Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 48: Đừng Nói Câu Lừa Dối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tô Thụy đã đến, Thẩm Mi vừa vào cửa đã thấy nàng. Chẳng qua là sắc mặt so với trước đây tái hơn rất nhiều.

"Sao sắc mặt khó coi vậy?" Lý Ngạo Quân ngồi vào ghế đối diện đánh giá nàng, lo lắng hỏi.

Thẩm Mi cũng thế, cảm giác trên trán Tô Thụy tích tụ u sầu nhiều hơn.

"Có chút mất ngủ." Tô Thụy không thèm quan tâm cười cười, nàng nhìn hướng Thẩm Mi, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái. "Nghe Ngạo Quân nói hai người đến với nhau.... thật sao?"

Thẩm Mi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không phủ nhận, chỉ là có chút mất tự nhiên thay đổi chủ đề. "Bản thiết kế của em chị đã xem qua, thực sự rất tốt."

"Cảm ơn." Được tán dương, Tô Thụy thật lòng cười, vui vẻ nói. "Kỳ thật nhiều chi tiết quan trọng em vẫn chưa hoàn chỉnh, chị có ý kiến gì không?"

"Hai vị mỹ nữ, ăn cơm trước bàn công việc sau, OK?" Lý Ngạo Quân cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, giơ menu trong tay lên, vừa chọn món ăn vừa lải nhải. "Tôi đói đến hoa mắt chóng mặt rồi đây."

Thẩm Mi và Tô Thụy liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai, nhất trí với đề nghị của nàng... dạ dày là quan trọng nhất a.

Thức ăn được dọn lên rất nhanh, ba người vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện, ăn ý không bàn chuyện công tác.

"Bản thiết kế xem như đã hoàn thành, không bằng nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay có thể đưa em đi thăm quan thành phố." Cơm đến một nữa, Lý Ngạo Quân hướng Tô Thụy đề nghị.

Tô Thụy dừng một chút, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. "Cũng được." Nói xong nàng lau miệng, nghiêm túc hỏi thăm. "Có nơi nào tốt chị cứ đề cử đi."

"Suối Liễu Uyển." Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân gần như trăm miệng một lời thốt ra. Nói xong hai không khỏi ngạc nhiên vì phần ăn ý này, nhìn nhau cười.

Tô Thụy cũng cười theo. "Xem ra suối Liễu Uyển này nhất định phải đến rồi. Không biết hai vị quản lý bận rộn có thời gian đi cùng em không đây?"

"Chủ nhật này không có việc." Lý Ngạo Quân nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng Thẩm Mi hỏi thăm. "Em thì sao, có được không?"

"Ừm, không thành vấn đề." Thẩm Mi cười, thuận miệng nói. "Hay là Quân mang Tĩnh Tĩnh theo đi."

Lý Ngạo Quân sững người, lặng yên nhìn về phía người đối diện, quả nhiên, cả người Tô Thụy đông cứng, hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Mi. "Tĩnh Tĩnh?"

Biến hóa bất thường của Tô Thụy làm Thẩm Mi có chút bối rối, nàng quay người nhìn Lý Ngạo Quân nghi hoặc, Tô Thụy không biết sự tồn tại của Lý Tư Tĩnh sao?

Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, ý bảo không sao. Trên mặt lại hướng Tô Thụy mỉm cười, nàng nói. "Tĩnh Tĩnh là con gái chị, Lý Tư Tĩnh."

"Lý Tư Tĩnh... " Tô Thụy thều thào lập lại cái tên này, cả người đổ về phía sau, ngây ngốc. Thẩm Mi có chút lo lắng, nhẹ giọng gọi nàng. Tô Thụy bất ngờ đứng lên, ánh mắt hốt hoảng nhìn Lý Ngạo Quân, giống như vừa biết chuyện gì vô cùng kinh hỉ. "Là chị ấy... đúng không?" Bởi vì kích động, giọng nàng run rẫy.

Lý Ngạo Quân buông tay Thẩm Mi, nàng đứng dậy, hai tay đè chặt vai Tô Thụy, gật đầu khẳng định. "Đúng vậy."

Thẩm Mi nhìn Tô Thụy bật khóc, tựa như cô bé ở khuôn viên sau khách sạn Bắc Kinh ngày ấy. Rất đau lòng, mà cũng vô cùng bất lực.

Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng ôm Tô Thụy, tay vỗ về lưng nàng , im lặng cho nàng sự an ủi. Thẩm Mi nhìn về phía Lý Ngạo Quân, chỉ thấy nàng hơi quay đầu, cố ý ngẩn cao, trong mắt lệ quang chợ lóe.

Lý Tư Tĩnh, Hiễu Tĩnh... Đứng nhìn hai người, nội tâm Thẩm Mi tựa hồ đã rõ.

Lý Ngạo Quân có con gái, nhưng nàng chưa kết hôn, nàng cũng không thích nam nhân...

Tĩnh Tĩnh thật ra không phải con gái ruột của nàng.

Lý Tư Tĩnh.

Ý là tưởng niệm Hiểu Tĩnh a.

(Tư trong tên của Tư Tĩnh nghĩa là nhớ, tưởng niệm)

Thẩm Mi không biết Lý Ngạo Quân và Hiểu Tĩnh đến cùng là quan hệ gì, nhưng nàng có thể khẳng định, trong lòng Lý Ngạo Quân, đó là một người vô cùng quan trọng. Giờ phút này, chứng kiến nàng vừa thống khổ lại ẩn nhẫn bi thương, Thẩm Mi rất đau lòng, cũng có ghen ghét.

Bữa cơm này nói thế nào cũng không thể ăn nữa, công việc lại càng miễn bàn.

Tô Thụy muốn đến xem Lý Tư Tĩnh, mà Thẩm Mi, lựa chọn về nhà.

Thẩm Mi cũng không biết giờ phút này tâm tình mình là như thế nào, nhìn hai người trước mặt bi thương, nàng thậm chí không biết làm sao an ủi. Đi theo Tô Thụy thăm Tĩnh Tĩnh? Nhìn các nàng người một nhà thút thít nỉ non, ôn lại chuyện xưa, còn nàng như một người xa lạ?

Đối mặt với Lý Ngạo Quân và Tô Thụy như vậy, Thẩm Mi cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Cái loại cảm giác này, không dễ chịu chút nào.

Lý Ngạo Quân thuận theo ý nàng, đưa Thẩm Mi đến chỗ bắt taxi, vẻ mặt tràn đầy áy náy. "Thật xin lỗi Mi Mi, tôi thật không muốn giấu giếm chuyện này, chẳng qua là... "

"Ngạo Quân, Tĩnh Tĩnh là con gái Hiểu Tĩnh đúng không?" Thẩm Mi đột nhiên hỏi, yên lặng nhìn Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân dừng một chút, nhìn vào mắt nàng, cả buổi mới lên tiếng. "Ừm."

"Em biết rồi." Thẩm Mi cảm thấy có chút mệt, nàng xoa thái dương. "Mấy ngày này em muốn yên tĩnh...."

Lý Ngạo Quân cả kinh, nàng hoảng sợ bắt lấy tay Thẩm Mi. "Mi Mi tôi... "

"Chủ nhật này, không phải chúng ta đã hứa đưa Tô Thụy đi suối Liễu Uyển sao? Lúc đó gặp lại." Thẩm Mi nắm lại tay nàng, biết Lý Ngạo Quân đang hiểu lầm ý mình.

"Cảm ơn em, Mi Mi." Lý Ngạo Quân kinh hỉ ôm cổ nàng, mặt hơi lạnh dán sát cổ Thẩm Mi. "Chuyện của Hiểu Tĩnh tôi hứa sẽ nói cho em biết, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể. Thật sự, Mi Mi, nếu có thể, tôi rất muốn kể em nghe ngay lập tức."

Thẩm Mi im lặng ôm lại nàng, nội tâm khó chịu như bị đổ bình ngũ vị. "Nhanh quay lại an ủi Tô Thụy đi." Thẩm Mi nhẹ nhàng tách khỏi nàng, cố kéo ra nụ cười miễn cưỡng.

Lý Ngạo Quân lại càng ôm chặt Thẩm Mi, lúc này mới chịu buông ra. "Chủ nhật tôi đến đón em."

"Được." Thẩm Mi mỉm cười, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.

Vừa về đến nhà, Thẩm Mi đã thấy ba mẹ đang xem TV trong phòng khách, chương trình tạp chí kinh tế kỳ này thảo luận về vấn đề hạng mục mới của công ty nàng, Thẩm Mi nghe chuyên gia phân tích, có khen có chê, chính nàng vẫn chưa xem đến.

"Về rồi sao." Thẩm ba thấy con gái về, tâm tình vui vẻ vẫy tay gọi nàng. "Khó được tan làm sớm, lại đây xem tin tức cùng ba mẹ đi con."

Thẩm Mi ngoan ngoãn "Dạ" đáp lời. Từ khi thăng chức, nàng ít có thời gian ở cùng ba mẹ. Ngồi xuống cạnh mẹ, Thẩm Mi nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện Thẩm Đình không có ở đây.

"Đình Đình đâu mẹ, sao muộn thế này vẫn chưa về?" Thẩm Mi hỏi, Thẩm Đình trước nay rất nghe lời, hiếm khi về trễ.

Đang xem TV nhập tâm Thẩm mẹ lập tức phục hồi tinh thần, trên mặt là vẻ cao hứng không thể giấu. "Không phải Đình Đình nói đã có đối tượng rồi sao? Hôm nay đi gặp ba mẹ bên kia rồi a."

"Gặp ba mẹ bên kia?" Thẩm Mi ngạc nhiên hỏi lại, Thẩm Đình quả thực từng nhắc đến người bạn trai này, nhưng chị hai như nàng còn chưa gặp hắn đâu. "Nhanh vậy?"

"Nhanh cái gì, cũng 25 rồi!" Thẩm mẹ kích động nói, nói đến đây lại tức giận trừng Thẩm Mi. "Ngược lại là con đó, chị hai còn không bằng em gái."

Thẩm Mi vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.

Thẩm mẹ lại mở máy hát, lôi kéo Thẩm Mi hưng phấn nói. "Hôm nay cậu kia cũng đến nhà chúng ta rồi, mẹ và cha con đều cảm thấy rất tốt."

"Tới nhà?"

"Đúng vậy, vợ chồng son nói đã quyết định cuối năm nay sẽ kết hôn." Thẩm mẹ vui tươi hớn hở khoe với con gái.

Thẩm ba cũng tươi cười nói. "Đợi tối nay Đinh Đình về con nói chuyện với em, xem nó nghĩ thế nào. Nếu thực sự quyết định, ba mẹ sẽ không phản đối."

Thẩm Mi gật đầu đồng ý, trong lòng lại không vui mừng như ba mẹ. Thẩm Đình là người theo chủ nghĩa kết hôn muộn, thích tự do, cảm thấy lúc còn trẻ không nên bị hôn nhân trói buộc... Nhưng hiện giờ, nàng lại có chủ ý gì đây?

"Ôi, hai người đàn ông sao có thể như vậy!" Thẩm mẹ đột nhiên kêu lên.

Thẩm Mi giật mình, cũng theo Thẩm ba nhìn về phía TV, chỉ thấy trên màn ảnh hai người đàn ông đang ôm nhau, mắt nhìn nhau đắm đuối. Vừa nhìn liền biết, không phải tình cảm thông thường.

Thẩm ba cũng thấy, cau mày nghiêm túc quát Thẩm mẹ. "Bà xem linh tinh gì vậy!"

"Làm sao tôi biết! Trên TV phát ra mà!" Thẩm mẹ cũng kêu lên, nhăn mặt vội chuyển kênh, trong miệng còn lầm bầm. "Thật sự là làm bậy, hai người đàn ông sao có thể như vậy, làm bậy a."

Lời Thẩm mẹ bên tai lặp đi lặp lại, giống như ma chú nguyền rủa, mặt Thẩm Mi tái nhợt không còn chút máu.

Thẩm ba cau mày, dời mắt từ TV qua liền bắt gặp thần sắt nàng không tốt. "Sao mặt khó coi vậy con?"

Thẩm Mi phục hồi tinh thần, cười che giấu. "A, chắc là công tác mệt mỏi." Nàng mang theo túi xách đứng lên. "Cha mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước."

Thẩm Đình mãi đến mười giờ tối mới về, thời điểm Thẩm Mi đến phòng nàng, nàng đang nói chuyện điện thoại với bạn trai báo bình an. Nhìn thấy chị mình, Thẩm Đình cúp điện thoại.

"Chị hai có việc gì sao?" Thẩm Đình cười hỏi, lôi kéo Thẩm Mi đến bên giường ngồi xuống.

Thẩm Mi không nói, chỉ yên lặng nhìn nàng rất lâu. " Em quyết định kết hôn?" Thẩm Mi hỏi, mày hơi cau lại.

"Đúng vậy, là ba mẹ nói với chị a." Thẩm Đình mỉm cười như trước, nàng ngượng ngùng vuốt tóc. "Em còn muốn tự mình báo cho chị biết đây."

"Vì sao vậy?" Thẩm Mi chần chờ nói, nàng có chút khó hiểu. "Em từng nói sẽ không kết hôn trước 30 tuổi..."

"Chị hai, đó chỉ là lời nói đùa." Thẩm Đình cười nói, ánh mắt lại trốn tránh Thẩm Mi.

Thẩm Mi biết rõ, nàng đang nói xạo. Kéo tay Thẩm Đình, ánh mắt Thẩm Mi sắc bén nhìn nàng chằm chằm. "Là vì chị sao? Lo lắng ba mẹ tạo áp lực cho chị, nên quyết định kết hôn, đúng không?"

"Chị... " Thẩm Đình bất đắc dĩ kêu lên, trước mặt chị hai nàng không bao giờ nói dối được. "Anh ấy đối với em rất tốt, em đã nghĩ qua, gã cho người như vậy sẽ hạnh phúc." Thẩm Đình dựa vào nàng, như ngày xưa trong lòng chị hai làm nũng. "Kỳ thật mấy tháng trước anh ấy đã cầu hôn... Sau đó em nghĩ, có thể gặp một người nhiệt tình với mình đã là không dễ, kéo dài thời gian cũng không ích gì, còn có a, anh ấy đã đồng ý sau khi kết hôn sẽ không trói buộc em, cam đoan cho em quyền tự do đầy đủ."

Nghe em gái kể bản thân như thế nào hạnh phúc, trong lòng Thẩm Mi không biết là cảm xúc gì, rõ ràng nàng là chị hai nhưng phải để em mình bận tâm. Tư vị này rất khó nói a.

Thẩm Mi yên lặng nhìn em gái đang tươi cười trong lòng, điều duy nhất để nội tâm nàng dễ chịu chính là, vẻ mặt hạnh phúc ấy là chân thật.

------------------------

Nước ào ạt từ đầu vòi sen tuôn xuống, Thẩm Mi từ từ nhắm mắt lại, tùy ỳ dòng nước chảy qua thân, mãi đến khi hơi ấm hoàn toàn vây quanh, nội tâm bất an mới phần nào ổn định.

Quấn khăn quanh người, Thẩm Mi ra khỏi phòng tắm, bỏ dép, chân trần tùy ý giẫm lên sàn nhà lạnh băng, ý thức dần thanh tĩnh.

Tĩnh Tĩnh, Liễu Hạo Tường, Liễu Ngạn Hi, Kim Vĩ, Lý Á, Tô Thụy, Hiểu Tĩnh... Mỗi một bước đi, Thẩm Mi cẩn thận nghĩ về từng người bên cạnh Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân tựa như một mê cung, nhìn không thấu, sờ không rõ, nhưng lại quấn lấy nàng, chân thực tồn tại.

Thẩm Mi đứng trước gương, nhìn mình phản chiếu bên trong, nhẹ nhàng cởi khăn tắm.

Thân thể trần truồng, trên da thịt trắng nõn còn lưu lại dấu đỏ chưa tan. Đầu ngón tay xẹt qua dấu vết trên ngực, dường như cảm nhận được tay người kia đang ôn nhu xoa lấy. Thẩm Mi nhắm mắt lại, im ắng thở dài. Lý Ngạo Quân, người này không thể buông được rồi.

Thay ra áo ngủ, Thẩm Mi buông lỏng người nằm trên giường, cầm xem điện thoại, chẳng biết từ lúc nào Lý Ngạo Quân đã gửi đến một tin nhắn.

Nàng chạm mở...

"Thật kỳ lạ, vừa tách ra trong chốc lát, tôi đã bắt đầu nhớ em, bây giờ thật muốn ôm em."

Nàng khẽ cười, từng ký tự trên màn hình gõ vào tâm Thẩm Mi. Không hiểu sao, một ngày bực bội không vui cứ thế tan biến.

"Em muốn gặp Quân."

Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút đồng hồ, điện thoại đã vang lên, là Lý Ngạo Quân.

Tiếng thứ hai còn chưa kịp đến, Thẩm Mi đã bắt máy trả lời.

Thời gian rất lâu vẫn không ai lên tiếng, trong điện thoại chỉ có âm thanh hô hấp của hai người.

"Mi Mi, đang nghe sao?" Lý Ngạo Quân mở miệng trước, thanh âm rất nhẹ, rất mềm.

"Ừm." Thẩm Mi nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng như có cái gì tan ra rồi, nàng thở dài tự giễu. "Làm sao bây giờ, em hiện tại thật sự rất nhớ Quân, rất muốn nhìn thấy Quân."

"Đến bên cửa sổ đi." Lý Ngạo Quân thanh âm mang theo mỉm cười, ôn nhu nói.

Thẩm Mi sững sờ, nhanh chóng từ giường nhảy dựng lên, nàng chạy đến bên cửa sổ kéo rèm, dưới đèn đường, Lý Ngạo Quân đang cầm điện thoại ngửa mặt, nhìn nàng mỉm cười.

---------------------------

Đến đây lại nhớ một bài thơ:

Ngửa mặt lên nhìn mặt

Có cái gì rưng rưng

Như là đồng là bể

Như là sông là rừng*

(Ánh trăng – Nguyễn Duy)

"ve>

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn