Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 49: Em Chạy Không Thoát Tôi Đâu!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ đêm gặp nhau qua cửa sổ, cho đến Chủ nhật hai người cũng không gặp lại nhau. Thứ nhất, cao ốc Dực Long đã có thể đưa vào hoạt động, thứ hai bên tổng công ty còn có rất nhiều việc cần bàn giao, cả hai đều phải tất bật lo việc của mình, chỉ là ngẩu nhiên nhắn cho nhau vài tin, nhìn dòng chữ trên màn hình, tất cả mệt mỏi đều tan biến.

Thứ bảy, 9:30, Lý Ngạo Quân lái xe, đúng hẹn đến nhà đón Thẩm Mi.

Một chiếc xe, bốn người. Lý Ngạo Quân điều khiển, Thẩm Mi ngồi ở vị trí phó lái, đằng sau là Tô Thụy và Lý Tư Tĩnh.

Lý Tư Tĩnh cũng không biết Thẩm Mi lên xe, tối hôm qua biết được hôm nay được đi du ngoạn, tiểu nha đầu hưng phấn đến nữa đêm, hiện tại đang nằm trong ngực Tô Thụy ngủ say sưa.

Xuyên qua kính xe, Thẩm Mi lặng yên quan sát Tô Thụy. Từ lúc lên xe đến giờ nàng đều rũ mi, chăm chú nhìn tiểu cô nương trong ngực, đầu ngón tay tái nhợt mảnh khảnh nhẹ vỗ về gương mặt Lý Tư Tĩnh, khóe miệng uốn cong cười yếu ớt, thần sắc ôn nhu.

11:00, xe đến bên ngoài bãi đỗ xe suối Liễu Uyển.

"Tiểu bảo bối, mau tỉnh lại, chúng ta đến nơi rồi." Tô Thụy nhẹ nhàng đẩy Lý Tư Tĩnh trong ngực.

Lý Tư Tĩnh nheo mắt tỉnh lại, quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ, có chút mơ hồ hỏi. "Đây là nơi nào a?"

"Cục cảnh sát, mau vào trong trình diện." Lý Ngạo Quân lành lạnh nói.

Lý Tư Tĩnh nghe xong lập tức tỉnh ngủ, trèo lên cửa xe trừng to mắt nhìn ra ngoài, lại quay đầu hướng mẹ mình bất mãn kêu to. "Lý Ngạo Quân sao mẹ có thể gạt người như vậy!"

Lý Ngạo Quân mới không thèm để ý bé, ôn nhu nhìn về phía Thẩm Mi. "Xuống xe đi em."

Thẩm Mi gật đầu, hướng Lý Tư Tĩnh đang dùng ánh căm phẫn nhìn mẹ mình vẫy tay cười. "Tĩnh Tĩnh, buổi sáng tốt lành."

Lý Tư Tĩnh nháy mắt mấy cái, nhìn rõ người trước mắt là Thẩm Mi, cơ hồ là nhảy bật lên. "Mi Mi!" Bé hưng phấn kêu to, giương tay muốn Thẩm Mi bế.

Thẩm Mi cười, mắt nhìn thần sắc Tô Thụy có vẻ không sao mới vươn tay, ôm bé vào trong ngực. Tiểu nha đầu rất nhiệt tình, vừa được Thẩm Mi ôm liền hướng mặt nàng hôn một cái vang dội. "Mummy nói chị sẽ cùng đi, em còn tưởng mummy nói dối gạt người."

"Nhóc con." Lý Ngạo Quân gõ đầu bé một cái, thò tay bá đạo xoa xoa mặt Thẩm Mi chỗ bé vừa hôn qua. "Không cho phép hôn loạn, mất vệ sinh."

Mày nhỏ cau lại, bé càng ôm chặt Thẩm Mi, ánh mắt ghét bỏ trừng Lý Ngạo Quân. "Mẹ mới không vệ sinh á, buổi sáng con đã đánh răng rồi! Còn có, lúc mẹ thường xuyên hôn con, con còn chưa nói mẹ không vệ sinh."

"Miệng mồm giảo hoạt." Lý Ngạo Quân tức giận liếc bé, nàng chú ý vẻ mặt Tô Thụy chợt lóe cô đơn, không quan tâm tiểu gia hỏa nữa. Xuống xe, nàng dặn dò ba người nói. "Tôi đi mua vé, mọi người đến cổng ra vào chờ."

Tô Thụy liếc nhìn Thẩm Mi và Lý Tư Tĩnh, thấy Lý Ngạo Quân phải đi, đột nhiên nói. "Ngạo Quân, em đi cùng chị."

Lý Ngạo Quân ngừng chân một chút, nhìn nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.

Từ rất xa, Thẩm Mi đã thấy Lý Ngạo Quân và Tô Thụy đang đợi trước quầy bán vé. Lý Ngạo Quân đang cùng Tô Thụy nói gì đó, trên mặt hai người cũng dần có nét cười, không khỏi thở nhẹ một hơi.

"Gần đây Mi Mi bận nhiều việc lắm sao?" Lý Tư Tĩnh vuốt vuốt tóc Thẩm Mi, cau mày hỏi.

Thẩm Mi cười, vuốt quả đầu dưa hấu đã hơi dài của bé, gật đầu nói. "Đúng vậy, Mi Mi có rất nhiều việc phải làm."

"Như vậy a. Em nghe cô Thẩm nói, chị và Mummy giống nhau đều làm sếp ở công ty." Mắt Lý Tư Tĩnh sáng long lanh, vô cùng sùng bái nói.

"Đừng nghe cô Thẩm của em nói lung tung, kỳ thật a, chị chỉ là nhân viên làm công."

"Làm công?" Lý Tư Tĩnh không quá hiểu nghĩa của hai từ này, bé gãi gãi quả đầu dưa hấu hỏi lại. "Vậy Mi Mi có quản người không? Có oai như Mummy, mọi người thấy đều phải cung kính gọi Lý tổng?"

"Cũng gần giống vậy, nhưng mà chị cũng không lợi hai bằng cô ấy đâu, em cũng biết, cô ấy có bao nhiêu cường thế."

Lý Tư Tĩnh tuy không hiểu hết lời nàng, nhưng cũng chịu khó gật đầu thừa nhận. "Lý Ngạo Quân không ôn nhu chút nào, xấu xa lắm. Dì Thanh Thanh nói, Mummy chính là nữ ma đầu, tất cả mọi người đều sợ đấy."

Thẩm Mi mím môi nhịn cười, nàng nhớ tới bộ dáng Lý Ngạo Quân lúc làm việc, tất cả nhân viên quả thực đều vô cùng kính sợ cô ấy. "Mẹ em rất tài giỏi." Thẩm Mi thật tâm nói.

Nghe Lý Ngạo Quân được tán dương, với tư cách con gái cưng, Lý Tư Tĩnh kiêu ngạo giơ cằm. "Đúng vậy! Mẹ con chính là uy phong nhất."

"Tĩnh Tĩnh cũng muốn trở thành người giống mẹ sao?" Thẩm Mi cười hỏi, tuy rằng bé thường cùng Lý Ngạo Quân đối nghịch, nhưng nàng nhìn ra được, tiểu nha đầu rất sùng bái Lý Ngạo Quân, luôn xem nàng là tấm gương cho bản thân.

"Phải mà cũng không phải a." Lý Tư Tĩnh cau mày, bộ dáng sầu lo.

Ngược lại là Thẩm Mi có chút khó hiểu. "Tại sao vậy?"

"Em muốn trở thành người ưu tú như Mummy. Thế nhưng... thế nhưng em lại thích vẽ tranh, Mi Mi em nghĩ muốn làm họa sĩ." Nói đến vẽ tranh, trong mắt bé hào quang lóe sáng dị thường.

"Nói cái gì đó?" Lý Ngạo Quân và Tô Thụy đang đi tới, người nói chuyện chính là Lý Ngạo Quân.

"Khen Quân đấy." Thẩm Mi cười nói.

Lý Ngạo Quân nhướng mày, hiển nhiên không tin. Nàng vươn tay ôm tiểu gia hỏa trong ngực Thẩm Mi, há mồm cắn cằm bé một phát. "Không được nhõng nhẽo bắt Mi Mi ôm, tự mình đi đi."

Lý Tư Tĩnh nhăn mũi, tay nhỏ ôm cằm, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân. "Lý Ngạo Quân, mẹ mất vệ sinh!"

Lý Ngạo Quân nhướng mày, Tô Thụy cùng Thẩm Mi đều bật cười vui vẻ.

"Nhóc con!" Lý Ngạo Quân bật cười, cẩn thận thả bé trên mặt đất, lấy tay đè đầu nhỏ, cố ý vò rối tung quả đầu dưa hấu.

Lý Tư Tĩnh bực mình không thể trút, ôm đầu trốn đến bên người Thẩm Mi, thở phì phò hét. "Lý Ngạo Quân, mẹ thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!"

Lý Ngạo Quân hai tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ đắc ý.

"Ngây thơ." Thẩm Mi nhìn Lý Ngạo Quân trách cứ, quay người giúp Lý Tư Tĩnh sửa sang lại quả đầu dưa hấu. Nghĩ đến cái gì, tay dừng một chút, ghé mắt nhìn sang Tô Thụy đang trầm mặc một bên. "Tô Thụy đến đây dắt Tĩnh Tĩnh đi."

Tô Thụy có chút ngập ngừng, bàn tay nhỏ bé của Lý Tư Tĩnh đã nắm lấy tay nàng. "Chị Tiểu Thụy, chúng ta đi thôi." Nói xong, bé một tay nắm Thẩm Mi, một tay nắm Tô Thụy, khiêu khích trừng Lý Ngạo Quân, cho mẹ không quan tâm, con còn có hai người đẹp bên người.

Lý Ngạo Quân nhìn con gái nắm tay bạn tốt và bạn gái vui vẻ hướng khu công viên đi, chính mình ngược lại là người ngoài bị vứt bỏ, đây là cái quái gì vậy! Lý Ngạo Quân rất phiền muộn, vô cùng phiền muộn lắc đầu.

Thẩm Mi vừa quay lại.

"Mi Mi!" Lý Ngạo Quân hưng phấn kêu lên, nghĩ thầm vẫn là vợ nhà mình tốt nhất, ai ngờ...

Thẩm Mi quét mắt về hướng xe. "Đừng quên dụng cụ nướng." Nói xong liền quay đầu, theo tiểu gia hỏa đang nhảy chân sáo rời đi.

Lý Ngạo Quân ngốc tại chỗ, trừng mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia, nghiến răng nghiến lợi.

Suối Liễu Uyển cảnh sắc rất đẹp, bốn dòng thác nhỏ bao quanh, nhiều loài hoa nhỏ không biết tên đua nhau nở lốm đốm, không khí mang theo hương vị của nước, làm lòng người thoải mái, xôn xao.

Thác nước từ cao trút thẳng xuống, cùng với âm thanh ào ào là tiếng cười đùa vờn quanh, bên phải thác rãi đầy những mỏm đá nhân tạo, phía trên nhóm năm nhóm ba du khách tụ tập, bày đủ các loại đồ dùng, bắt đầu nướng đồ ăn, hương thơm nồng đậm tỏa ra hòa cùng hơi nước.

Bốn người tìm một mỏm đá ít người ngồi xuống, Lý Ngạo Quân chuẩn bị lò nướng, Thẩm Mi loay hoay lo nguyên liệu nấu ăn. Cách đó không xa, Tô Thụy đang cùng Lý Tư Tĩnh chơi đùa trong khe nước, thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét phấn khích không thôi.

Thẩm Mi ghé mắt nhìn sang, chỉ thấy Tô Thụy xắn cao ống quần cùng tay áo, đang bắt cá với Lý Tư Tĩnh. "Tĩnh Tĩnh rất thích Tô Thụy." Thẩm Mi cười nói, tay đang dùng giấy bạc bao lại đùi gà đã được ướp gia vị.

Lý Ngạo Quân nhìn nàng một cái, từ chối cho ý kiến chỉ nhún nhún vai. "Con nhóc kia, ai đối xử tốt liền thích."

Thẩm Mi nghe vậy có chút lúng túng trừng nàng. "Quân đừng có hiểu lầm, em mới không ghen đâu."

Lý Ngạo Quân nhướng nhướng mày, đặt vĩ nướng vào lò than, đến trước mặt Thẩm Mi, đỡ lấy vai nàng, chóp mũi hướng đến gần mặt nàng hít hà. "Thực chua." Nàng cười nói.

Thẩm Mi tức tối đẩy tay nàng ra, vừa thẹn vừa giận.

Lý Ngạo Quân cũng có chừng mực không tiếp tục náo lại, chỉ là đến bên nàng ngồi xuống, cùng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. "Nghe Thụy Thụy nói, em biết chuyện Hiểu Tĩnh rồi?" Lát sau, Lý Ngạo Quân chần chờ nói.

Thẩm Mi đang bọc giấy hơi sững lại một chút, nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói. "Ừ, từ lúc ở Bắc Kinh. Nhưng lúc ấy cũng không nghĩ Tĩnh Tĩnh là con cô ấy."

"Ừm..." Lý Ngạo Quân trầm ngâm một lát. "Mi Mi." Nàng đột nhiên dùng giọng điệu rất nghiêm túc kêu lên. Thẩm Mi chuyển mắt nhìn sang, nàng biết rõ, Lý Ngạo Quân đây là có chuyện muốn nói.

"Tôi biết em đang hiểu lầm." Lý Ngạo Quân dừng một chút, nở nụ cười. "Kỳ thật Hiểu Tĩnh và Tô thụy mới là một đôi."

Chẳng biết tại sao, Thẩm Mi cảm thấy trọng nụ cười của nàng có nhàn nhạt chua xót. Thẩm Mi không nói lời nào, chỉ nhìn Lý Ngạo Quân, im lặng chờ đợi.

Lý Ngạo Quân nhìn Thẩm Mi trong mắt phản chiếu chính mình. "Tôi từng thích Hiểu Tĩnh, nhưng cả hai người họ đều không biết. Lúc trước không nói với em, là sợ em hiểu lầm, Mi Mi, trước giờ tôi đều không muốn giấu em." Nàng quan sát sắc mặt Thẩm Mi, lần đầu tiên muốn cùng người chia sẽ chua xót năm xưa.

"Trong lúc tôi phản nghịch nhất, Hiểu Tĩnh đã giúp đỡ... Tôi cũng không biết khi nào thì bắt đầu, cảm giác rất mông lung, chính là cảm thấy cô ấy tốt, muốn bên cạnh. Nhưng mà tôi biết rõ Hiểu Tĩnh chỉ xem tôi là học muội không hiểu chuyện." nói đến đây Lý Ngạo Quân cười cười tự giễu.

Nàng thở dài, tiếp tục nhớ lại. "Lúc đầu tôi cho rằng cô ấy không thích con gái, sợ cô ấy biết sẽ không để ý tới tôi, nên chỉ âm thầm để ý. Cho đến một ngày cô ấy uống say...

Cô ấy nói cô ấy thích Tô Thụy, hỏi tôi nên làm sao bây giờ...

Ngày hôm đó tôi thật sự rất thương tâm a, cảm giác giống như thất tình rồi. Bất quá sau này, tôi bắt đầu tác hợp cho cả hai, bởi vì tôi biết Thụy Thụy cũng thích Hiểu Tĩnh."

"Quân tác hợp cho các nàng, không khó chịu sao?" Thẩm Mi chần chờ hỏi, có chút khó có thể lý giải. Nàng tưởng tượng mình thành toàn cho Lý Ngạo Quân cùng người khác, chẳng qua là nghĩ thế thôi, nội tâm đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Nói thật, có một chút. Nhưng lúc ấy chỉ nghĩ, nếu để ba người cứ như vậy đau khổ chôn giấu tình yêu, còn không bằng để hai người có được hạnh phúc." Lý Ngạo Quân cười cười, nàng hiểu rõ khúc mắc trong lòng Thẩm Mi, cho dù là chính mình, bây giờ nghĩ lại một chút cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. "Có đôi lúc tôi vẫn hoài nghi, chính mình trước đây có phải thật sự thích Hiểu Tĩnh không, hay chỉ là quá ỷ lại vào phần tình cảm này nên nảy sinh hiểu lầm."

"Mấy ngày nay tôi tưởng tượng một chút nếu em thích Tô Thụy hoặc là Triệu Thanh Thanh thì phải làm sao? Kết quả, thật muốn cầm dao giết người."

Thẩm Mi thừa nhận những lời này của Lý Ngạo Quân đã đánh tan chút tối tăm phiền muộn còn xót lại trong nàng. "Vậy, nếu em thật sự thích người khác thì sao?" Thẩm Mi ý xấu thăm dò, chờ mong nhìn vào mắt Lý Ngạo Quân. Lúc trước chưa yêu đương, Thẩm Mi chỉ thấy mấy lời tâm tình toàn là giả tạo, nhưng khi chân chính nói chuyện yêu đương, nàng chỉ hận không thể mỗi ngày bên tai người yêu nói lời điềm mật, ngọt ngào.

"Không có khả năng, còn ai có thể tốt hơn tôi chứ." Lý Ngạo Quân cuồng ngạo trả lời, nàng giơ cằm, tự tin đắc ý.

Thẩm Mi lại cực kỳ thích nàng như vậy, lặng yên nhìn về phía Tô Thụy, nàng cầm lấy giấy bạc ngăn trước mặt hai người, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn phớt qua môi Lý Ngạo Quân. "Quỷ tự kỷ."

Người trước giờ luôn bảo thủ lại lộ ra tính tình thiếu nữ hờn dỗi trong ngực mình, Lý Ngạo Quân chỉ thấy tâm toàn bộ đều nhũng ra rồi, duỗi tay đè lại cái đầu muốn rời khỏi, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, bá đạo cắn cắn môi nàng.

Trán đỡ trán, Lý Ngạo Quân mê ly nhìn đôi môi đỏ tươi thủy nộn vừa bị mình cắn qua, nàng cong môi, khàn khàn nói. "Nếu em thích người khác, cho dù phải dùng dây, tôi cũng phải buộc em bên mình. Thẩm Mi, ngoan ngoãn nhận mệnh đi, đời này đã định sẵn em chạy không thoát tôi rồi."

"Tách, tách." Nấp sau tảng đá lớn, Camera hướng hai người tình tứ ngọt ngào, lặng yên bấm máy.

---------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn mọi người nhắn lại muốn tiếp tục xem văn của ta, ôi, tiểu tâm can của ta đập phanh phanh rồi, thật sự yêu các người thế nào cũng thấy ít.

Dùng bề ngoài ý nghĩ – yêu thương, ta sẽ càng cố gắng ngày đêm!

_COL>;

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha