thương còn tỏ vẻ kiêng cường, không ai xem cô là Super woman đâu a."

Thẩm Mi không đáp lại, chỉ cuối thấp đầu không biết đang nghĩ gì.

Lý Ngạo Quân vuốt mái tóc dài lộn xộn của nàng, quay người cầm chổi nghêm túc thu dọn mãnh vỡ trên đất. Mắt nhìn điện thoại đã hư, nàng tiện tay ném lên ghế sa lon.

Cô ấy rốt cuộc là người thế nào? Thẩm Mi yên lặng nhìn người bận rộn trước mắt, có chút mê mang. Nàng sờ lên ngực, bên trong hỗn loạn vô cùng.

Dọn dẹp xong, Lý Ngạo Quân vừa quay đầu liền bắt gặp vẻ mặt xuất thần của ai kia. Lắc đầu bật cười, nàng đến bên giường ngồi xuống, vuốt tóc Thẩm Mi. "Ngủ đi."

Thẩm Mi ngẩn đầu nhìn nàng, mím môi, nhẹ giọng hỏi. "Vậy còn cô?"

Nghe vậy, Lý Ngạo Quân ngừng một chút, ôn nhu nói. "Nhìn cô ngủ rồi tôi sẽ đi."

Thẩm Mi có chút xoắn xuýt. "Vậy cùng ngủ có được không?" Thanh âm nàng lớn hơn vài phần, ánh mắt yên lặng nhìn Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân sừng sờ, lập tức nở nụ cười. Nàng không nói gì thêm, cởi giày, hướng giường thẳng tiến. "Ngủ đi, mưa tạnh rồi." Nàng mỉm cười, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh nằm xuống.

Thẩm Mi nhìn ra cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào rèm đã được kéo lại, không rõ cảnh tượng bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng nằm xuống.

Đêm tĩnh lặng, hai người cứ như vậy nằm song song, ở giữa là khe hở nho nhỏ, ai cũng không nói gì.

"Tôi dọa cô rồi sao?" Không biết qua bao lâu, Thẩm Mi nhẹ giọng hỏi.

"Không có." Lý Ngạo Quân không chút nghĩ ngợi trả lời, nàng cũng chưa ngủ.

Thẩm Mi hiển nhiên không ngờ nàng chưa ngủ, im lặng một chút lại nói. "Hôm nay cảm ơn cô."

Bên kia lại rơi vào im lặng, ngay khi Thẩm Mi cho rằng nàng đã ngủ, bên cạnh bỗng giật giật, một bàn tay choàng qua eo nàng. "Thẩm Mi." Thanh âm Lý Ngạo Quân trầm thấp, kiêng định vang lên bên tai nàng.

----------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lý tổng đại nhân, đậu hủ của Thẩm mỹ nhân ta cũng muốn (ôm đầu) ~(^_^)~

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể