Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 44: Chúng Ta Thử Xem

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gan heo xào, xương sườn ướp mật, cải xôi xào tỏi, canh gà hầm thuốc bắc, từng món ăn màu sắc tươi ngon được bày lên bàn, phòng bệnh tức thì tràn ngập hương vị đồ ăn.

"Woa, nhiều đồ ăn ngon như vậy." Lý Ngạo Quân nuốt nước miếng, cảm kích nhìn về phía Thẩm mẹ. "Dì à, dì thật sự quá tốt."

Ánh mắt Thẩm mẹ rơi vào đầu vai nàng, tràn ngập cảm động cùng yêu thương. "Muốn ăn cái gì cứ nói với Mi Mi, hôm sau dì sẽ chuẩn bị cho con bé đưa tới, đừng khách khí biết không."

"Đúng, đúng, đừng bao giờ khách khí, về sau đều là người nhà!" Thẩm ba bổ sung, nhìn Lý Ngạo Quân ánh mắt lại càng yêu thương.

Lời này nói rất hay, rất đúng ý ai kia. Lý Ngạo Quân gian xảo liếc Thẩm Mi, gật đầu phụ họa. "Dạ, người một nhà, đều là người một nhà." Thừa dịp Thẩm ba Thẩm mẹ không chú ý, lại hướng nàng nháy mắt.

Thẩm Mi tức giận trừng nàng một cái, cầm chén đũa đưa tới trong tay nàng. "Nhân lúc còn nóng mau ăn."

Thẩm Đình một bên trầm mặc nhìn hai người, sợ cha mẹ phát hiện cái gì liền thúc giục. "Ba mẹ, Ngạo Quân tỷ phải ăn cơm rồi, chúng ta về trước đi, đừng quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi."

Thẩm ba Thẩm mẹ cũng không chú ý, nghe Thẩm Đình nói vậy, thật sự sợ quấy rầy Lý Ngạo Quân, dặn dò Thẩm Mi chăm sóc nàng cho tốt, liền cùng nhau quay về.

"Em đã nói chuyện của chúng ta với Đình Đình." Thẩm Mi nói.

Lý Ngạo Quân dừng một chút, cười nói. "Khó trách vừa nãy Đình Đình sốt ruột lôi kéo dì và chú đi, thì ra là không muốn làm bóng đèn a."

"Không đứng đắn." Thẩm Mi nhàn nhạt nghiêng qua liếc nàng. "Trước mắt em không hy vọng ba mẹ biết chuyện chúng ta, bọn họ ở tuổi này... rất khó tiếp nhận."

"Tôi hiểu mà." Lý Ngạo Quân thu liễm nụ cười, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc. "Mi Mi, em có thể chấp nhận tôi, tôi đã rất vui rồi. Chỉ là..." Dừng một chút, nàng chần chờ nói. "Em không phải vì cảm kích mới nhận lời tôi phải không?"

Thẩm Mi lạnh lùng nghiêng qua liếc nàng, cau mày hỏi. "Em nói chấp nhận Quân khi nào?"

Lý Ngạo Quân nháy mắt mấy cái. "Có ý gì a?"

Thẩm Mi không nhìn nàng, thanh âm đạm mạc nói. "Quân vì em làm những chuyện này, em quả thật rất cảm động, nhưng em tuyệt đối sẽ không vì cảm kích mà đi yêu một người. Về phần tình cảm với Quân, em thừa nhận mình có yêu, cho nên... chúng ta thử xem."

Lý Ngạo Quân yên lặng nhìn nàng, nắm chặt thìa trong tay, quên luôn việc ăn cơm. Tuy rằng ngữ khí rất đạm mạc, nhưng nàng thấy rõ ràng vành tai Thẩm Mi đỏ lên. Nàng vươn tay, nắm chặt tay Thẩm Mi. "Mi Mi..."

Thanh âm rất nhẹ, rất ôn nhu, tựa như một đạo bùa chú truyền vào tai Thẩm Mi, quấn lấy tim nàng, khóa chặt.

"Chẳng qua là thử thôi." Thẩm Mi không được tự nhiên nói, muốn rút tay về. Ai ngờ Lý Ngạo Quân ngược lại nắm rất chặt, nàng giương mắt xấu hổ nhìn qua, trùng hợp bắt gặp đôi mắt nhu tình của người kia.

"Mi Mi, tôi muốn hôn em."

Thẩm Mi cảm thấy nhiệt nóng từ lòng bàn tay lan ra khắp người. "Không được lộn xộn, nơi này là bệnh viện!" Nàng nghiêm mặt nói, chỉ là hai gò má, ngăn không được hồng một mảnh.

"Được ~ buông ra." Lý Ngạo Quân buông tay Thẩm Mi, chỉ là thân mình hơi nghiêng về trước, vểnh cao miệng nũng nịu gọi. "Mi Mi ~ "

Thẩm Mi trước giờ không thích người nhõng nhẽo, nhưng hiện tại Lý Ngạo Quân làm nũng trước mặt nàng, lại làm nàng cảm thấy vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

"Lý Ngạo Quân! Cứ như vậy em sẽ không để ý Quân nữa!" Thẩm Mi âm thanh cứng ngắc nói, đáng tiếc khóe miệng và khóe mắt cong cong lại bán đứng tâm trạng nàng.

Lý Ngạo Quân khoát khoát tay. "Nhanh lên nha, em mà không hôn là tôi nhào qua đó. Đến lúc đó miệng vết thương nứt ra thì làm sao, chẳng lẽ nói với bác sĩ tôi cùng vợ thân mật?" Nói xong vểnh miệng cao hơn, một bộ dạng không hôn sẽ được sẽ không bỏ qua.

Thẩm Mi vừa thẹn vừa xấu hổ. Cái người này... nàng hung hăng trừng Lý Ngạo Quân, thấp giọng mắng. "Đồ vô lại!"

Vô lại thì vô lại, Lý Ngạo Quân bộ dáng đắc ý ngạo kiều cười, mắt híp thành một đường, cực kỳ giống loài động vật giảo hoạt nào đó.

Bất đắc dĩ, Thẩm Mi nhìn ra cửa, xác định không có ai. Ánh mắt lại chuyển hướng đôi môi đỏ tươi phía trước, mặt nóng như lửa đốt, nàng chậm rãi tới gần, dung nhan người trước mặt theo đó phóng đại, tim đập càng lúc càng nhanh.

Đôi môi nhẹ nhàng cọ cọ môi Lý Ngạo Quân, xúc cảm ấm áp làm Thẩm Mi run lên, nghĩ phải nhanh chóng ly khai.

Đoán được ý định của nàng, Lý Ngạo Quân đè cái đầu muốn chạy trốn lại, chiếc lưỡi bá đạo quấn lên, ác ý cắn cắn môi nàng, hai người hôn nhau, mềm mại mà nóng hổi.

Khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của Thẩm Mi làm Lý Ngạo Quân trầm mê vô hạn, đầu óc vừa nóng vừa loạn. Tay chậm rãi dời xuống, từ vạt áo thăm dò vào trong...

Cách áo con xoa hai khỏa mềm mại trước ngực nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, ngón tay Lý Ngạo Quân vì kích động mà run nhè nhẹ.

Cảm giác được trước ngực bị chơi đùa, cả người Thẩm Mi cứng lên. Đầu ngón tay Lý Ngạo Quân như mang theo điện, làm nàng vừa tê dại vừa vô lực, chỉ có thể mặc người xoa nắn. "Ưm ~ " Cảm giác tê dại kỳ quái làm nàng thoải mái cực hạn, Thẩm Mi ưm lên một tiếng, mị hoặc đến chính nàng cũng đỏ mặt, không thể tưởng tượng được tiếng kêu đó phát ra từ miệng mình.

Thanh âm của Thẩm Mi đối với Lý Ngạo Quân đang động tình, không thể nghi ngờ chính là chất kích thích tuyệt vời nhất, tim nàng đập rộn lên, muốn nhiều hơn nữa.

"Hít...ít "

Chìm đắm trong kích tình làm Lý Ngạo Quân quên mất vết thương trên vai, tay vừa lần xuống liền động đến chỗ đau, mặt lập tức trắng bệch.

Tiếng kêu này cũng làm thức tỉnh lý trí Thẩm Mi, nàng xấu hổ kéo bàn tay trên ngực mình ra, ân cần hỏi. "Quân không sao chứ?"

Lý Ngạo Quân cắn răng lúng túng lắc đầu, trong lòng hung hăng mắng vài câu thô tục, không khí tốt như vậy lại bị chính mình hủy!

"Mi Mi, chúng ta tiếp tục a ~" Cảm giác đau đớn giảm xuống không ít, Lý Ngạo Quân nhìn Thẩm Mi chằm chằm, chỉ thấy nàng mặt mày đỏ ửng, ánh mắt mê ly, cặp môi đỏ mọng bị mình gặm cắn càng thêm thủy nhuận ướt át... mỗi một chỗ đều động lòng người, Lý Ngạo Quân nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, đầu lại hướng về phía Thẩm Mi.

Thẩm Mi không chút khách khí duỗi tay, đè gương mặt ý đồ bất chính của nàng lại, vừa bực mình vừa buồn cười nói. "Không được, Quân bây giờ là bệnh nhân."

"Người bệnh cũng có quyền thân mật mà." Lý Ngạo Quân lại muốn chơi xỏ.

Thẩm Mi trừng nàng. "Mau ăn cơm!"

Nghe vậy, Lý Ngạo Quân liếm liếm môi, mập mờ nói. "Ăn em ngon hơn."

Người này sao lại đáng ghét như vậy! Thẩm Mi quyết định không để ý tới nàng, quay người đi đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, thong thả lật tạp chí xem.

"Mi Mi..." Lý Ngạo Quân đáng thương kêu lên, thấy Thẩm Mi xem mình như không khí, rốt cuộc không dám la lối nữa, ngoan ngoãn mà ăn cơm.

Thẩm Mi nhàn nhạt nhìn nàng một cái, gục đầu xuống, khóe miệng cong lên, khó nén vui vẻ.

Điện thoại đột ngột vang lên, Thẩm Mi nhìn thoáng qua, là Lôi Chấn Đình.

"Em ra ngoài tiếp điện thoại, lát nữa trở về." Thẩm Mi nói, đứng dậy rời phòng. Dù sao hai công ty làm chung hạng mục, có mấy lời vẫn phải tránh đi, đây là quy tắc của nàng trong công việc, tin tưởng Lý Ngạo Quân hoàn toàn có thể hiểu mình.

"Thẩm Mi, một tháng này đã có nữa tháng cô xin nghĩ, tôi cần một lời giải thích." Lôi Chấn Đình bất mãn nói. Thẩm Mi ở công ty nhiều năm, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.

Thẩm Mi đè huyệt Thái Dương, dịu giọng nói. "Xin lỗi Lôi tổng, nhưng gần đây xảy ra một số việc, tôi phải tự mình xử lý."

"Thẩm Mi, cô biết tôi rất xem trọng cô, càng hy vọng trong tương lai có cơ hội nâng đỡ cô trong công ty." Dừng một chút, Lôi Chấn Đình nghiêm túc nói. "Đừng để tôi thất vọng."

"Cảm ơn Lôi đổng, cho tôi thời gian ba ngày."

Đạt được câu trả lời như ý, Lôi Chấn Đình cúp máy.

Thu lai điện thoại, Thẩm Mi cũng không trở về ngay, nàng ngồi trên hành lang, nhìn mây trên trời.

Nàng là đại diện của Lôi thị, Lý Ngạo Quân lại đại biểu cho Gia Lai, mà nay hai người lại phát triển đến bước này, tiếp theo nàng nên làm gì bây giờ? Vì lợi ích của Lôi thị, cạnh tranh công bằng với Lý Ngạo Quân? Hay vẫn là vì tình cảm mà từ bỏ hạng mục đây? Cả hai lựa chọn này Thẩm Mi đều không muốn.

Thẩm Mi ngồi đó suy nghĩ thật lâu cũng không có kết quả, lo lắng Lý Ngạo Quân sẽ ra tìm mình, Thẩm Mi đành tạm gác lại những thứ này, đứng lên trở về phòng bệnh.

Trong phòng dường như có người đến thăm, bước đến gần, Thẩm Mi mơ hồ nghe được âm thanh truyền ra.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Vì một người không đáng mà liều mạng sao?!" Giọng nói của nam nhân? Người không đáng.... Là nói mình sao?

"Sai rồi, em ấy đáng cho tôi làm tất cả."

Là Lý Ngạo Quân, nàng phản bác người nam nhân kia. Tâm Thẩm Mi ấm áp, đơn giản chỉ vì một câu của Lý Ngạo Quân.

Thẩm Mi đẩy cửa vào, kinh ngạc, trong phòng bệnh không chỉ có một người, mà là ba. "Thất lễ, không biết các vị đến thăm." Thẩm Mi áy náy cười cười, ánh mắt hướng về phía Lý Ngạo Quân.

"Mi Mi, mau đến đây." Lý Ngạo Quân nói, nét mặt nàng có chút lạnh, ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo nhìn ba người kia.

Thẩm Mi nghe lời đến cạnh Lý Ngạo Quân, lặng yên dò xét ba người trước mặt. Bên trái có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, chẳng qua là hai đầu lông mày tỏa ra khí tức dịu dàng, làm người thoải mái, cảm giác là một người dễ gần.

Còn người đàn ông trung niên ở giữa, chừng năm mươi tuổi, không biết vì lý do gì lại ngồi xe lăn, rất gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, đoán là bệnh nặng đi. Kỳ quái là vẻ mặt ông ấy lạnh lùng, nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn ngập địch ý.

Về phần người thanh niên trẻ tuổi bên phải, Thẩm Mi nhận ra hắn, Liễu Ngạn Hi, tổng giám đốc Gia Lai, thủ trưởng của Ngạo Quân. Hắn và hai người này cùng đi thăm Ngạo Quân sao? Vì cái gì trong mắt hắn cũng có địch ý giống người đàn ông trung niên kia?

"Liễu tổng." Thẩm Mi hướng Liễu Ngạn Hi gật gật đầu, hiện tại bầu không khí nơi này yên lặng đến đáng sợ.

Liễu Ngạn Hi nhàn nhạt nhìn nàng, mở miệng chính là châm chọc. "Thẩm tổng thật là có mặt mũi, mời được Lý tổng của chúng tôi đến bệnh viện!"

"Ngạn Hi!" Người phụ nữ trung niên khẽ quát.

Cùng lúc đó, âm thanh lạnh lùng của Lý Ngạo Quân cũng vang lên. "Liễu Ngạn Hi!" Mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm Liễu Ngạn Hi.

Thẩm Mi sững sờ, nàng là cấp dưới cũng có thể gọi thẳng tên thủ trưởng vậy sao? Nghĩ vậy, không khỏi hoài nghi nhìn về phía Liễu Ngạn Hi, hắn và Lý Ngạo Quân có quan hệ gì?"

Liễu Ngạn Hi nhìn mẹ mình, lại nhìn Lý Ngạo Quân, căm tức nói."Lý Ngạo Quân, chị điên rồi!"

"Liễu Ngạn Hi, tôi nói rồi đây là chuyện của tôi!" Lý Ngạo Quân nheo mắt lại, nhìn hắn uy hiếp.

"Thẩm tiểu thư, có thời gian cùng tôi nói chuyện một chút sao?" Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Mi đang trầm mặc một bên nói.

"Em ấy không có thời gian." Không để Thẩm Mi trả lời, Lý Ngạo Quân trực tiếp bác bỏ, sắc mặt nàng lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên. "Chủ tịch, đây là việc riêng của tôi, ngài không có quyền can thiệp.

Chủ tịch? Thẩm Mi dò xét người đàn ông trung niên thần sắc uy nghiêm kia, ngoại trừ thân thể gầy yếu, nét mặt quả thực vô cùng giống chủ tịch tập đoàn Gia Lai, Liễu Hạo Tường!

"Ta cũng không cho rằng người làm cha như ta lại không có quyền can thiệp chuyện riêng của con gái." Liễu Hạo Tường lạnh lùng nói, ánh mắt cũng đồng dạng sắc bén nhìn về phía Lý Ngạo Quân.

Cha? Thẩm Mi có chút khiếp sợ, nhìn hai người đang nhìn nhau tràn ngập địch ý. Lý Ngạo Quân là con gái Liễu Hạo Tường?

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối