Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 46: Mẹ Vợ Vui Vẻ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng sớm, Thẩm Mi đang ngủ mơ màng, đột nhiên nghe tiếng đập cửa. Nàng mở mắt, nhìn Lý Ngạo Quân bên cạnh còn đang say ngủ, nghĩ thầm sao hôm nay cha mẹ lại đến sớm vậy, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, sợ đánh thức người nào đó lại làm nàng sinh khí.

Mở cửa, Thẩm Mi còn chưa kịp nói chuyện, một cái đầu nhỏ đã lao đến ôm chân nàng. "Mi Mi ~ "

Thẩm Mi lập tức thanh tỉnh, Lý Tư Tĩnh? Nàng khom người bế tiểu gia hỏa lên.

"Sao Mi Mi lại ở đây? Lý Ngạo Quân đâu?" Lý Tư Tĩnh ôm cổ nàng, dùng bộ dáng tiểu đại nhân hỏi chuyện.

Thẩm Mi buồn cười nhìn bé, khẽ nói. "Mẹ con mệt mỏi, còn đang ngủ, chúng ta nói nhỏ thôi được không?"

Lý Tư Tĩnh nghe xong ngoan ngoãn gật đầu. "Được, nghe lời Mi Mi." Dứt lời, bé quay đầu hướng phía sau thì thầm. "Ông ngoại bà ngoại, suỵt!"

Ông ngoại, bà ngoại?

Thẩm Mi giương mắt nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Một đôi vợ chồng trung niên xuất hiện trước mặt nàng, đứng đầu là một phụ nữ nhìn nàng cười tủm tỉm, ngoại trừ trên mặt có vài nếp nhăn, dung mạo giống Lý Ngạo Quân như đúc.

Lý Á tự giới thiệu bản thân. "Dì là mẹ Ngạo Quân." Nói xong, lại chỉ chỉ người đàn ông nghiêm túc bên cạnh. "Đây là ông xã Triệu Cương."

"Dì, chú, chào buổi sáng." Thẩm Mi kịp phản ứng vội vàng chào hỏi, nàng có chút sợ chỉ chỉ trong phòng. "Cái kia, dì, Ngạo Quân còn chưa thức..."

"Aiz, mặt kệ tên Trư bát Giới kia." Nghe nàng nhắc đến Lý Ngạo Quân, Lý mẹ đang tủm tỉm cười lập tức lộ ra thần sắc ghét bỏ.

Ách... Trư Bát Giới? Thẩm Mi có chút muốn cười, cảm giác khẩn trương tiêu tan không ít.

"Hay để con đánh thức cô ấy?" Thẩm Mi thăm dò nói, trong lòng lại gào thét vô cùng không muốn, lỡ tên kia giống như lần trước, náo loạn làm càng, mẹ nàng lại ngay trước mặt...

"Đừng nha." Lý mẹ khoa trương vẫy tay, nét mặt càng thêm ghét bỏ, bĩu môi nói. "Trư Bát Giới bị đánh thức không phải sẽ thành Tôn Ngộ Không sao, nhìn xem liền chán ghét."

Thẩm Mi nhịn không được bật cười, trong lòng lập tức yêu thích Lý mẹ quen biết chưa đến năm phút đồng hồ.

"Con chính là Thẩm Mi a?" Lý Á hướng mắt nhìn nàng, mang theo giọng điệu tán dương, dò xét. "Nha đầu Tĩnh Tĩnh kia thường nhắc với dì, ừ, lớn lên quả thực xinh đẹp, so với Ngạo Quân nhà chúng ta thuận mắt hơn nhiều."

"Bà ngoại, Mi Mi rất tốt." Lý Tư Tĩnh cao hứng nói, cái đầu nhỏ thân mật tựa lên vai Thẩm Mi.

Thẩm Mi ngượng ngùng cười cười, nội tâm có chút không theo kịp. Nàng không biết Lý mẹ biết mình bao nhiêu, còn có quan hệ với Ngạo Quân...

Lý Á vẫn như trước đánh giá nàng, tựa hồ xem không chán, bà híp mắt cười gật gật đầu, thấy người bên cạnh không nói lời nào, liền đẩy tay Triệu Cương. "Đầu gỗ, ông nói câu gì đi a."

Triệu Cương tức giận, quét mắt nhìn bà xã nhiệt tình nhà mình, hướng Thẩm Mi khẽ gật đầu, tiếp tục yên lặng.

Lý Á phiền muộn trừng ông một cái, lại nhìn Thẩm Mi nháy mắt ra hiệu nói. "Đừng để ý ông ấy, làm cảnh sát đến choáng váng rồi, ngoại trừ lúc thẩm vấn phạm nhân có chút giống con người, bình thường chính là như khúc gỗ."

"Lão thái bà nói xấu tôi đủ chưa." Triệu Cương bị vợ nói có chút ngại ngùng, vẻ mặt nguội lạnh lộ ra thần sắc mất tự nhiên.

Lý mẹ lại trừng ông. "Nói ông hai câu không được á... không phải thích giả bộ im lặng sao, tiếp tục đi a."

"Tôi đâu phải giả bộ không nói, hai phụ nữ các người nói chuyện một nam nhân như tôi chen vào làm gì." Triệu Cương nhíu mày nói.

"Hắc, ông còn giữ thể diện cái gì." Lý mẹ hai tay chống nạnh tỏ vẻ bất mãn.

"Con nói như thế nào lại nhao nhao như vậy, ra là mẹ lại ức hiếp Triệu thúc." Một bàn tay đột ngột ôm eo mình, Thẩm Mi nghiêng đầu, liền thấy Lý Ngạo Quân đầu như tổ chim đứng bên cạnh.

"A, làm sợ muốn chết." Lý Á nhìn con gái đột nhiên xông tới, vỗ ngực ghét bỏ nói. "Nhanh vào sửa sang lại cho mẹ, thật giống quỷ."

Lý Ngạo Quân bĩu môi, tiện tay vò đầu, tránh sang một bên nói. "Vào đi, đứng ở cửa làm chi."

"Còn không phải vì Trư Bát Giới con vẫn chưa thức." Lý Á nghiêng qua, liếc nhìn tay nàng đang đặt trên eo Thẩm Mi, lôi kéo Triệu Cương vào cửa.

Thẩm Mi làm sao không phát hiện ánh mắt Lý mẹ, vươn tay kéo tay Lý Ngạo Quân ra, trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, ôm Lý Tư Tĩnh đi theo vào phòng.

Vẫn là Triệu Cương nghĩ đến thương tích Lý Ngạo Quân, nhìn nàng quan tâm hỏi. "Miệng vết thương thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần bồi bổ là được." Lý Ngạo Quân không chút quan tâm nói.

Triệu Cương gật gật đầu. "Không có việc gì là tốt rồi." Nói xong, sắc mặt ông lập tức nghiêm lại. "Sau này không được tùy tiện làm bậy nữa!"

"Yes sir!" Lý Ngạo Quân giơ tay không bị thương, trang trọng chào theo nghi thức quân đội.

"Con nhóc này, lúc nào cũng cười đùa tí tửng không đứng đắn." Lý Á tức giận trừng nàng, kéo Thẩm Mi qua ngồi bên cạnh nói. "Mi Mi, mấy ngày nay là con chăm sóc nó sao?"

Thẩm Mi gật gật đầu, có chút áy náy nói. "Đều vì con Ngạo Quân mới bị thương."

"Aiz, không cần quan tâm vì cái gì, nó bị thương là đáng đời." Lý Á tựa hồ rất thích Thẩm Mi, lôi kéo nàng nói xấu Lý Ngạo Quân.

Dựa vào ngực Thẩm Mi, Lý Tư Tĩnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mummy nhà mình mặt càng lúc càng đen. Bà ngoại, người quả thật quá tuyệt vời!

Lý Ngạo Quân mới không thèm để ý mẹ già ngây thơ kia, ánh mắt chăm chú nhìn cà-mên trong tay Triệu Cương. "Triệu thúc mang món ngon gì đến a?"

"Chỉ biết ăn thôi!" Lý Á tiếp tục ghét bỏ mắng. Nói xong lại cười hì hì nhìn Thẩm Mi. "Mi Mi còn chưa ăn sáng đây. Ông xã, mau đưa cơm tới."

"Không cần, con không đói." Thẩm Mi cười xua tay, cơm này có lẽ chỉ có một phần a.

"Mi Mi ăn đi, ông ngoại tay nghề rất tốt." Lý Tư Tĩnh chớp đôi mắt to nói.

Triệu Cương rất nghe lời đém cà-mên đến trước mặt Thẩm Mi, nhìn nàng vẻ mặt khó xử, hiếm khi lộ ra dáng tươi cười nói. "Nghe Thanh Thanh nói con ở bệnh viện chăm sóc Ngạo Quân, chú có làm nhiều hơn một phần, hai đứa cùng ăn đi."

Thẩm Mi có chút được sủng ái mà lo sợ. "Cảm ơn chú."

"Cám ơn cái gì, đều là người một nhà." Lý mẹ và Lý Ngạo Quân trăm miệng một lời thốt lên, nói xong vẫn không quên lườm nhau ghét bỏ.

Thẩm Mi vừa thẹn vừa lúng túng, hai mẹ con này thật đúng là...

Lý mẹ và Triệu Cương dọn cà-mên mang về, Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

"Ba mẹ em sao vẫn chưa đến?" Lý Ngạo Quân nhỏ giọng hỏi.

"Em vừa báo cho Đình Đình, bảo họ đừng đến đây." Dừng một chút, nàng áy náy nói. "Em còn chưa muốn họ biết, nếu cùng người nhà Quân chạm mặt, em sợ..."

Lý Ngạo Quân vỗ vỗ tay nàng, thông cảm nói. "Tôi hiểu mà."

"Mẹ Quân rất đáng yêu." Thẩm Mi nói sang chuyện khác, cẩn thận giúp nàng lau mặt và cánh tay.

Nhắc đến mẹ mình, Lý Ngạo Quân vô lại nở nụ cười. "Một bó tuổi rồi vẫn giống như thiếu nữ, chỉ có dượng mới chịu được bà."

Thẩm Mi cũng cười theo. "Dượng rất tốt, đối với Quân và dì vô cùng chu đáo."

"Có được hôm nay cũng là nhờ dượng ấy." Lý Ngạo Quân cảm khái nói.

Nhìn nàng tựa hồ đang nghĩ đến chuyện không vui, Thẩm Mi vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, ôn nhu nói. "Đều đã qua, quý trọng trước mắt là tốt rồi."

Lý Ngạo Quân nhìn sang Thẩm Mi, cúi người nhẹ nhàng hôn môi nàng, thì thầm. "Đúng, quý trọng trước mắt."

Lý Á và Triệu Cương ở lại đến mười giờ mới đi. Lý Tư Tĩnh vốn muốn ở lại chăm sóc Mummy, ông ngoại phải mua cho bé xâu kẹo đường mới chịu ủy khuất quay về.

Thời điểm rời đi, Lý Á vỗ vỗ tay Thẩm Mi, nói lời thấm thía. "Mi Mi, con gái dì có nhiều điểm không tốt, nhưng dì tin tưởng nó đối với con rất thật lòng. Nha đầu, cùng nó sống tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hai người vẫn nắm tay nhau là tốt rồi..."

"Quân nói chuyện chúng ta với dì và dượng rồi sao?" Vợ chồng Lý Á vừa đi, Thẩm Mi nghi ngờ hỏi Lý Ngạo Quân.

"Có lẽ là Triệu Thanh Thanh." Lý Ngạo Quân nói, thần sắc cảm động. "Chỉ là không ngờ bọn họ lại tiếp nhận dễ dàng như vậy." Biểu hiện vừa nãy của mẹ, tuy vẫn luôn nói xấu mình, nhưng với Thẩm Mi lại là chân tâm thật ý.

Nhờ Thẩm Mi ân cần chăm sóc, Lý Ngạo Quân rất nhanh hồi phục, ngoại trừ lúc nhấc tay vẫn còn đau, hầu như không còn vấn đề gì khác.

Ngày xuất viện, Triệu Thanh Thanh đến đón người, làm Thẩm Mi ngoài ý muốn chính là, Dư Khởi cũng ở đây.

"Tiểu Khởi?"

"Tiểu Mi?" Nhìn đối phương, hai người đều ngạc nhiên. Nhất là Thẩm Mi, Dư Khởi ôm chặt tay Triệu Thanh Thanh, còn Triệu Thanh Thanh trên mặt tuy là lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng lại không có ý muốn đẩy ra. Càng làm Thẩm Mi kinh ngạc chính là, Dư Khởi duỗi tóc rồi, còn nhuộm lại màu đen, trang điểm trên mặt cũng nhạt rất nhiều, bộ dáng ngây thơ trong sáng, tựa như nữ sinh vừa bước ra từ trường đại học.

Dư Khởi ngượng ngùng vuốt tóc, trước giải thích nói. "Mi Mi, chị ấy là học tỷ mình."

"Khởi Khởi buông ra trước đi." Triệu Thanh Thanh nói, giọng điệu khí khái hào hùng, nhưng trên mặt lại hồng hồng khả nghi.

"Không bao giờ!" Dư Khởi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, ôm càng chặt hơn. "Buông rồi chị lại bỏ trốn cho xem."

Triệu Thanh Thanh bất đắc dĩ nói. "Chị sẽ không chạy."

"Chị lại gạt người, nếu không phải sáng nay em sớm chắn trước cửa nhà, nhất định lại không thấy chị đâu." Dư Khởi tội nghiệp nói, cực kỳ giống sủng vật bị chủ nhân bỏ rơi.

Triệu Thanh Thanh thở dài một tiếng, mình quả thật có ý muốn trốn nàng, căn bản không cách nào phản bác.

"Nắm thì nắm đi. Dù sao chúng tôi cũng thấy rồi." Đôi mắt hẹp dài của Lý Ngạo Quân ngậm ý cười, thâm tình nhìn về phía Thẩm Mi, duỗi tay ra. "Mi Mi chúng ta cũng tay trong tay."

Thẩm Mi đạm mạc quét mắt nhìn nàng, lại không đứng đắn rồi.

"Lý Ngạo Quân, cô ngứa da phải không." Triệu Thanh Thanh chán chết nàng, lạnh lùng trừng mắt nhìn náng vẻ mặt xem náo nhiệt mắng. "Còn không xuống lầu!"

Triệu Thanh Thanh đưa Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi về nhà liền phải rời đi, Dư Khởi nhìn Thẩm Mi một cái, không do dự theo sát nàng cùng đi.

Hai người vừa ly khai, Thẩm Mi nhịn không được hiếu kỳ hỏi. "Chị của Quân và Tiểu Khởi xảy ra chuyện gì vậy?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì, một đầu gỗ một con ngốc chứ sao." Lý Ngạo Quân đắc ý cười, thần bí nói. "Tôi cảm thấy Triệu Thanh Thanh phải cảm ơn tôi."

"Cảm ơn Quân? Sao em lại thấy cô ấy muốn giết Quân nhiều hơn?" Ánh mắt Triệu Thanh Thanh vừa rồi, so với đao còn bén hơn.

"Cắt, đó là cô ấy ngốc, không hiểu được tiến thủ." Lý Ngạo Quân rất không đồng ý mà bĩu môi, nhìn Thẩm Mi vẻ mặt mờ mịt, kéo nàng ngồi vào ghế sô pha giải thích. "Thanh Thanh và Dư Khởi quen biết lúc học cấp 3, Dư Khởi lúc ấy bám Thanh Thanh như đĩa đói, Thanh Thanh ở đâu Dư khởi ở đó, quan hệ tốt lắm. Nhưng mà, Thanh Thanh đối với cô ấy cũng không phải tình cảm bạn bè đơn thuần như vậy, giống như tôi đối với em vậy." Nói xong Lý Ngạo Quân khẽ cắn vành tai Thẩm Mi.

Thẩm Mi bất ngờ, đỏ bừng mặt. "Đừng làm rộn, nói tiếp đi."

Lý Ngạo Quân nhìn vành tai nàng đỏ rực, lòng nhộn nhạo không thôi, nhưng nhìn Thẩm Mi thật sự quan tâm chuyện này, lại kiềm lòng tiếp tục nói. "So với tôi chắc là em hiểu Dư Khởi hơn, cô ấy đối với bạn bè rất tốt, tham muốn giữ lấy cũng rất mạnh, nhưng chỉ là bạn bè. Bị người mình thích xem như bạn bè, Triệu Thanh Thanh đau khổ a, kết quả là, trự tiếp trốn đi."

"Là Quân giúp hai người gặp lại."

"Đương nhiên, cho nên họ phải cảm ơn Quân." Lý Ngạo Quân đắc ý nói.

Thẩm Mi nhìn nàng bộ dáng hả hê, lắc đầu bật cười, trong lòng lại có chút bận tâm Dư Khởi. "Triệu Thanh Thanh nếu lại trốn, em lo lắng tiểu Khởi thương tâm a."

"Yên tâm, Triệu Thanh Thanh không bỏ được đâu." Lý Ngạo Quân nói, nói xong nàng hướng Thẩm Mi, ghen tuông mười phần oán thán. "Mi Mi trước mặt tôi em lại quan tâm người phụ nữ khác."

Thẩm Mi trừng nàng, trực tiếp đứng dậy. "Em về đây, Quân tự mình cẩn thận, đừng động đến miệng vết thương." Nói xong nàng cất bước vừa muốn đi...

Lý Ngạo Quân bắt được tay nàng, thân thể Thẩm Mi nghiêng một cái, cả người ngã trở về ghế sô pha, Lý Ngạo Quân lập tức đè lên người nàng.

-----------------

Rồi hén, ông suôi bà suôi, quan viên hai họ, bà con làng xóm, lên sân khấu hết rồi. Mời quý quan khách ổn định chỗ ngồi, vở bi hài kịch xin được phép bắt đầu =)))))

T>

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ