Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 45: Ba Vợ Ác Ý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên thương trường không ai không biết, Liễu Hạo Tường là một nhân vật truyền kỳ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Từ một khách sạn nho nhỏ làm nên, từng bước một phát triển cho đến ngày hôm nay, vô luận là thân phận hay địa vị, không người nào dám không cho ông ấy mặt mũi. Nhưng mà...

Ngoại trừ Liễu Ngạn Hi là con trai độc nhất, Thẩm Mi chưa từng nghe nói Liễu Hạo Tường có đứa con nào khác.

"Cha?" Đang lúc Thẩm Mi không rõ tình huống trước mắt, Lý Ngạo Quân mở miệng. Nàng nhìn Liễu Hạo Tường, cười đến cực kỳ châm chọc. "Từ khi tôi mười tuổi ông ta đã chết rồi!"

Cả người Liễu Hạo Tường lập tức cương cứng tại chỗ, tay đặt trên ghế run nhè nhẹ.

Kim Vĩ thấy vậy, mặt mày trắng bệch, bà khẩn trương cúi người vuốt ngực Liễu Hạo Tường. "Lão gia, đừng kích động, bác sĩ nói ông không thể kích động a."

Liễu Ngạn Hi cũng theo bên cạnh, vẻ mặt ân cần. "Cha không sao chứ? Cha?"

Liễu Hạo Tường nhẹ nhàng lắc đầu, hô hấp ổn định một chút, nhìn hướng Lý Ngạo Quân, thanh âm trầm thấp nói. "Ngạo Quân, lúc trước một trần Hiểu Tĩnh đã khiến con người không ra người, quỷ không ra quỷ, hiện tại vất vả hồi phục, cha không nhẫn tâm nhìn con..." Hắn dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Mi. "Hai người không thích hợp."

"Có hợp hay không tôi tự mình biết."Lý Ngạo Quân nắm chặt tay Thẩm Mi, đầu mày nhíu chặt, nàng nhìn chằm chằm Liễu hạo Tường, mặt vẫn lạnh băng nói. "Chủ tịch, ngài thân thể không tốt, nên trở về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Liễu Hạo Tường há hốc mồm, người ngày xưa uy nghiêm lúc này lại lộ ra thần sắc vô lực. "Nghỉ ngơi cho tốt." Ông thở dài một tiếng, vỗ tay Kim Vĩ. "Đi thôi."

Kim Vĩ muốn nói lại thôi, liếc nhìn Thẩm Mi, cuối cùng thở dài một tiếng, đẩy xe lăn ra ngoài.

"Lý Ngạo Quân! Chị quá đáng!" Liễu Ngạn Hi giận không kìm được, trừng mắt nhìn Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi, quay lưng đóng sập cửa.

Ba người vừa đi, Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng thở ra, cả người thả lỏng tựa về phía sau. "Dọa em rồi a." Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mi, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ cùng áy náy.

Thẩm Mi ghé mắt nhìn nàng, giờ phút này Lý Ngạo Quân tiều tụy vô lực, không còn vẻ lạnh lùng cùng quật cường khi nãy. Nàng lắc đầu. "Em không sao."

"Thẩm Mi, cùng tôi một chỗ sẽ bị rất nhiều người ngăn cản." Lý Ngạo Quân hậm hực nói, miệng bẹp bẹp khó chịu.

Thẩm Mi lật tay lại nắm tay nàng, mười ngón đan chặt truyền hơi ấm cho nhau, nhẹ nhàng cười nói. "Nếu em sợ, Quân sẽ buông tay sao?"

Lý Ngạo Quân lập tức sắc bén, bật người. "Đùa à! Cho dù chặt tay cũng không buông." Nói xong nàng kiêu ngạo giơ cằm, bá đạo nói. "Em bây giờ muốn chạy, đã quá muộn."

Thẩm Mi tức giận lườm nàng, rũ mắt xuống, nghiêm túc nói. "Lý Ngạo Quân, một khi Thẩm Mi nhận định một người sẽ không nghĩ đến buông tay, nếu em đã chọn Quân, khó hơn nữa cũng phải cùng vượt qua." Dừng một chút, nàng ngẩn đầu, có chút xấu hổ nhìn Lý Ngạo Quân, ánh mắt lại tràn đầy kiêng định. "Nhưng Quân phải nhớ, nếu một ngày Quân buông tay trước, em sẽ quay đầu không nhìn lại."

Nghe người mình yêu nói vậy Lý Ngạo Quân cảm động vô cùng. Nàng yên lặng nhìn Thẩm Mi, không nói lời nào, cũng không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả tâm trạng mình giờ phút này.

Chạng vạng tối, cả nhà Thẩm gia lại cùng đến bệnh viện thăm Lý Ngạo Quân, một bàn đầy thức ăn ngon. Lý Ngạo Quân cùng Thẩm Mi ăn đến căng bụng. Thừa dịp ba mẹ và Lý Ngạo Quân nói chuyện phiếm, hai chị em xuống lầu tản bộ.

"Chị định lúc nào nói cho ba mẹ biết?" Chân đá một hòn sỏi, Thẩm Đình cẩn thận hỏi.

Thẩm Mi ghé mắt nhìn nàng. "Ba mẹ lại nói gì sao?"

"Ừ." Thẩm Đình dừng một chút, nàng dừng chân, nhìn sang Thẩm Mi nói. "Hôm nay em lại nghe ba mẹ thảo luận, chị cũng biết mẹ luôn hy vọng chị tìm một người nhà giàu khá giả sinh cho bà một đứa cháu, về phần cha tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng kỳ vọng rất nhiều. Hiện giờ đã không còn Nghiêm An, bọn họ càng thêm nôn nóng."

Thẩm Mi trầm mặc, nhớ đến cha mẹ, quả thực có chút khó xử. "Đình Đình, em cảm thấy hai người họ có thể tiếp nhận không?" Thẩm Mi nói, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng phòng bệnh. Nơi đó cha mẹ cùng Lý Ngạo Quân đang trò chuyện vui vẻ, xem nhau như người một nhà, nhưng một khi biết chuyện các nàng... còn có thể như thế sao?

Thẩm Đình do dự lắc đầu. "Em không biết, ba mẹ rất thương chị, đều giống em không muốn chị tổn thương. Nhưng họ đều là người đời trước, có chút tư tưởng... sợ là sẽ khó tiếp nhận."

Thẩm Mi gật đầu đồng ý, thương yêu thì thương yêu, nhưng một khi động đến vấn đề quan niệm truyền thống, quả thực khó nói. "Phải chờ thôi." Nàng thở dài, có một số việc gấp không được.

"Ừ." Thẩm Đình gật đầu, nhìn Thẩm Mi sắc mặc không tốt, nhẹ nhàng nắm tay nàng nói. "Chị, chỗ ba mẹ để em từ từ khuyên sẽ tốt thôi."

"Đình Đình, cảm ơn em." Thẩm Mi chân thành nói.

Hai chị em lại đi thêm một chút, nói một vài chuyện gần đây, đang chuẩn bị lên lầu, một thân ảnh xuất hiện, chắn ngay đầu cầu thang.

Thẩm Mi nhận ra bà, là người phụ nữ vừa đến cùng cha con Liễu gia.

"Thẩm tiểu thư, có tiện nói vài câu không?"

Thẩm Mi quan sát bà, người phụ nữ này vẫn như cũ giữ thái độ ôn hòa, chỉ là trong mắt khó nén kích động. Thẩm Mi nhẹ gât đầu. Nàng dặn Thẩm Đình chờ chờ một chút, liền cùng bà đi đến một bên.

"Thẩm tiểu thư, tôi là mẹ Ngạn Hi, mẹ kế Ngạo Quân." Bốn bề vắng lặng, bà tự giới thiệu mình.

Trong mắt Thẩm Mi hiện lên một tia kinh ngạc, Triệu Thanh Thanh nói cha mẹ Ngạo Quân đã ly dị, nhưng người này lại dùng thân phận mẹ kế đến tìm mình, thật là vì Ngạo Quân, hay là còn mục đích khác? Nghĩ vậy, nàng càng thêm cảnh giác.

"Thẩm tiểu thư, hôm nay tôi đến tìm là chuyện muốn cầu." Bà lại nói, trên mặt trừ vẻ chân thành tha thiết nhìn không ra biểu hiện nào khác.

Thẩm Mi nhíu mày. "Có chuyện gì mời nói thẳng." Măc dù bà không có ác ý nhưng Thẩm Mi vẫn không thích người phụ nữ vòng vo tam quốc này.

Kim Vĩ không nghĩ nàng trực tiếp như vậy, dừng một chút, nói ra thỉnh cầu của mình. "Tôi hy vọng Thẩm tiểu thư có thể rời xa Ngạo Quân."

Thẩm Mi nhíu mày càng chặt, nàng chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt, đơn giản rõ ràng cho bà một đáp án. "Thật ngại quá, không có khả năng."

Bị cự tuyệt trực tiếp, sắc mặt Lim Vĩ có chút khó coi. "Thẩm tiểu thư, theo tôi được biết, cô là người Lôi thị, hiện lại cùng Ngạo Quân hợp tác chung hạn mục." Dừng một chút, ánh mắt Kim Vĩ trở nên sắc bén. "Nếu Thẩm tiểu muốn tiền..."

"Dì, con tôn kính mới gọi dì như vậy, hy vọng dì cũng tôn trọng con." Thẩm Mi đạm mạc nói, không hiểu sao, nàng không thích người phụ nữ này, cho dù bà không hiện ra quá nhiều địch ý.

"Thẩm tiểu thư quả nhiên là người kiêu ngạo." Kim Vĩ thở dài một tiếng. "Thẩm tiểu thư, cha Ngạo Quân không còn thời gian bao lâu nữa, bác sĩ nói tối đa một năm..."

Thẩm Mi nhớ tới Liễu Hạo Tường, cha Lý Ngạo Quân, người đàn ông trung niên gầy yếu ngồi trên xe lăn kia.

"Dì biết Ngạo Quân luôn hận người cha như ông ấy, lúc trước Hạo Tường từ bỏ mẹ con nàng quả thật không thể tha thứ. Nhưng mà Thẩm tiểu thư, trên đời này, nào có cha không yêu con. Hạo Tường biết mình sắp không được, hiện chỉ một lòng muốn Ngạo Quân an tâm cùng Ngạn Hi tiếp quản gia nghiệp. Nhưng Ngạo Quân đứa bé kia, vẫn còn hậm hực ông ấy." Kim Vĩ nói xong, kìm lại nước mắt, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Thẩm Mi.

Nghe xong, mắt Thẩm Mi lạnh lẽo, nàng nhìn người phụ nữ bề ngoài tỏ vẻ đáng thương, tựa tiếu phi tiếu nói. "Ý dì là, Ngạo Quân đến với con chỉ là vì trêu tức Liễu chủ tịch?"

"Dì biết điều này sẽ tổn thương con." Kim Vĩ xin lỗi nói, lộ ra vẻ mặt yêu thương cười. "Thẩm tiểu thư đã thấy nha đầu Tư Tĩnh kia chưa? Ngạo Quân thế nhưng xem bé như bảo bối. Đứa bé này chính là người Ngạo Quân yêu nhất sinh ra. Lúc xưa Ngạo Quân yêu người kia đến thảm, vì cô ấy thậm chí không tiếc trở lại Liễu gia cầu xin giúp đỡ."

Dừng một chút, ánh mắt bà tràn ngập thương tiếc nhìn về phía Thẩm Mi. "Thẩm tiểu thư, Ngạo Quân hận cha nó tôi có thể hiểu được, nhưng dì thật không hy vọng sẽ liên lụy con, con là cô gái tốt." Kim Vĩ giơ tay, muốn vỗ vai Thẩm Mi.

Thẩm Mi không chút nghĩ ngợi liền né tránh, cũng không để ý Kim Vĩ lúng túng, đạm mạc hỏi lại. "Nói xong rồi sao?"

Kim Vĩ sững sờ, chần chờ gật đầu.

Thẩm Mi trực tiếp quay người, muốn quay trở về.

Kim Vĩ kéo lại nàng. "Thẩm tiểu thư, con còn chưa đáp ứng dì... "

"Dì!" Giọng Thẩm Mi lạnh thấu xương, nàng vừa quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Kim Vĩ. "Đáp án ngay từ đầu con đã cho dì, không có khả năng, mặc kệ dì nói cái gì, đều là câu trả lời này."

"Dì chỉ muốn tốt cho con!" Kim Vĩ cũng lạnh mặt xuống.

Thẩm Mi không chút khách khí hất tay bà ra, cười đến châm chọc. "Con đây ngược lại phải cảm ơn sao." Nói xong nàng cất bước về phía trước hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì nàng ngừng lại. "Dì, con chỉ tin tưởng lời Ngạo Quân." Dứt lời, bước chân vững vàng tiến về phía Thẩm Đình, cùng nhau lên lầu.

Kim Vĩ nhìn theo bóng lưng nàng dần biến mất, cau mày.

Ban đêm, Thẩm Mi nằm cạnh Lý Ngạo Quân trên giường bệnh, nhớ đến Kim Vĩ, có chút tò mò hỏi. "Mẹ kế của Quân là người thế nào?"

Lý Ngạo Quân nghi ngờ nhìn nàng một cái, không rõ hỏi. "Bà đến tìm em?"

Thẩm Mi không giấu giếm gật đầu, cố không chạm đến vết thương trên vai nàng. "Nghe nói, ba Quân không còn nhiều thời gian."

Lý Ngạo Quân cắn cắn môi, lại không phản bác xưng hô này như với Liễu Hạo Tường lúc trước. "Ung thư gan thời kỳ cuối."

Thanh âm kia có chút vô lực, Thẩm Mi nghe xong, nhịn không được nắm chặt tay nàng. "Cho dù thế nào, ông ấy cũng là cha Quân."

Lý Ngạo Quân ghé mắt nhìn nàng, đáy mắt mang theo châm chọc. "Cha? Em biết lúc đầu ông ta vứt bỏ mẹ thế nào không? Nếu không phải dượng thì... Cho đến khi tôi học cấp ba ông ấy mới tìm đến, nhưng chỉ cho tôi tiền. Mi Mi, ông ta là cha đẻ còn không bằng người bố dượng hiện giờ."

Không biết nên nói gì an ủi nàng, Thẩm Mi nhẹ nhàng ôm nàng. Khi đó Lý Ngạo Quân nhất định rất khó khăn a. Nàng lại nhớ lúc ở Bắc Kinh, mọi người luôn nói Lý Ngạo Quân là kẻ phản nghịch.

Lý Ngạo Quân im lặng nép vào lòng nàng, chỉ là khóe miệng nhịn không được cong lên.

Đêm như vậy, có một cái ôm, thật tốt.

>;)

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Dương Võ Thần