Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 41: Gay Cấn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau giờ nghĩ trưa, Thẩm Mi ngồi trên ghế làm việc uống cà phê, trong đầu hỗn độn rối rắm.

Chuyện Nghiêm An dây dưa, vấn đề hạng mục mới, còn có Lý Ngạo Quân.

Thẩm Mi xoa huyệt thái dương, đè lại cơn đau như búa bổ. Nàng biết việc cấp bách cần làm là giải quyết chuyện Nghiêm An, một ngày không đem hắn ra ngoài sáng, cuộc sống của nàng một ngày không yên tĩnh. Từ lần đầu tiên hắn và nàng dây dưa ở trường học, Thẩm Mi đã ý thức được, người này là người điên, cũng là quả bom hẹn giờ bên cạnh nàng.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột ngột run lên. Là tin nhắn của Lý Ngạo Quân.

"Đang làm gì thế? Ăn cơm chưa?"

"Ăn Rồi." Thẩm Mi nghĩ hồi lâu, xóa đi xóa lại, cuối cùng chỉ gửi đi hai chữ.

Lý Ngạo Quân bên kia trả lời rất nhanh. "Văn phòng mới đã có thể dọn vào, tôi rất mong chờ ngày cùng em chung một chỗ."

Thẩm Mi gần như có thể tưởng tượng được, thời điểm nàng soạn tin nhắn này miệng đang cong lên mỉm cười, nhịn không được cũng cong khóe môi. "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, Thẩm Mi hơi hồi hộp.

"Tối nay có hẹn rồi. Lần sau đi, tôi mời em."

Lần này tin nhắn gửi đến rất chậm, cũng có thể là tâm trạng người chờ đợi, Thẩm Mi cảm thấy thời gian qua thật lâu. Nhìn dòng chữ trên màn hình, Thẩm Mi có chút mất mát, nhàn nhạt trả lời. "Được"

Điện thoại lại đúng lúc reo lên, là Dư Khởi. Thẩm Mi nhớ tới trận cãi vả gần đây của hai người, về sau bình tâm nghĩ lại, chính mình thất tín trước quả thật không thể trách nàng, hơn nữa những năm này tuy Dư Khởi làm nàng có chút khó chịu, nhưng cô ấy vẫn là thật tâm tốt với nàng.

Thẩm Mi bắt máy, thanh âm bình thản, nghe ra lại có chút bất mãn. "Tiểu Khởi?"

Bên kia Dư Khởi cơ hồ là kích động kêu lên. "Tiểu Mi, cậu không giận mình?" Nàng nhíu mày. "Mình nghĩ cậu sẽ không tiếp điện thoại cơ đấy."

Thẩm Mi im lặng, lát sau mới nói. "Hôm nay mình mời cậu ăn cơm, đền bù tổn thất lần trước."

"Được, được." Dư Khởi giọng điệu vui sướng, hai người nói thêm vài câu, Dư Khởi vẫn là nhịn không được hỏi. "Tiểu Mi, cậu vẫn cùng Lý Ngạo Quân qua lại thân thiết sao?"

Thẩm Mi không nói, nghĩ đến lần đó Dư Khởi và Lý Ngạo Quân đấu đá, thở dài một nói. "Tiểu khởi, cô ấy là đối tác, cũng là bạn của mình."

Dư Khởi nhíu mày, rõ ràng mất hứng nói. "Mình không thích cậu và cô ta ở chung một chỗ."

Phản ứng lần này của Dư Khởi nằm ngoài dự kiến của Thẩm Mi, nàng cho rằng Dư Khởi sẽ trực tiếp nói "Mình không cho phép.", "Mình chán ghét cô ta.", dù sao Dư Khởi trước giờ vẫn là người cố chấp ngang ngược.

Không nghe Thẩm Mi trả lời, Dư Khởi nhẹ giọng thêm vài phần. "Tiểu Mi, cậu thật sự thích Lý Ngạo Quân sao?" Mình và Thẩm Mi quen nhau nhiều năm, tuy chỉ có mình đơn phương duy trì mối quan hệ này, nhưng là vẫn hiểu rõ tính tình Thẩm Mi. Cậu ấy chưa bao giờ tùy tiện thân cận cùng người khác. Dư Khởi nhìn ra được, Thẩm Mi không ghét Lý Ngạo Quân, thậm chí còn có hảo cảm, đây cũng là điều khiến nàng ghen ghét.

Nàng chán ghét loại cảm giác này, giống như đồ vật của mình bị người khác đoạt đi.

"Có lẽ." Thẩm Mi mơ hồ đáp. Đã được Lý Ngạo Quân tỏ tình, về sau lại có tình cảm khác thường với nàng, Thẩm Mi đối với từ 'thích' này không tự chủ nghĩ đến một loại tình cảm mập mờ khác. Thời tiết vào thu bắt đầu se lạnh, Thẩm Mi kéo chặt y phục trên người, ngẫm lại, mình quen biết Lý Ngạo Quân chưa tới ba tháng, thời gian rất ngắn, nhưng so với người khác lại thân mật hơn rất nhiều.

"Tiểu Mi, nói thật, thái độ của cậu với Lý Ngạo Quân làm mình rất khó chịu, nhưng cậu là bạn tốt của mình, mình sẽ tôn trọng cậu." Dừng một chút, Dư Khởi mất tự nhiên nói. "Mình sẽ thử đối tốt với cô ấy."

Cúp điện thoại, Thẩm Mi cảm thấy hôm nay Dư Khởi có điểm khác thường, so với lúc trước đã không còn xảo trá ngang ngược.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày nàng và Nghiêm An hẹn nhau đã đến.

Thẩm Mi rời nhà từ rất sớm, nàng nhanh chóng đón xe đến chỗ hẹn, cho xe dừng ở ven đường, lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số.

"A lô, 113 có phải không? Tôi báo án... Đúng, phía tây ngoại ô thành phố, số 53 dưới cầu..."

Thu hồi điện thoại, Thẩm Mi kiểm tra bình xịt và mã tấu lần nữa, lúc này mới yên tâm xuống xe.

Khẩn trương nhìn địa phương trước mặt, chỗ đó trống không, nhưng Thẩm Mi không chắc Nghiêm An có đang ẩn nấp trong góc nào không. Mắt nhìn thời gian trên điện thoại, nàng nặng nề hít một hơi, di chuyển đến gần.

Cầu số 53 nằm phía tây ngoại ô thành phố vẫn chưa được khai thác, trên cầu không có xe qua lại, dưới cầu lại xuất hiện vài dấu chân kỳ lạ.

Thẩm Mi cẩn thận bước từng bước, mắt nhìn chăm chú xung quanh. Nàng biết rõ, người hôm nay phải đối mặt là một tên không có tính người.

Cảm nhận được bước chân sau lưng, Thẩm Mi dừng lại. Nàng xoay người, bắt gặp Nghiêm An khuôn mặt dơ bẩn, tóc tai rối loạn rất muốn buồn nôn.

"Bảo bối, chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau." Nghiêm An ồm ồm lên tiếng, thấy nàng tựa hồ hắn rất cao hứng, giang rộng hai tay muốn nhào về phía trước.

"Ông tốt nhất đứng đó đừng nhúc nhích!" Thẩm Mi lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén.

Nghiêm An ngừng lại, nhìn nàng tựa như hài tử bị vứt bỏ. "Bảo bối, em so với trước kia đã không còn ôn nhu."

Nhắc tới trước kia, Thẩm Mi run lên, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nhưng nàng biết mình không thể nhận thua. "Nghiêm An, ông không phải cần tiền sao?" Thẩm Mi ngẩn đầu nhìn hắn, cố gắng đè xuống sợ hãi trong lòng.

Nghiêm An không trả lời, hắn bước từng bước đến gần Thẩm Mi. "Bảo bối, biết những năm qua tôi sống cuộc sống trong tù thế nào không? Mỗi ngày tôi đều muốn em, nghĩ đến nên chơi em thế nào, để em phải khóc cầu tôi, phải hành hạ chết em!"

Thẩm Mi đứng tại chỗ, không ngừng run rẫy, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. "Nghiêm An, chẳng lẽ ông không muốn tiền nữa sao?" Nàng giữ vững thanh âm, tận lực không để hắn sẽ nghe ra sợ hãi trong lời nói của mình.

Nghiêm An bật cười như tên điên, Thanh âm làm người khác phải sợ hãi. "Tiền tôi muốn, cô tôi cũng không bỏ qua." Nói xong hắn liền nhào tới.

Thẩm Mi vội vàng giơ bình xịt trong tay, phun về phía hai mắt Nghiêm An.

Hắn kêu lên, ôm mắt gào thét, nhìn không thấy xung quanh, hai tay quơ loạn tìm kiếm Thẩm Mi.

Thẩm Mi thấy hắn như vậy, nhanh chân tránh sang một bên, hai tay nắm chặt mã tấu, không dám sơ suất nhìn hắn chằm chằm, trong lòng cầu nguyện cảnh sát mau đến.

Hai mắt đau lơi hại nhưng hắn không sợ, tay dùng sức đè mạnh, Nghiêm An híp mắt, nhịn đau tìm kiếm thân ảnh nàng. Thấy Thẩm Mi tay cầm mã tấu, cảnh giác nhìn mình, Nghiêm An nở nụ cười châm chọc. "Sao vậy, muốn giết tôi? Thẩm Mi, em không dám!" Nói xong, hắn vuốt mắt, bất chấp lao về phía nàng.

Thẩm Mi sợ hãi, tay nắm mã tấu run rẩy. "Nghiêm An, đừng ép tôi!" Nàng cắn răng nói, nắm thật chặt đao trong tay, giờ phút này nàng thật sự có ý định giết Nghiêm An, vậy cũng coi như giết người tự vệ đi, cùng lắm ngồi tù mấy năm.

"Được rồi." Nghiêm An đột nhiên giơ tay lên, hé mắt nhìn nàng. "Giết tôi em cũng không có lợi gì. Cho tôi tiền tôi sẽ rời đi."

Thẩm Mi nghi ngờ nhìn hắn, tai cố gắng nghe ngóng tình hình xung quanh, cảnh sát thế nào còn chưa tới.

"Ngoan, bảo bối tôi sẽ không lừa em." Nghiêm An dụ dỗ, lại thừa lúc Thẩm Mi do dự, bắt được đao của nàng, bất chấp vết thương túm lấy vứt xuống đất, máu lập tức nhuộm đỏ tay hắn. Nghiêm An lại không hề có cảm giác đau đớn, nâng tay liếm máu chính mình.

Thẩm Mi sợ hãi lùi về sau, ngay khi nàng cảm giác không thể lui được nữa, một bóng người đột nhiên xuất hiện làm nàng khiếp sợ đứng hình. Lý Ngạo Quân, tại sao cô ấy lại ở chỗ này?

Thấy Thẩm Mi đã phát hiện mình, Lý Ngạo Quân giơ tay "suỵt" một tiếng, ra hiệu cho nàng im lặng, cẩn thận bước đến gần.

Hiện tại không phải thời điểm nghi ngờ! Thẩm Mi lo lắng Nghiêm An sẽ phát hiện nàng, lời nói phẫn nộ dẫn dụ hắn tập trung lực chú ý lên người mình. Nhưng nàng quên cái bóng, Nhiêm An đã phát hiện có người sau lưng.

"Cô mang theo người đến!" Hai mắt Nghiêm An hung ác, giận dữ nhìn nàng, hắn quay người, vừa vặn bắt gặp Lý Ngạo Quân đang cách hắn rất gần.

Lý Ngạo Quân thả lỏng hai tay, vẻ mặt nhẹ nhõm. "Bị phát hiện rồi."

Nghiêm An nheo mắt, âm u nhìn nàng. "Muốn giúp cô ta? Hay là tới đây cùng chịu chết?"

Lý Ngạo Quân nhún nhún vai, sờ súng bên hông, khóe miệng giương cao. "Vậy sao, ai chịu chết vẫn chưa biết đâu."

Nghiêm An nhanh chóng nhặt cây mã tấu, chỉ về phía Lý Ngạo Quân, từng bước tới gần.

"Ông không được làm bậy!" Thẩm Mi kêu lên, sợ Lý Ngạo Quân gặp chuyện vội hét lên. "Ngạo Quân, cô chạy mau! Hắn điên rồi!"

Lý Ngạo Quân chỉ nhìn nàng một cái, ánh mắt kia dường như nói cho nàng biết, đừng sợ.

Thẩm Mi ngây ngẩn cả người, không hiểu trong lòng là loại cảm giác gì, hết thảy đang vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng.

"Ông muốn giết tôi?" Lý Ngạo Quân hỏi Nghiêm An, bộ dáng cười khinh miệt.

Nghiêm An lập tức dùng hành động trả lời, hắn cầm dao đánh tới, nhưng Lý Ngạo Quân chỉ nhẹ nhàng bước tới, không có né tránh. Khoảng cách càng gần, nàng lặng yên không tiếng động đem súng bỏ vào túi Nghiêm An.

Lực đạo chuẩn xác đâm vào vai Lý Ngạo Quân, lập tức, máu cuồn cuộn tuôn ra. Thẩm Mi nhìn nàng mặt mũi trắng bệch, rất muốn tiến lên, nhưng Lý Ngạo Quân lại lắc đầu ngăn nàng lại.

Thẩm Mi tay ôm miệng, nước mắt tuôn rơi, cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì!

Nghiêm An hiển nhiên cũng sửng sốt, hắn cảm giác được, nữ nhân này là cố ý để mình ám sát.

"Như thế nào, sợ?" Lý Ngạo Quân giật nhẹ khóe miệng, cao cao tại thượng nhìn Nghiêm An miệt thị. "Như vậy mà cũng muốn hại người? Có bản lĩnh giết tôi đi!"

"Buồn cười!" Nghiêm An bị nàng triệt để chọc giận, giơ đao lên muốn đâm thêm nhát nữa.

Lúc này, Lý Ngạo Quân lại né sang một bên, linh mẫn trốn thoát, chỉ là vết thương trên vai làm động tác chậm lại, sắc mặt nàng ngày càng trắng.

Nghiêm An làm sao chịu buông tha, điên cuồng cầm dao đuổi theo nàng.

Bên này trong lúc không chú ý, Thẩm Mi đã đánh tới, ôm chầm Lý Ngạo Quân, dùng lưng ngăn giữa nàng và Nghiêm An.

Cảm giác phía trước có người che chở, Lý Ngạo Quân trợn mắt nhìn. Gần như nghẹn ngào hét lên. "Nổ súng!"

Theo thanh âm của nàng, tiếng súng vang lên, Thẩm Mi chấn động, hốt hoảng quay đầu nhìn, Nghiêm An cách nàng vẻn vẹn một tấc, tay cầm mã tấu, trên mặt vẫn là bộ dáng hung ác. Chẳng qua trên trán nhiều thêm một lỗ thủng, hắn cứ như vậy mở to mắt nhìn nàng, trong đó tràn ngập hận ý cùng không cam lòng.

Lý Ngạo Quân ôm nàng, tay cố hết sức vuốt tóc, sợ dọa đến nàng nên ôn nhu an ủi. "Đừng sợ, hắn đã chết, không thể tổn thương em nữa rồi."

Dường như muốn chứng minh lời nàng nói, cả người Nghiêm An ngã rạp xuống, máu từ đầu lan ra, đỏ thẩm một vùng.

Tiếp theo là tiếng còi xe cảnh sát, một số bao vây ở ngoài, chỉ để ít người vào trong. Một trong số đó lục soát người Nghiêm An tìm ra khẩu súng, dặn dò thủ hạ cất kỹ, lúc này mới đi về hướng Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân.

Thẩm Mi trực giác nhạy bén, cảm thấy người này nhìn rất quen.

Người nọ cũng không nhìn nàng, chỉ dùng ánh mắt sắc bén đảo qua vết máu trên vai Lý Ngạo Quân. "Lý Ngạo Quân, tôi thấy cô thật không muốn sống nữa!" Nói xong, nàng lạnh lùng trừng hướng Thẩm Mi. "Còn thất thần cái gì? Tranh thủ thời gian đưa đi bệnh viện đi!"

Người nọ tựa hồ còn mắng thêm mấy câu thô tục mới quay người rời đi.

Lý Ngạo Quân dựa vào người Thẩm Mi, để nàng đỡ mình lên xe, cười cười giải thích. "Đó là chị của tôi."

Thẩm Mi lập tức hiểu rõ, nhưng nàng còn quá nhiều nghi vấn. Liếc nhìn Lý Ngạo Quân, nàng không chọn hỏi tiếp, chỉ tập trung tình thần đưa Lý Ngạo Quân đến bệnh viện, giờ phút này, không có gì quan trọng hơn vết thương Lý Ngạo Quân!

---------------------

Được lắm Lý tổng, một nhát dao đổi tâm người đẹp. Quá lời rồi còn gì!

Hết ngược, bắt đầu ngọt nha. Cơ mà lúc nào Lý tổng chả ngọt :'D

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê