Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 47: Không Có Biện Pháp Lưỡng Toàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Mi liếc nhìn từng bản thiết kế lần lượt hiện ra trên màn hình máy tính, tuy nói hiện giờ chỉ là bản sơ phác, nhưng nàng vẫn không khỏi cảm khái tài năng của Tô Thụy.

Điện thoại đúng lúc vang lên, Thẩm Mi bắt máy, thanh âm mềm nhũng của Lý Ngạo Quân lập tức truyền tới.

"Honey, có nghĩ tới người ta không."

Thẩm Mi vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói. "Lý tổng, giờ làm việc."

"Được, Thẩm tổng đại nhân." Lý Ngạo Quân thuận theo nàng nói, trong lòng tính toán như thế nào đối phó Thẩm Mi bảo thủ, ngoài miệng khôi phục đứng đắn nói. "Tôi gửi em sơ đồ phác thảo, đã xem qua chưa?"

"Ừ, đang xem, rất tốt." Thẩm Mi đơn giản trực tiếp cho một câu đánh giá.

Lý Ngạo Quân nghe vậy nở nụ cười. "Thụy Thụy muốn mời chúng ta ăn cơm, vừa lúc có thể thảo luận một chút phương án thiết kế, em có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề, đã định thời gian chưa?" Thẩm Mi cũng vui vẻ cười nói.

Lý Ngạo Quân báo thời gian, hai người lại nói vài câu liên quan đến công việc liền cúp máy.

Đặt điện thoại lên bàn, Thẩm Mi ngẩn đầu, vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính phản chiếu nét tươi cười trên mặt mình, nàng hơi sững sờ, không khỏi giơ tay xoa má. Từ ngày quen biết Lý Ngạo Quân, nàng cười nhiều hơn, tâm tình cũng sáng sủa không ít.

Sửng sờ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hình ảnh bên trong bỗng biến thành tình cảnh thân mật hôm qua tại nhà Lý Ngạo Quân, môi của nàng, mắt của nàng, tay của nàng...

Thẩm Mi khôi phục tinh thần, lập tức đỏ mặt. Vỗ vỗ hai má ửng hồng, nàng thầm mắng mình nghĩ ngợi lung tung. Cầm lấy hồ sơ đọc lại lần nữa, qua hồi lâu tâm tư xao động mới dần ổn định lại.

"Cộc cộc cộc." Cửa phòng bị gõ vang.

"Mời vào." Thẩm Mi ngừng bút trên tay, ngẩn đầu nhìn về phía cửa.

Lôi Chấn Đình bước vào.

Thẩm Mi đứng dậy, hướng hắn gật đầu. "Lôi đổng, tìm tôi có việc?" Nàng hỏi, nhìn sắc mặt Lôi Chấn Đình lai giả bất thiện. (Người đến không có ý tốt)

"Thẩm Mi, tôi luôn tin tưởng cô, cũng hy vọng cô thẳng thắn với tôi." Lôi Chấn Đình ngồi vào ghế đối diện bàn làm việc, hai tay chống cằm, yên lặng nhìn Thẩm Mi chằm chằm. "Gần đây cô và Lý Ngạo Quân qua lại rất thân thiết phải không?" Dừng một chút, hắn bổ sung. "Tôi có bạn làm ở bệnh viện thấy hai người."

Thẩm Mi không phủ nhận, thản nhiên nói. "Lý tổng bị thương, với tư cách bạn thân, mấy ngày nay tôi đúng là ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."

"Bạn thân." Lôi Chấn Đình châm chọc nhếch môi, ánh mắt dần chuyển lạnh. "Thẩm Mi, cô đã quên trước đây tôi nói gì với cô sao? Trên thương trường, chỉ có đối tác và kẻ thù, không có bạn bè."

Thẩm Mi cau mày, thần sắc trên mặt cũng lạnh xuống vài phần. "Lôi đổng, kết giao bạn bè là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến công việc."

"A, không liên quan đến công việc? Cô cảm thấy tôi có tin hay không?" Lôi Chấn Đình đùa cợt nghiêng qua liếc nàng, thân thể tựa về phía sau. "Thẩm Mi, tôi cần chứng minh, nói miệng cũng vô dụng."

"Lôi đổng, có lời gì cứ việc nói thẳng, ngài biết tôi trước nay ghét nhất quanh co lòng vòng." Thẩm Mi lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn lại Lôi Chấn Đình.

Lôi Chấn Đình vỗ tay. "Rất tốt." Hắn vuốt Giới chỉ* trên tay, như có như không xoay tròn. "Cô còn nhớ rõ nhiệm vụ lần này không?"

(Giới chỉ: nhẫn ngọc thường đeo ở ngón tay trái, đặc điểm nhận dạng: dành riêng cho thái giám và nhân vật phản diện. Chú ý xem phim cổ trang nhiều sẽ thấy)

Thẩm Mi dừng một chút, ánh mắt không hề trốn tránh. "Giành được vị trí tổng giám đốc hạng mục mới."

"Thật vui là cô còn nhớ." Trên mặt Lôi Chấn Đình cười nhưng trong mắt không hề vui vẻ, hắn nhìn Thẩm Mi, gằn rõ từng chữ một. "Hy vọng cô nhớ rõ, cô là người của Lôi thị."

"Điểm này không cần nhắc nhở." Thẩm Mi đạm mạc nói, đối với việc Lôi Chấn Đình hoài nghi, nàng rất không thoải mái. Nàng dừng một chút, cũng đồng dạng nói rõ từng câu từng chữ. "Lôi đổng, dùng người thì không nghi, nghi người thì đừng dùng."

Lôi Chấn Đình nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Mi còn muốn nói thêm gì nữa, cửa phòng lại bị gõ vang.

"Mời vào." Thẩm Mi thả lỏng chân mày, không muốn thủ hạ đoán mò lung tung.

Triệu Tú Tú vừa vào, thấy Lôi Chấn Đình, nàng hơi lộ vẻ sợ hãi, tiến đến chào hỏi mới hướng Thẩm Mi nói. "Trương tổng đã đến, đang chờ chị ở phòng họp."

Thẩm Mi gật gật đầu. "Em tới đó chiêu đãi trước, chị lập tức đến."

"Dạ." Triệu Tú Tú lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

"Lôi đổng, còn có việc?" Thẩm Mi nhíu mày hỏi hắn, vẻ mặt khó nén không vui. "Nếu không còn gì khác, tôi phải tiếp khách hàng."

"Đi đi." Lôi Chấn Đình vẫy vẫy tay, lại không có chút ý tứ ly khai.

Thẩm Mi quét mắt nhìn hắn, cầm tài liệu cùng điện thoại rời khỏi văn phòng.

Văn phòng trống rỗng chỉ còn lại Lôi Chấn Đình, hắn giật giật khóe môi, đứng dậy đi đến cạnh cửa, vừa vặn thấy Thẩm Mi tiến vào phòng họp. "Phản đồ." Trong mắt Lôi Chấn Đình hiện lên vẻ chán ghét, hắn trở tay khóa trái cửa, đi nhanh đến bàn làm việc Thẩm Mi.

Cẩn thận tìm kiếm tất cả đồ dùng của nàng, rốt cuộc trong ngăn kéo tìm được chiếc hộp tinh xảo kia.

"Tên phế vật Lôi Chấn Dã." Lôi Chấn Đình híp mắt mở hộp, một chiếc ghim cài tinh xảo hiện ra (máy nghe lén á!). Hắn lấy chiếc ghim ra, mở túi xách Thẩm Mi, cẩn thận từng li từng tí cài sâu vào phía trong.

Làm xong tất cả, Lôi Chấn Đình vỗ vỗ âu phục trên người, khôi phục sắc mặt như thường, rời khỏi phòng Thẩm Mi.

Chạng vạng tối, Lý Ngạo Quân đã đến dưới lầu Lôi thị.

Hôm nay Thẩm Mi mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, xinh đẹp rạng ngời. Các đồng nghiệp tuy nói là đã quen dần thay đổi của nàng, nhưng mỗi ngày vẫn bị kinh diễm, tán dương Thẩm Mi không thôi, nhao nhao đem nàng xem như nữ thần.

Thẩm Mi giẫm giày cao gót màu be lộ mu bàn chân trắng noãn, tự tin đi tới. Mỗi người ngang qua đều phải ghé mắt nhìn nàng. Lý Ngạo Quân đảo qua những người kia, nội tâm tự đắc một hồi, xem đi xem đi, dù sao người là của ta, các ngươi chỉ có thể nhìn.

Đến xe, Lý Ngạo Quân thân sĩ mở cửa, Thẩm Mi hướng nàng cười cười, nhấc làn váy lên xe. Vừa bước đến gần, Lý Ngạo Quân cố ý cắn vành tai nàng, thì thào. "Em thật đẹp."

Thẩm Mi xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, BA~ một tiếng đóng cửa xe lại.

Lý Ngạo Quân bị bộ dáng thiếu nữ của nàng chọc cười hặc hặc, vòng qua xe ngồi vào vị trí ghế lái.

Trên đường đi, Lý Ngạo Quân tâm tình tốt lắm ngâm nga bài hát, ngược lại là Thẩm Mi, sắc mặt không tốt nhìn Lý Ngạo Quân nhiều lần, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Có gì muốn nói?" Lý Ngạo Quân ngừng ngâm nga, mượn kính xe dò xét sắc mặt nàng. "Phê bình tôi cũng không sao, đừng nghẹn trong lòng."

Thẩm Mi cắn cắn môi dưới, nghiêm mặt nói. "Sau này Quân đừng đến công ty đón em, như vậy không tốt."

Lý Ngạo Quân hơi sững người, kịp phản ứng vội tấp xe vào bên đường, nàng quay sang nhìn Thẩm Mi, khó hiểu hỏi. "Tại sao? Em sợ người khác biết chuyện chúng ta?"

"Ừ." Thẩm Mi không phủ nhận, thấy Lý Ngạo Quân lộ vẻ không vui, có chút không biết làm sao giải thích. "Dù sao thân phận chúng ta hiện giờ liên quan đến lợi ích hai công ty, bị người nhìn thấy cũng không hay."

Lý Ngạo Quân nhíu nhíu mày, tuy rằng tâm tình rất khó chịu, nhưng Thẩm Mi nói cũng không sai, đành ủy khuất nói. "Biết rồi, về sau không đến đón em nữa."

"Cảm ơn Quân thông cảm." Thẩm Mi nói, nàng áy náy nhìn Lý Ngạo Quân, không được tự nhiên níu vạt áo nàng. "Quân giận sao?"

Lý Ngạo Quân vỗ vỗ tay nàng. "Chuyện không liên quan đến em." Nói xong nàng rút ra một điếu thuốc, hạ kính châm lửa, khói lập tức dày đặc xung quanh, qua rất lâu, nàng mới dập thuốc, xoay người giải thích. "Hôm nay Liễu Ngạn Hi tìm tôi."

Thẩm Mi nhìn nàng, không cần đoán cũng biết Liễu Ngạng Hi nhất định cùng nàng nói gì đó, đều cùng mục đích với Lôi Chấn Đình đi. "Lôi Chấn Đình cũng đến tìm em." Thẩm Mi thẳng thắn nói, nàng quan sát Lý Ngạo Quân, có chút do dự nói. "Em... muốn chuyển hạng mục này cho người khác."

Lý Ngạo Quân nghe vậy mãnh liệt ngẩn đầu, kích động nói. "Hạng mục này em đã theo từ lúc mới bắt đầu, hơn nữa tương lai lợi nhuận thu về vô cùng lớn, nhất định trợ giúp em trong tương lai, em không thể bỏ như vậy."

"Thế nhưng... "

"Không nhưng nhị gì hết." Lý Ngạo Quân đè tay lên đầu nàng, trong thanh âm mang theo mệt mỏi. "Liễu Ngạn Hi bên kia tôi có thể giải quyết, Gia Lai vẫn chưa đến phiên hắn định đoạt đâu!"

"Quân đây là gì?" Thẩm Mi lập tức có loại dự cảm bất thường, nàng bắt lấy tay Lý Ngạo Quân, ánh mắt sắc bén. "Quân muốn nhường vị trí tổng giám đốc cho em có phải không?"

Lý Ngạo Quân duỗi tay nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt. "Mi Mi, kia chỉ là một vị trí, em ngồi hay tôi ngồi đều không có gì khác biệt."

"Làm sao không khác biệt?" Thẩm Mi kích động nói, nàng nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân, ánh mắt kiêng định không cho nàng phản bác. "Cạnh tranh công bằng, ai cũng không được nhường."

"Mi Mi, em bảo tôi làm sao giành với em đây." Trên mặt Lý Ngạo Quân tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt lại là vui vẻ.

Thẩm Mi nhìn nàng vẻ mặt giảo hoạt, lập tức hiểu được, lạnh mặt nói. "Lý Ngạo Quân, đây là có ý gì?"

"Không có ý gì, tuyệt đối không có ý gì hết." Lý Ngạo Quân giơ tay đầu hàng, vội vàng nịnh nọt vợ yêu.

"Kỳ thật vị trí tổng giám đốc này, Quân nhất định phải có đúng không?" Thẩm Mi đè tay nàng hỏi, đối với hạng mục này, Thẩm Mi mơ hồ cảm thấy, cảm thấy Lý Ngạo Quân còn có điều gì đang che giấu.

Lý Ngạo Quân cũng trầm mặc nhìn nàng, chăm chú nói. "Nếu tôi có được vị trí này, em sẽ trách tôi sao?"

Thẩm Mi lắc đầu, lời nói không chút che dấu tán thưởng. "Từ ngày Quân thuyết phục được Tô Thụy tham gia thiết kế dự án này, Quân đã thắng."

"Còn Lôi Chấn Đình bên kia, em định nói thế nào?" Lý Ngạo Quân lại hỏi.

"Không có gì để nói, chúng ta vốn là cạnh tranh công bằng, thua chính là thua. Lại nói, em chỉ là không làm được tổng giám đốc, không có nghĩa vị trí phó tổng không thể mưu lợi giúp công ty. Còn nữa, hạng mục này trước giờ vẫn là em theo, hiện giờ coi như Lôi Chấn Đình muốn đổi, cũng không thể làm nên chuyện gì."

"Bingo!" Lý Ngạo Quân tán thưởng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thưởng thức cùng yêu thích. "Mi Mi, em rất có tình cảm với Lôi thị a!" Lý Ngạo Quân hỏi. Từ lời nói vừa rồi của nàng, có thể nghe ra, nàng là thật tâm vì Lôi thị.

Thẩm Mi mím môi, nghiêm túc gật đầu nói. "Vừa tốt nghiệp em đã đến Lôi thị làm việc, có thể nói, em có thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ Lôi thị."

Lý Ngạo Quân có chút trầm mặc, nàng hiểu rõ loại cảm giác này. Với Thẩm Mi mà nói, nàng cơ hồ đã đem cả thanh xuân tốt đẹp của mình cống hiến cho Lôi thị, nơi đó cho nàng không gian phát triển, cho nàng thành tựu, ân này là không thể không báo.

Nếu Thẩm Mi vì mình trực tiếp bỏ qua lợi ích công ty, mình ngược lại sẽ đối với nàng thất vọng a. Lý Ngạo Quân âm thầm tự giễu.

"Ngạo Quân, em thật xin lỗi, chuyện công ty, em... "

Lý Ngạo Quân cười che miệng nàng lại. Thẩm Mi mở to mắt, đôi đồng tử trong veo như nước ngạc nhiên nhìn nàng.

Nàng cưng chiều nhéo mũi Thẩm Mi, giễu cợt nói. "Còn nhìn tôi như vậy, tôi không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thẩm Mi nghe xong, vội vàng nhắm mắt lại, tính tình Lý Ngạo Quân, nhất định nói được làm được, nàng thật không dám liều!

Lý Ngạo Quân nhìn bộ dáng náng đáng yêu như thế, phì một tiếng bật cười. Nàng buông tay ra, búng nhẹ trán Thẩm Mi. "Đồ ngốc, tôi hiểu. Về sau chuyện công việc cứ theo chức vụ mà làm, tuy nói đều vì chủ mình, nhưng cũng có thể tranh thủ lợi ích cả hai bên, em nói phải không?"

Thẩm Mi mở mắt nhìn nàng, khóe miệng nhịn không được cũng theo nàng giơ lên, dáng vẻ tươi cười, liên tục gật đầu. "Ừ, cả hai cùng có lợi!"

---------------------------------------

"Ha ha, cả hai cùng có lợi, thật sự là ngây thơ." Lôi Chấn Đình tháo tai nghe xuống để một bên, dập đầu thuốc trong cái gạt tàn. Hắn tự tay cầm đống ảnh chụp rãi đầy trên bàn lên, ngón tay mơn trớn gương mặt tiểu cô nương trong ảnh, thì thào nói. "Hiểu Tĩnh a, đoán xem tôi phát hiện cái gì?"

Ha ha, thì ra Lý Ngạo Quân kia chính là học muội cô, khó trách tôi thấy cô ta quen mặt. Tiếp cận tôi...

Cô nói tiểu học muội này rốt cuộc là muốn làm gì đây? Giúp cô báo thù sao? Ha ha, nể mặt cô, tôi sẽ theo vui đùa một chút.

Đầu ngón tay dừng trên khóe miệng cong cong của tiểu cô nương, đáy mắt Lôi Chấn Đình xẹt qua một tia âm lãnh.

"Thẩm Mi, muốn trách chỉ trách cô chọn Lý Ngạo Quân."

-----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quả nhiên ban đêm có linh cảm, thật muốn kêu gào...

>

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần